Lục Lam Anh xinh đẹp ngồi trước gương, xung quanh 2 3 người đang tập trung làm tóc, trang điểm nhìn qua ai không biết còn tưởng đại tiểu thư nhà họ Lục chuẩn bị cho lễ đính hôn ấy chứ.
Đang mải ngắm bản thân trong gương bỗng chuông điện thoại reo
-Thế nào rồi?
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy trên khuôn mặt Lục Lam Anh hiện rõ sự thoả mãn, hài lòng trên miệng kéo cong thành nụ cười:
-Tốt.
Chú ý chuẩn bị tốt một chút, xong việc sẽ thưởng hậu hĩnh cho các người!
Tắt điện thoại, Lục Lam Anh tiếp tục ngắm khuôn mặt mình:
-Màu son hơi nhạt, đậm hơn một chút
-Dạ, Lục tiểu thư
Lục Lam Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình vô cùng hài lòng, lát nữa thôi khi bữa tiệc này kết thúc mọi thứ sẽ là của cô, sẽ không thấy con nhỏ Lục Lam Linh đó, cô sẽ từng bước leo lên giường Trương Ngạn, chỉ cần nghĩ tới hai việc đó thôi đã đủ làm cô bay đến tận mây xanh rồi, hôm nay tâm trạng đúng là thoải mái thật.
Hàn Hàn thấy Trần Hạo một thân âu phục, trên túi trước ngực còn để một chiếc ngăn lụa được gập hình khéo léo, chiếc cài áo và kẹp ngang cà vạt kia đều là của cô tặng, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Sau đêm đó, tuy rằng anh không nói với cô những câu nói tình cảm lãng mạn như phim, nhưng hành động của Trần Hạo đều hướng về cô, luôn bảo vệ, quan tâm và chăm sóc cô, Hàn Hàn luôn tự cảm nhận được việc đó.
-Anh đi đâu vậy?
Trần Hạo nhìn cô một thân đồng phục, lại còn lấm lem mặt mũi đều bẩn cả cau mày một cái:
-Dự tiệc không phải anh nói với em rồi sao?
Hàn Hàn bắt được ánh mắt của anh lúc nào mới nhớ ra trên cơ thể mình hiện tại rất không bình thường, liền nhanh chóng “à...” một tiếng rồi nhanh chân chuồn mất, nhất định không để Trần Hạo hỏi thêm câu nào.
Nhưng não cô vốn không nhanh bằng Trần Hạo, thân thủ càng không nhanh bằng vừa mới chạy vài bước đã bị cánh tay của anh cầm lấy cổ áo lôi lại
-Đến lượt anh hỏi em.
Sao lại nhìn thế này?
Những lúc như thế này một nụ cười tự tin là hoàn toàn sai vì thế Hàn Hàn chọn sự im lặng.
Nhất quyết ngậm chặt miệng không nói, vùng vẫy chạy khỏi anh, Trần Hạo nhìn dáng vẻ của cô cười nhẹ giọng nói rõ ràng mang ý châm chọc
-Tình thế này, nếu em muốn chạy chỉ có thể cởi áo mới thoát được thôi!
Hàn Hàn không nói, theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ áo quay đầu nhìn anh, ánh mắt meo meo xin hàng nhưng miệng vẫn quyết không khai.
Hàn Hàn này vẫn luôn tự tin vào sự kín mồm kín miệng của mình cũng may đây là thời bình đó chứ vào thời chiến Hàn Hàn này mà đi làm gián điệp thì giặc đến chết cũng không hé răng nửa lời.
Trần Hạo nhìn cô gái cứng đầu cứng cổ trước mặt trong lòng thầm đoán chắc chắn cô sẽ không khai nên tự mình nói trước
-Em đánh nhau với người ta à?
Bị Trần Hạo nói trúng tim đen, Hàn Hàn giật mình cười trừ:
-Không, làm gì có.
Nhìn em thế này có thể đánh nhau với ai chứ?
-Xét đến thời điểm này, Trần Hạo anh có thể tự tin cho rằng mình khá là hiểu em đấy, nói mau!
