Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn quên mất chân mình vẫn đang treo trên người Lương Thần, cô buông tay đột ngột như vậy khiến cơ thể bất ngờ ngã ngửa ra sau. May mà anh nhanh tay giữ eo cô lại, nhưng cô lại giống như chạm phải điện cao áp, người run bắn, lập tức thả lỏng hai chân, đẩy phắt anh ra, chạy thẳng ra khỏi quán bar mà không hề quay đầu lại.
Lương Thần vẫn nhàn nhã đứng yên, nhìn bóng lưng cô đang chạy như bay, khẽ nhếch môi nói với người bên cạnh: "Bỏ đi, không dỡ quán bar này nữa."
***
Anh cùng nhóm người kia ra khỏi quán bar, thấy Cảnh Hảo Hảo đang lẻ loi một mình đứng ven đường. Anh ấn nút khởi động xe qua điều khiển từ xa, cô vội vàng kéo cửa xe chui tọt vào trong.
Lương Thần chào tạm biệt mọi người rồi lên xe. Anh vừa ngồi vào, Cảnh Hảo Hảo lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Anh không vạch trần cô, trực tiếp khởi động xe chạy đi.
Khi sắp về đến trước cổng biệt thự ở lưng chừng núi, Lương Thần bắt gặp cô đang nhìn lén mình qua kính chiếu hậu, anh khẽ nhếch môi cười, nào ngờ, Cảnh Hảo Hảo lập tức giữ cánh tay anh, nhẹ vỗ vào cửa xe.
Anh nghiêng đầu sang nhìn cô, chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên cô cúi người "ọe" một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo.
Trong xe thoáng chốc ngập tràn mùi rượu xộc vào mũi.
Cô không thể nhịn được đến nhà sao? Uổng công anh còn tưởng cô nhìn trộm mình, hóa ra là… say rượu, buồn nôn nên mới nhìn anh…
Hễ nghĩ đến cảnh vừa rồi mình tưởng bở thì Lương Thần như muốn nổi đóa, nghiêng đầu sang định la mắng cô, ai ngờ cô không chê bẩn, rũ rượi ngã người ngay xuống cái đống vừa mới nôn ra, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Anh không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này, bèn quay đầu đi, kéo cửa xe xuống. Sau đó cố chịu đựng cái mùi khiến người ta buồn nôn kia, nhấn mạnh chân ga chạy vào biệt thự với tốc độ nhanh nhất.
Đến nơi, anh đạp phanh, vội vã xuống xe, vừa rướn cổ gọi "Dì Lâm" vừa đi vòng qua ghế lái phụ lôi Cảnh Hảo Hảo từ trên xe xuống.
Dì Lâm và mấy người giúp việc hớt hải chạy đến, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đầu tóc dơ bẩn, liền đưa tay định đón lấy cô đang ngủ say: "Cậu Thần, tôi đưa cô Cảnh đi tắm cho."
"Mau biến đi…"
Lương Thần xua tay đuổi đám người giúp việc đi, chỉ vào chiếc xe hôi hám kia ra lệnh: "Mau tìm người rửa chiếc xe này cho tôi… Tởm chết đi được!" Sau đó cũng không chê người cô vừa hôi vừa bẩn, bế cô đi vào nhà.
Lần thứ hai rượu phát huy tác dụng, Cảnh Hảo Hảo ngủ say như chết. Lương Thần bế cô vào nhà tắm, loay hoay cả buổi vẫn không cởi được áo cô ra, cuối cùng dứt khoát xé toạc làm hai mảnh.
Anh lột phăng đi, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, xoay người định chỉnh nước nóng cho cô thì nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó trong miệng.
"Hửm?"
Anh đáp lại, cúi đầu ghé sát tai cô, nhưng lại nghe thấy cô đang nỉ non gọi "Lương Niên, Lương Niên…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...