Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

"Bé ngốc, sớm hay muộn vài ngày thì có gì khác nhau đâu. Hơn nữa, em đeo chiếc nhẫn này trông đẹp lắm. Sắp tới, chúng ta còn phải đổi sang nhẫn kết hôn nữa nên nếu bây giờ em không đeo thì tương lai sẽ chẳng còn cơ hội đeo nó nữa đâu đấy. Huống hồ, mọi người đều biết mấy ngày nữa em sẽ gả cho anh rồi, cho nên bây giờ em cứ đeo chiếc nhẫn này vào đi, cho bọn họ ao ước chết luôn!"

Thẩm Lương Niên vừa nói vừa giơ tay mình lên khoe chiếc nhẫn kiểu nam mà anh ta đã đeo trên ngón tay từ trước. Dưới ánh đèn đường, chiếc nhẫn phát ra những tia sáng lấp lánh.

Sau đó, Thẩm Lương Niên cười vui vẻ, bẻ lái rẽ vào hầm đỗ xe của "Kim Sắc Niên Hoa".

Mấy năm gần đây, khi cần đàm phán kinh doanh hay gặp gỡ bạn bè, hầu như Thẩm Lương Niên đều đến "Kim Sắc Niên Hoa". Nhân viên phục vụ ở đây vẫn nhận ra anh ta nên vừa nhìn thấy anh ta đã lập tức bước đến nghênh đón, dẫn anh ta đi thẳng đến gian phòng riêng mà Tòng Dung đã đặt trước.

Hiệu quả cách âm của "Kim Sắc Niên Hoa" rất tốt nhưng khi đi ngang qua hành lang, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói, hát hò phát ra từ các gian phòng riêng xa hoa rực rỡ.

Nhân viên phục vụ dẫn Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đến trước cửa một gian phòng có tên "Tuý Lâu", cúi người chào rồi rời đi.

Thẩm Lương Niên đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện trong phòng ngừng hẳn.

Trong phòng có không ít người, có cả nam lẫn nữ. Trên chiếc bàn hẹp dài bằng đá cẩm thạch là mấy chai rượu tây và vài đĩa hoa quả cùng hạt khô.


"Tổng Giám đốc Thẩm, cuối cùng cậu cũng đến… Chỉ còn thiếu mỗi mình cậu thôi đấy…"

Tòng Dung đang ôm một cô gái trẻ ăn mặc khá hở hang, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh Thẩm Lương Niên, dù mới chỉ gặp mặt một lần, Tòng Dung vẫn chào hỏi rất thân thiết: "Hảo Hảo, em cũng đến rồi à!"

Cảnh Hảo Hảo nở nụ cười đáp lại nhưng mới cười được một nửa, cô đã nhác thấy người đàn ông đang ngồi ngay cạnh Tòng Dung. Khi cô nghiêng đầu, mắt đối mắt với người đàn ông kia, nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngấm.

Trong bốn người đàn ông đang ngồi trong gian phòng, thì hết ba người đều được vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp, duy chỉ có Lương Thần là ngồi một mình nơi góc khuất bên cạnh Tòng Dung. Dù vậy, khí phách vương giả độc đáo trời sinh của anh vẫn không cách nào bị lu mờ.

Anh lười biếng dựa lưng vào xô-pha, mặt vô cảm, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Cô chỉ thoáng chạm mắt anh trong giây lát rồi vội dời mắt đi, không dám nhìn lâu.

Tuy vậy, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi cũng đủ khiến cho bàn tay cô lạnh ngắt. Cô cảm thấy đôi chân mình không còn chút sức lực, có thể ngã thẳng ra đất bất cứ lúc nào.


Sao Lương Thần lại có mặt?

Không phải là hôm nay anh không đến hay sao?

Sáng nay cô mới nói cổ chân mình bị thương, giờ lại đi đôi giày cao gót mười phân đứng ở đây.

Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn thấu lời nói dối của cô, chứ đừng nói đến việc người đang đứng trước mặt cô là một Lương Thần vốn khôn khéo.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mồ hôi lạnh đang không ngừng túa ra sau lưng, cả người cứng ngắc đứng ngoài cửa, không dám động đậy.

"Hảo Hảo, đi nào!"

Thẩm Lương Niên quay đầu nhìn cô đang đứng yên bất động, mỉm cười nắm lấy tay cô.

"Sao em lại đứng ngây ra đó?"

Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, miễn cưỡng nở một nụ cười với Thẩm Lương Niên rồi cúi đầu, để mặc cho anh ta kéo mình ngồi xuống ghế xô-pha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui