Editor: Nguyetmai
Thành phố Giang Sơn vào mùa thu, trời xanh mây trắng.
Cảnh Hảo Hảo ăn sáng xong, ngồi trên ghế bắc ngoài ban công, chống cằm ngắm nhìn phong cảnh ở xa xa đến ngẩn người.
Ngọn núi vốn đầy lá cây xanh tốt đã bắt đầu hóa sang sắc đỏ, sắc vàng. Dàn hoa bông bụt vây quanh hàng rào của biệt thự cũng đã nở rộ, chùm hoa quế lớn cách đó không xa cũng đã nở rộ, gió thu thổi đến mang theo hương thơm say đắm lòng người.
Phong cảnh đẹp như vậy, chắc chỉ có thể thấy được ở biệt thự tư nhân này của Lương Thần. Phía sau là núi, phía trước là hồ, đúng là thiên đường nhân gian, nhưng trong đầu Cảnh Hảo Hảo lại đang nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.
Tối qua cô tắm xong thì rất mệt mỏi, nằm trên giường không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Trong mơ màng, cô cảm thấy có người đang vuốt ve mình, giống như mơ, lại như không phải mơ, thế nên không cảnh giác gì, cho đến khi "giấc mơ" kia càng lúc càng thật, cơ thể cô cũng theo đó càng lúc càng nóng, cả người cũng bắt đầu mất kiểm soát.
Đó là cảm giác cô chưa từng có, cảm giác như thứ gì đó lạnh lẽo bên trong cơ thể mình đã bị người ta nung nóng đến tan chảy, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, đến cuối cùng, toàn thân cô như đang bốc cháy. Ngọn lửa đó cứ thiêu đốt đến mức khiến cô tỉnh giấc.
Tuy cô không mở mắt nhưng cô cảm nhận rõ được Lương Thần đang quấn quýt lấy mình thế nào, cũng cảm nhận rõ được mình hưng phấn ra sao trước sự đụng chạm thân mật đó. Thậm chí, cô còn nghe thấy rất rõ âm thanh vụn vặt phát ra từ miệng mình.
Lúc đó, cô đã giật mình muốn kháng cự anh nhưng cô lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, thậm chí càng lúc càng kích động hơn. Cuối cùng, ý thức của cô cũng trở nên rời rạc rồi cô lại chìm vào giấc ngủ trong cơn kích động tột đỉnh đó.
Nếu không phải sáng hôm sau tỉnh lại, cảm nhận được sự đau nhức toàn thân, có lẽ cô đã tin rằng đêm qua mình đã nằm mơ thật. Đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, cô vẫn cảm nhận được cảm giác rung động mà anh mang đến cho mình đêm qua. Rung động đến mức bây giờ nhớ lại tim vẫn nhảy lên từng cơn thình thịch, không cách nào dừng lại được.
Cô đặt tay lên ngực, muốn làm nhịp tim mình bình ổn lại nhưng khuôn mặt anh tuấn của Lương Thần đêm qua lại thình lình hiện ra trong đầu.
Trời ạ!
Cảnh Hảo Hảo vội đứng bật dậy, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
Cô nên hận anh mới phải!
Thế giới của cô vốn không chào đón anh nhưng anh lại không biết tự giác, hung hăng xông vào cuộc đời cô, ngang ngược thay đổi tất cả, ép buộc cô nhận những thứ mà cô vốn không muốn nhận!
Nhưng sao cô có thể không biết liêm sỉ như thế, sao lại có phản ứng với người đàn ông đã giẫm nát tình yêu của cô, làm rối loạn cuộc sống đang bình ổn của cô chứ?
Càng nghĩ, chân cô càng nhũn ra, cuối cùng cô ngồi phịch xuống cạnh giường, nhìn chằm chằm tấm gương treo tường đã được thay mới ở trước mặt, nhìn chính mình đang đỏ bừng mặt vì nhớ đến những chuyện xảy ra đêm qua. Cô không nhịn được vỗ lên mặt mình, nhưng càng vỗ mặt lại càng đỏ khiến cô rối đến vò đầu bứt tai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...