Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Ở đây không có đèn giao thông và đường dành riêng cho người đi bộ, xe hơi nườm nượp qua lại. Cảnh Hảo Hảo nhìn trái nhìn phải một lát, băng thẳng qua đường cái.
Khi cô sắp sang đến bên kia đường thì một chiếc xe màu đỏ lao tới với tốc độ cực nhanh, sau đó chiếc xe đạp thắng gấp ngay tại chỗ chỉ cách Cảnh Hảo Hảo có mười mét. Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra những tiếng động chói tai. Khi chiếc xe sắp đâm trúng Cảnh Hảo Hảo thì cô đã tránh thoát đầu xe một cách an toàn.
Kiều Ôn Noãn ngồi trong xe, khi chiếc xe thắng gấp, cô ta bất ngờ bị đổ người về phía trước. Kiều Ôn Noãn ngẩng lên, hỏi trợ lý lái xe bên cạnh mình: "Lái xe kiểu gì đấy?"
"Có người băng ngang qua đường, suýt nữa thì đâm trúng rồi."
Trợ lý nói nhỏ một câu, sau đó lái xe rẽ qua lối vào cổng Lưu Kim Tuế Nguyệt ở phía trước.
Kiều Ôn Noãn soi gương chiếu hậu trong xe để sửa sang lại quần áo của mình, tiếp đó lấy một thỏi son từ trong túi xách ra đánh lên môi, vừa đánh vừa hỏi trợ lý: "Cô chắc rằng Lương Niên đang ở trong phòng Lan Đình trên tầng hai Lưu Kim Tuế Nguyệt chứ?"
"Vâng. Anh ấy mới vào đó chưa được nửa giờ."
Kiều Ôn Noãn gật đầu, đóng nắp son, đang định cất vào túi xách thì ánh mắt cô ta bỗng khựng lại. Cô ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở đằng sau xe mình, đôi lông mày thanh tú của cô ta nhíu chặt, khẽ kêu một tiếng: "Cảnh Hảo Hảo?"
"Tại sao Cảnh Hảo Hảo cũng ở đây? Chẳng lẽ là Thẩm Lương Niên hẹn gặp cô ta?"
Kiều Ôn Noãn tức tối nhìn sang trợ lý.
"Không phải đâu ạ, Tổng Giám đốc Thẩm không hẹn ai cả. Anh ấy tới đây một mình."
Kiều Ôn Noãn không đáp lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo đang nhanh chóng đi về phía cửa "Lưu Kim Tuế Nguyệt" thông qua gương chiếu hậu. Cô ta thầm nghĩ: Không phải Cảnh Hảo Hảo đã biến mất hơn nửa tháng ư? Sao tự nhiên hôm nay lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cô ta cũng biết Thẩm Lương Niên đang ở Lưu Kim Tuế Nguyệt nên đến đây tìm anh ấy?
Ánh mắt Kiều Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo. Không phải cô ta đã rời khỏi Thẩm Lương Niên mà không nói một lời sao? Nếu đã bỏ đi thì còn trở về làm gì nữa?
"Chị Kiều, tới nơi rồi."
Nghe thấy tiếng gọi của trợ lý, Kiều Ôn Noãn hoàn hồn, gật đầu, xuống xe.
Khi đóng cửa xe, Kiều Ôn Noãn cố ý nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt cô ta tối sầm, sau đó cô ta gọi trợ lý lại: "Bây giờ cô mau gọi điện cho Dương Thần đi, nói với hắn ta rằng bất chấp mọi thủ đoạn, không được để cho Cảnh Hảo Hảo vào Lưu Kim Tuế Nguyệt. Chỉ cần hắn ta xử lý ổn thỏa chuyện này, tôi sẽ làm người phát ngôn miễn phí cho công ty hắn ta."
Cảnh Hảo Hảo đã biến mất lâu như thế, Thẩm Lương Niên đang dần chấp nhận sự thật này, chỉ cần Cảnh Hảo Hảo không xuất hiện trong một khoảng thời gian nữa, vậy thì có lẽ Thẩm Lương Niên sẽ chỉ biết cam chịu mà thôi!
Cho nên, bây giờ, dù có thế nào đi chăng nữa, cô ta sẽ không bao giờ cho phép Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên gặp lại nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...