Trần Hạo nhướn mày nhìn Hàn Hàn, cô gái trước mặt liền bị đánh trúng tâm lý mà mềm yếu vô cùng, nhắm mắt chấp nhận đành xin lỗi cụ tổ nghề gián điệp mà bản thân mới tự hào 3 phút trước, miệng lẩm bầm thật ra không phải do mình chỉ trách địch quá mạnh.
Hàn Hàn ngước mắt nhìn Trần Hạo ánh mắt kiên định đó vẫn đang chăm chú nhìn cô chờ câu trả lời, Hàn Hàn đành gạt bỏ tất cả mà khai hết
-Chúng nó lấy ảnh ba mẹ em ngoại tình ra để chế nhạo em.
Không phải do em sai, cô chủ nhiệm đòi mời ba mẹ em tới trường, em nhất định không cho nói họ từ mặt em rồi, nên chúng nó cứ như vậy mà làm tới.
Ánh mắt Hàn Hàn cụp xuống, Trần Hạo vốn muốn mắng cho cô một trận nhưng lời vừa nói khiến bản thân anh cảm thấy hôm nay cô gái này chịu đựng nhiều quá rồi, không thể nghe thêm một lời nặng nhẹ nào hết.
Hàn Hàn thấy anh im lặng, tưởng rằng Trần Hạo đang chuẩn bị một bài văn trong đầu để giáo huấn mình, liền chớp cơ hội mà thoát khỏi tay anh
-Em đi thay đồ đây
-Nhanh lên, anh lau vết thương cho em
-Không cần em tự lo được.
Nếu anh không đi đi sẽ muộn đó!
Trần Hạo nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng là sắp tới giờ rồi.
Bữa tiệc này đối với anh thật sự rất quan trọng, có thể nói là kế hoạch trả thù lâu nay của anh thành bại đều do bữa tiệc này thế nên anh chính là không thể không đến, cuối cùng anh hướng ánh mắt lên lầu dù bóng lưng đó không còn ở đấy nữa thì đó vẫn là thói quen của anh trước khi rời khỏi nhà.
Trên chiếc xe thể thao màu đỏ, Trần Hạo trên đường lao vun vút hướng thẳng nơi tổ chức bữa tiệc mà tới, ánh mắt Trần Hạo trở nên kiên định hơn bao giờ hết, ánh mắt đó chính là Đại bàng....sau hôm nay thôi mọi thu oán bao năm coi như chấm dứt, anh cũng từ bỏ đi cái tên Đại Bàng mà chỉ sống như một Trần Hạo bình thường.
Trong khi mọi kế hoạch đang chuẩn bị để đón hai người, Trương Ngạn cùng Lam Linh lúc này lại không tất bật váy áo chuẩn bị dự tiệc ngược lại trên giường có hai cơ thể một nam một nữ đang nằm xem phim, rất thoải mái hạnh phúc.
Lam Linh vòng tay qua bụng Trương Ngạn ôm chặt, mắt ngắm nhìn sống mũi cao của anh
-Anh nghĩ xem, chúng ta không tới bọn họ sẽ thế nào?
-Chắc là tức chết đó!
-Không cần báo tới một tiếng sao?
-Có nhưng không cần vội!
Trương Ngạn mỉm cười nhìn Lam Linh trong lòng, cô đang dùng bàn tay mềm mại xoa xoa cái cằm vẫn còn lia chia râu chưa cạo của anh, hành động này khiến Trương Ngạn rất thoải mái, nó làm anh tự tin hơn về tuổi tác của mình, anh cũng qua đó mà cảm nhận được cô không hề chê anh già, ngược lại còn yêu thích điều đó.
Anh ngắm nhìn cô, cô gái này bây giờ khác rồi không là một Lam Linh ngây thơ, có phần uỷ khuất u buồn trước kia nữa mà Lam Linh hiện tại chính là người phụ nữ của anh, xinh đẹp, hiểu chuyện và mạnh mẽ nữa.
Chỉ nghĩ tới thôi bản năng chiếm hữu đàn ông trong anh lại trỗi dậy, Trương Ngạn đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô, luồn tay vào trong áo Lam Linh oanh tạc một màn đến khi cô dần gấp gáp vì không thở được anh mới buông cô ra
-Báo không tới bữa tiệc cũng quan trọng đó, nhưng việc này trước mắt chính là quan trọng nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...