Editor: Nguyetmai
Kiều Ôn Noãn không đáp, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Niên thấy thế, nói tiếp: "Tiểu Noãn, em tự lao vào xe của Hảo Hảo đúng không?"
Kiều Ôn Noãn vẫn không nói một lời, thậm chí không buồn gật đầu.
Lát sau, Thẩm Lương Niên vuốt mạnh mặt mình, nói: "Tiểu Noãn, trong khoảng thời gian này em hãy nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt, anh sẽ ở bên chăm sóc em."
Lương Niên ở cạnh cô?
Kiều Ôn Noãn khó tin quay đầu nhìn anh. Không phải trong lòng anh vẫn luôn quan tâm tới Cảnh Hảo Hảo sao? Rõ ràng, anh đã đoán được là cô ta cố tình lao vào xe của Cảnh Hảo Hảo, sao anh vẫn muốn ở bên cô?
Bởi vì đứa con đã mất của họ sao?
Trái tim cô không phải không đau đớn, nhưng nghĩ tới việc anh có thể ở bên cạnh mình, lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Thấy Kiều Ôn Noãn không từ chối, Thẩm Lương Niên biết từ tận đáy lòng cô ta vẫn mong mỏi điều đó. Anh chậm rãi thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà hồi lâu, nói tiếp: "Em hãy chọn hòa giải để giải quyết vụ tai nạn giao thông đó đi."
Niềm vui sướng trong lòng Kiều Ôn Noãn ngay lập tức hóa thành nỗi đau.
Thật ra vụ tai nạn giao thông này cũng không nghiêm trọng lắm, cho dù bây giờ cô ta sảy thai, nhưng cùng lắm Cảnh Hảo Hảo chỉ phải bồi thường chứ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nhưng nếu cô ta cứ nhất quyết chọn áp dụng theo trình tự pháp luật, chuyện này chắc chắn sẽ nổi như cồn, đến lúc đó, danh tiếng của Cảnh Hảo Hảo nhất định sẽ tụt dốc không phanh.
Cho dù Cảnh Hảo Hảo có được "vị vua trẻ tuổi" của thành phố Giang Sơn là Lương Thần che chở, vẫn không thể nào ngăn nổi miệng lưỡi của dư luận.
Thì ra anh nói sẽ chăm sóc cho cô ta là có điều kiện.
Kiều Ôn Noãn rất muốn nổi điên kêu gào không đồng ý, nhưng nếu khiến Cảnh Hảo Hảo chịu điều tiếng, cô ta cũng có được ích lợi gì đâu? Cô ta cũng chẳng thể khiến con mình sống lại, càng không chiếm được người cô ta yêu sâu sắc.
Kiều Ôn Noãn biết Thẩm Lương Niên không thật lòng muốn ở bên mình, nhưng cô ta vẫn cứ hèn kém như thế đó. Cô ta đã mất con, cô ta không thể lại mất luôn cả người mình yêu.
Mắt cô ta đỏ hoe, do dự hồi lâu rồi khẽ gật đầu, cất giọng ngoan ngoãn như xưa nay vẫn dùng khi ở cạnh anh: "Vâng, em đều nghe lời anh."
***
Về đến biệt thự, Lương Thần đã sai dì Lâm đưa Cảnh Hảo Hảo đi tắm nước ấm để thư giãn sau một ngày căng thẳng.
Cảnh Hảo Hảo không ăn trưa, đến tối, dù bụng đói cồn cào nhưng cô lại không có khẩu vị gì cả, chỉ ăn qua loa mấy miếng cho xong chuyện, ủ rũ lên lầu.
Bởi vì ban ngày đã trải qua rất nhiều chuyện, cô thật sự mệt mỏi, nằm suy nghĩ miên man trên giường một lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Dự án thu mua ở Thượng Hải thất bại vì Lương Thần đột nhiên bỏ đi.
Đây là lần thất bại lớn lao đầu tiên trong công việc kể từ khi anh gây dựng tập đoàn Giang Sơn đến nay.
Song, Lương Thần lại không màng tới chuyện đó, chỉ thông báo cho công ty về việc hủy bỏ hợp tác với phía Thượng Hải.
Làm xong mọi chuyện, Lương Thần mới về phòng ngủ. Anh đã không gặp Cảnh Hảo Hảo mấy ngày rồi, vừa lên giường, tế bào toàn thân đã lập tức kêu gào muốn cô. Tuy vậy, khi thấy cô đang say giấc nồng, anh vẫn kìm nén khát vọng sục sôi trong người, nhắm mắt buộc mình phải suy nghĩ chuyện công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...