Editor: Nguyetmai
Kiều Ôn Noãn lắc đầu, cúi xuống cầm dao và nĩa lên, tức tốc ăn. Vì ăn quá nhanh, cô ta bất cẩn bị nghẹn, đành bưng ly Mocha bên cạnh lên uống ừng ực mới tạm hết, trong khoang miệng chỉ đọng lại vị đắng khó tả thành lời.
Cô ta vốn chẳng có khẩu vị gì, giờ lại càng nuốt không trôi, đành đặt nĩa xuống, ngẩng lên nhìn Thẩn Lương Niên: "Lương Niên, anh tìm em có việc gì?"
Thẩm Lương Niên cũng không ăn bao nhiêu, nghe cô ta hỏi, anh dừng lại một chút, đặt dao, nĩa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi rồi mới nói: "Tiểu Noãn, dạo trước chính em đã tìm Lương Thần, cho anh ta biết anh đang đi cùng Hảo Hảo, đúng không?"
Nghe anh hỏi, Kiều Ôn Noãn giật thót, sắc mặt trắng bệch.
Lát sau, cô ta mới nghẹn ngào: "Lương Niên, em không cố ý đâu, em chỉ muốn ở bên anh, không muốn mất anh mà thôi…."
Thẩm Lương Niên như vừa nghe được một chuyện gì đó rất nực cười, khóe môi khẽ nhếch lên, rít thêm hai hơi thuốc rồi lấy tờ chi phiếu trong túi ra đẩy đến trước mặt Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn cúi xuống, thấy trên chi phiếu là con số một trăm triệu, lập tức kinh ngạc ngẩng phắt đầu: "Lương Niên? Thế này là ý gì?"
Thẩm Lương Niên nhìn cô ta, lát sau mới lạnh lùng đáp: "Tiểu Noãn, trong số tiền một trăm triệu này, năm mươi triệu là khoản tiền em đã chi ra giúp đỡ khi công ty anh gặp khó khăn, năm mươi triệu còn lại là khoản bù đắp anh dành cho em suốt những năm qua, cũng xem như là lãi suất của số tiền năm mươi triệu em đã bỏ ra để giúp anh."
Sao Kiều Ôn Noãn lại không hiểu ý nghĩa của những lời này chứ.
Bốn ngày trước, cô ta đột nhiên nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Sau khi đọc được tin nhắn đó, cô ta đã đoán trước việc Thẩm Lương Niên muốn cắt đứt quan hệ với mình.
Cô ta đã vì ngày hôm nay mà mất ăn mất ngủ chờ đợi suốt bốn ngày ròng, nhưng không ngờ, khi anh thật sự nói ra, lòng cô ta lại còn khó chịu hơn cô ta tưởng.
Kiều Ôn Noãn chưa lên tiếng, nước mắt đã thi nhau rơi lã chã: "Lương Niên, em xin thề, sau này em sẽ không làm những trò đó nữa. Em sẽ không gây rắc rối cho Cảnh Hảo Hảo nữa, em thề, em thề mà…"
Cô gái vốn dịu dàng tao nhã, lúc này lại hoảng loạn tột độ, thậm chí bắt đầu khóc nức nở: "Lương Niên, em không cần số tiền này, em không cần!"
Dứt lời, Kiều Ôn Noãn xé nát tấm chi phiếu kia: "Lương Niên, em không cần số tiền đó."
Chỉ cần anh còn nợ cô ta năm mươi triệu, quan hệ giữa họ sẽ vĩnh viễn không thể xóa sạch được.
Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn đang mất kiểm soát, sắc mặt vẫn bình thản, chỉ chậm rãi lấy di động ra, từ tốn gọi điện thoại: "Tiểu Vương, làm theo những gì tôi đã dặn, chuyển số tiền kia vào số tài khoản mà tôi đã cho cậu."
Thẩm Lương Niên nói rồi ngắt máy.
Vài giây sau, di động của Kiều Ôn Noãn vang lên liên tục, cô ta cầm lên, thấy tin nhắn ghi nhận tiền đã được chuyển vào tài khoản không ngừng hiện lên.
Cô ta điên cuồng xóa những tin nhắn kia, nhưng dù xóa sạch đến đâu, số tiền một trăm triệu kia vẫn được chuyển đủ vào tài khoản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...