Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Thẩm Lương Niên vẫn còn online, anh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh. Cô trò chuyện qua lại với anh hết câu này đến câu khác, phần lớn là những lời thăm hỏi nhưng cũng đủ khiến cho tâm trạng nặng nề gần đây của cô nhẹ nhõm đi nhiều.
Cô vẫn luôn để ý đến Lương Thần, khi anh kết thúc cuộc gọi, cô liền nhắn tin cho Thẩm Lương Niên: "Em ngủ đây."
Sau đó, cô vội thoát khỏi weibo.
Cô còn chưa kịp đặt di động xuống, Lương Thần đã đến bên giường hỏi cô: "Em làm gì đấy?"
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh đặt di động xuống, đáp: "Không làm gì cả, lên mạng thôi."
Anh quét mắt qua màn hình di động của cô hỏi: "Lướt weibo à?"
Không biết có phải vì có tật giật mình hay không, tim cô chợt khẽ thắt lại, nhìn anh gật đầu, đáp: "Ừm."
Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Không còn sớm nữa, tôi còn chút tài liệu chưa xử lí xong, em ngủ sớm trước đi."
"Ừm."
Anh không nói gì thêm, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Cô bất giác ngước lên nhìn anh, đúng lúc ánh mắt hai người đối diện nhau.
Tay anh vẫn đặt trên chăn không rời đi, chỉ nhìn cô đăm đăm bằng đôi mắt sâu thẳm.
Bị anh nhìn như vậy, lòng cô thoáng cảm thấy căng thẳng, mắt đảo lung tung. Ngay lúc cô định xoay người đi, anh đột nhiên cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô.
Môi anh ấm nóng và ướt át, dừng lại giữa hàng mày của cô giây lát, mới tách ra một chút, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon!"
Cảnh Hảo Hảo trợn to mắt, hoảng hốt khi người đàn ông vốn luôn ỷ thế hiếp người bỗng trở nên dịu dàng đến vậy.
Lương Thần thấy cô ngây ngốc thế này, cầm lòng không được lại cúi xuống khóa chặt môi cô.
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa mãnh liệt khiến cô có chút trở tay không kịp, đến khi sực tỉnh, cô mới nhận ra, hơi thở của anh đã dần trở nên nặng nề, cơ thể tỏa ra luồng hơi nóng.
Cô thầm giật mình, biết Lương Thần có phản ứng rồi, cô muốn đẩy anh ra theo bản năng nhưng lại bị anh ôm chặt, nụ hôn càng thêm sâu lắng.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, khi cô ngỡ mình sắp ngạt thở đến nơi, anh mới bất đắc dĩ buông cô ra.
Không biết có phải bị nụ hôn của anh làm ngạt thở hay không, cô thấy đầu óc mình hơi trì độn, thậm chí cô còn ngơ ngác nhìn khuôn mặt phủ đầy ham muốn của Lương Thần hồi lâu.
Anh cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác và đôi môi ửng đỏ mềm mại vì nụ hôn vừa rồi của cô, bất giác đưa tay khẽ chạm lên cánh môi cô, nở nụ cười khẽ, hỏi: "Hảo Hảo, có phải em thấy chưa đủ không? Hay là chúng ta làm lại lần nữa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...