Editor: Nguyetmai
Giọng Thẩm Lương Niên có vẻ yếu ớt.
Cảnh Hảo Hảo không cầm lòng được lo lắng cho anh. Dạ dày anh xuất huyết thì phải ngoan ngoãn nằm viện chứ? Sao vừa tỉnh dậy đã chạy tới đây rồi?
"Hảo Hảo, anh chờ em. Nếu em không ra, anh vẫn ở đây chờ em."
Nghe thấy thế, lòng Cảnh Hảo Hảo chợt quặn đau. Cô sợ Thẩm Lương Niên cứ đứng đợi ở đó thật, đành nhẹ nhàng khuyên: "Lương Niên, anh về bệnh viện đi, sức khỏe không tốt thì đừng chạy lung tung."
"Hảo Hảo, anh muốn gặp em."
Thẩm Lương Niên vẫn kiên quyết làm theo ý mình.
"Lương Niên, giờ em không có nhà, em đang bận việc ở ngoài, hôm khác được không anh?"
"Cảnh Hảo Hảo, em còn muốn gạt anh tới khi nào?"
Thẩm Lương Niên bỗng lớn tiếng ngắt lời cô. Anh yên lặng một lúc, thở dốc từng cơn, nói tiếp: "Hảo Hảo, trước đây em nói là tâm trạng em không tốt, em muốn đi xa, thật ra lúc đó em đã lừa anh rồi. Giờ phút này rồi em vẫn còn muốn gạt anh?"
Thẩm Lương Niên dừng một lát, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh truyền đến từ đầu bên kia: "Hảo Hảo, anh đang đứng ngoài cổng biệt thự của Lương Thần."
Nghe thấy câu này, cô sợ tới mức suýt đánh rơi điện thoại. Cô biết, Lương Niên đã biết cô theo Lương Thần nhưng khi thấy anh cứ thế đến tận cửa nhà Lương Thần, chuẩn bị tận mắt chứng kiến cô từ biệt thự bước ra, lòng cô vẫn khẽ phát run.
Cảnh Hảo Hảo cố kiềm nén bản thân, khẽ nhếch môi, một lúc lâu mới thốt thành lời: "Lương Niên, em không ra, cũng không muốn gặp anh, anh về đi."
"Ý em là sao? Không muốn gặp anh ư? Em muốn chia tay với anh nên em mới trả nhẫn cho anh, đúng không?"
Cảnh Hảo Hảo không biết rằng, một người vốn ôn hòa như Thẩm Lương Niên cũng có lúc bị dồn ép đến trở nên hùng hổ dọa người như thế.
Thậm chí, cô còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thở hổn hển của Thẩm Lương Niên lúc này.
Cả đời cô chưa từng ngờ đến ngày mình sẽ đối xử với anh tàn nhẫn đến vậy. Trước những câu hỏi dồn dập của anh, cô chỉ sửng sốt, nói không nên lời. Cuối cùng, Thẩm Lương Niên quyết liệt nói: "Hảo Hảo, dù muốn chia tay với anh thì em cũng phải đích thân nói trước mặt anh. Em không ra thì anh cũng không đi đâu hết!"
Khi cô đang định đáp lời, di động trên tay bỗng bị ai đó lấy đi mất.
Cảnh Hảo Hảo hoảng hốt quay đầu lại, thấy Lương Thần với sắc mặt khó coi, đang kề điện thoại vừa lấy từ cô lên tai, nói với Thẩm Lương Niên bằng giọng vô cảm, lạnh lẽo đáng sợ: "Cô ấy sẽ không xuống. Trước khi tôi nổi điên, anh mau cút về chỗ của mình đi!"
Dứt lời, Lương Thần hoàn toàn không cho Thẩm Lương Niên cơ hội nói chuyện, thẳng tay cúp máy. Dường như còn cảm thấy chưa đủ, anh tiện tay tắt nguồn điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Dì Lâm vừa báo bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Em mau rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi!"
Lương Thần nói xong, ném điện thoại lên xô-pha rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.
***
Lúc Cảnh Hảo Hảo vào phòng ăn, Lương Thần vẫn chưa bắt đầu dùng bữa. Thấy cô đi vào, anh hất cằm về phía chiếc ghế bên cạnh mình, nói: "Ngồi xuống ăn sáng!"
Dì Lâm vội kéo ghế ra cho cô, chờ cô yên vị mới hỏi: "Cô Cảnh muốn ăn gì ạ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...