Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

"Không phải Tổng Giám đốc Lương nói hôm nay không tới sao? Sao giờ đã ở đây rồi?"

Thẩm Lương Niên ngồi vào chỗ mình, rót cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước trái cây. Lúc đưa ly nước cho cô, anh ta nhân tiện hỏi Lương Thần.

"Không có gì, tiện đường lái tới thôi." Lương Thần đáp một cách tùy ý.

Lương Thần ngồi đối diện xéo với Cảnh Hảo Hảo nên khi cô nhận ly nước trái cây từ tay Thẩm Lương Niên cô vừa vặn nhìn thấy Lương Thần. Trên mặt anh vẫn là vẻ vô cảm, khi chạm phải ánh nhìn của cô, ánh mắt anh khẽ lướt từ gương mặt cô trở xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ chân.

Anh không nói gì, cũng không làm gì nhưng chỉ cần một ánh mắt như thế cũng đã khiến cổ chân cô hơi đau nhói. Theo bản năng, cô giấu chân mình sau chân của Thẩm Lương Niên.

Phía đối diện lập tức truyền đến tiếng cười nhạt khẽ khàng của Lương Thần.

Những người đang uống rượu tán gẫu bên cạnh không hề phát hiện ra nhưng chính cô lại cảm nhận được tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình.

Một đám đàn ông tụ tập với nhau, chủ yếu chỉ xoay quanh chuyện đất đai, làm ăn, hợp tác, còn phụ nữ chỉ để làm nền.


Thế nhưng, từ đầu tới cuối, Lương Thần đều không tham gia vào những câu chuyện đó, chỉ lạnh mặt ngồi yên một chỗ không cười không nói.

Cuối cùng, khi mấy người đàn ông không còn chuyện gì để nói, Lương Thần lại bất ngờ lên tiếng: "Tổng Giám đốc Thẩm cầu hôn cô Cảnh rồi hả? Nhẫn cũng đeo rồi này."

Lương Thần vừa nhắc, mọi người trong phòng mới chú ý tới chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay Cảnh Hảo Hảo.

Thẩm Lương Niên cười nói: "Khi cưới sẽ gửi thiệp mời, mong mọi người nể mặt tới dự."

"Đương nhiên rồi!"

Tòng Dung nhiệt tình đáp lại rồi hỏi Thẩm Lương Niên: "Lương Niên, cậu kể thử xem hai người quen nhau thế nào đi?"

"Bọn tôi à?"

Thẩm Lương Niên quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo, thong thả kể: "Lúc tôi quen Hảo Hảo, cô ấy mới mười tuổi thôi."


"Ồ, thế không phải là thanh mai trúc mã sao? Đừng bảo là lúc đó cậu đã dụ dỗ con nhà người ta rồi nhé? Không ngờ cậu lại thích kiểu này đấy!" Tòng Dung nói.

"Ông nội cậu! Nói bậy gì đấy! Lúc tôi với Hảo Hảo yêu nhau, cô ấy đã mười sáu tuổi rồi."

"Hóa ra chuyện tình yêu của cậu là thể loại "dốc lòng nuôi dưỡng vợ yêu từ bé! Tại sao tôi lại không tốt số như cậu, có thể gặp được một cô bé mười tuổi, khi lớn lên còn xinh đẹp tuyệt trần thế này chứ?"

"Cho dù cậu có gặp được cũng chưa chắc tốt bằng Hảo Hảo nhà tôi."

"Thẩm Lương Niên, cậu không biết xấu hổ à? Hảo Hảo tốt, mắc mớ gì đến cậu? Còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo như thế nữa chứ!"

"Vợ tôi, tôi thích!"

Lương Thần ngồi đối diện, nghe Thẩm Lương Niên và Tòng Dung đối đáp qua lại, nhìn chiếc nhẫn nằm trên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Cảnh Hảo Hảo, không nhịn được tức tối thở hắt ra một hơi.

Mười năm, thanh mai trúc mã, vợ tôi, tôi thích...

Sao mấy từ ngữ hăng hái này lại khiến anh cảm thấy chói tai đến thế?

Có lẽ vì tâm trạng tốt nên Thẩm Lương Niên uống khá nhiều rượu, lúc anh ta còn định uống thêm, Cảnh Hảo Hảo đã giơ tay ngăn lại, thì thầm bên tai anh ta: "Anh uống ít thôi."

Thẩm Lương Niên thuận thế hôn lên mái tóc cô. Lúc cụng ly cùng Tòng Dung, anh ta quả thực chỉ uống có nửa ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui