Tôi đứng trước cửa phòng ngủ của Văn Thông, lúc đang do dự liền nghe được giọng nói suy yếu của Văn Thông từ trong phòng truyền ra, tôi lấy hết dũng khí ôm Monchhichi đi vào phòng.
Ở trong phòng mờ tối, tôi có thể nhìn thấy Văn Thông nằm trên giường, nhưng không thấy rõ mặt của anh, chân trần nhẹ nhàng đi đến đầu giường bên kia, nhút nhát đứng lại không dám đi về phía trước nữa, ngơ ngác nhìn anh, trong ngực còn ôm chặt con khỉ to đáng yêu.
"Bảo bối, xem ra bây giờ em yêu con Monch¬hichi này nhiều hơn anh rồi." Văn Thông nhẹ nhàng thở dài.
Vừa nghe anh nói như vậy, tôi vội vàng đặt con khỉ xuống, nhưng tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Bảo bối, em có thể đi về phía trước một chút không? Phòng tối quá, anh cũng không đeo kính, không thấy rõ mặt của em."
Giọng nói suy yếu kia giống như bom cay, nước mắt chảy ra rửa sạch đôi mắt của tôi, tôi lại không dám để anh nhìn thấy, nhưng tôi cũng rất muốn thấy được mặt của anh, nước mắt quá nhiều làm tầm mắt của tôi nhìn không rõ, tôi nhịn không được lấy tay lau đi.
Văn Thông thấy tôi lấy tay dùng sức xoa mắt, anh liền giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng anh mới vừa động đậy thì đau đớn rên rỉ.
Không gì ngăn được tôi nữa, tôi đi tới thật nhanh, quỳ trước mặt của anh, lấy tay đè anh lại, khóc nói: "Anh muốn làm gì vậy? Bây giờ anh không thể động."
Tay của Văn Thông lập tức nắm thật chặt tay của tôi, rất có lực, dùng tay kia nhẹ nhàng sờ mặt của tôi, lại bị nước mắt của tôi làm ướt tay của anh, tôi nghĩ nước mắt của tôi rất nhiều chảy xuống theo bàn tay thon dài kia rồi.
"Bảo bối, em nhanh lấy khăn giấy, đừng lấy tay dụi mắt, không sạch sẽ, nghe lời, bây giờ anh không lấy giúp em được." Văn Thông hơi lo lắng nói.
Tôi không nghe lời của anh đi lấy khăn giấy, mà là lập tức vùi đầu vào ngực của anh, hành động này của tôi có lẽ nằm ngoài dự đoán của Văn Thông, anh dừng lại một chút, tôi nằm trước ngực của anh có thể cảm thấy anh cười, sau đó nghe được anh nói giỡn: "Ừ, đây cũng là một biện pháp tốt, lau vào người anh đi, dù sao vẫn tốt hơn là dùng tay lau."
Vừa nghe anh nói như vậy, tâm tình khẩn trương của tôi dường như vơi đi rất nhiều, thuận tiện lấy tay đánh anh, nhưng nhúc nhích tay không nâng lên được, mới phát hiện ra tay của tôi vẫn còn bị Tinh Tinh nắm chặt đấy.
"Bảo bối, bây giờ em không được bắt nạt bệnh nhân, bởi vì bây giờ anh không có một chút sức lực nào, chắc chắn đánh không lại em." Văn Thông bắt đầu trêu chọc tôi.
"Anh còn dám đánh em đó?" Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh nào dám chứ, nâng niu trong tay đều sợ mất." Văn Thông dịu dàng nói, dùng ngón tay vuốt ve tay của tôi.
Tôi bị lời nói và hành động trấn an của anh làm cho rất vui vẻ, lau mặt mình ở trước ngực.
"Bảo bối, đừng khóc, khóc nữa thì quần áo của anh có thể vặn ra nước đó, bây giờ anh có cảm giác lạnh lẽo rồi."
"Em khóc đều là do anh, không biết ngượng còn nói" Tôi hình như lại bắt đầu không nói lý.
"Vâng, đều là lỗi của anh, nhưng bảo bối, anh có thể có một yêu cầu không?" Văn Thông hỏi.
"Yêu cầu gì?"
"Yêu cầu của anh chính là em có thể đồng ý với anh sau này gặp phải chuyện gì, hay anh làm em tức giận, tóm lại bất kỳ tình huống nào cũng không được thi chạy hide-and-seek với anh, bởi vì chân của anh thật sự không đuổi kịp em." Văn Thông bất đắc dĩ nói.
Lòng của tôi lại bị đâm một cái, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Vậy Hide-and-seek đâu?"
Văn Thông nghe vấn đề của tôi, ngừng một chút, thở dài nói: "Anh cũng vừa mới phát hiện ra vấn đề này, lúc anh phát hiện không tìm được em, đầu óc của anh cũng không đủ dùng, vốn không biết trước tiên nên làm cái gì hoặc đi đâu tìm em." Lúc Văn Thông nói đến đây dường như hơi ngượng ngùng.
Bây giờ tôi cũng không biết nên trả lời ra sao với yêu cầu anh đưa ra, bởi vì tôi còn không rõ tình trạng của mình.
Văn Thông đợi một hồi, không nghe thấy tôi trả lời liền hỏi: "Sao hả? Bảo bối, có thể đồng ý với yêu cầu của anh không?"
Tôi ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn anh, đây là lần đầu tiên tôi tỉ mỉ quan sát gương mặt của anh từ lúc tôi vào nhà tới giờ, dáng vẻ của anh khiến tôi giật mình.
Dường như chúng tôi chỉ có một ngày không gặp mặt, nhưng hình như anh gầy đi rất nhiều, hai má cũng hóp lại, râu cũng dài ra, hốc mắt cũng lõm vào, trời ạ, tôi đang làm chuyện đáng giận gì đây, trong một ngày giày vò anh thành dáng vẻ này.
Bởi vì tôi ngẩng đầu lên, Văn Thông cũng có thể nhìn thấy mặt của tôi, dáng vẻ của tôi nhất định cũng không đẹp, anh nhíu mày lại. Tôi sợ anh khó chịu liền nói: "Anh đừng nhíu mày, em đồng ý yêu cầu của anh là được."
Văn Thông vươn tay nhẹ nhàng kéo tôi lên, thử dời thân thể của mình vào bên trong, dành ra một chỗ cho tôi, nhưng hông của anh nhất định bị tổn thương rất nghiêm trọng, tôi thấy được chân mày của anh đang nhíu chặt lại, tôi liền nói: "Thắt lưng của anh chắc chắn rất đau, đừng động, em qua bên kia nằm là được rồi."
Văn Thông đành phải buông tay ra, ánh mắt vẫn ngó chừng tôi, giống như sợ tôi lại bỏ chạy lần nữa, cho đến khi tôi nằm xuống bên cạnh anh, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa cánh tay trái của anh ra để tôi gối lên, tôi vừa đặt đầu đặt lên cánh tay, anh liền lập tức ôm tôi vào trong ngực, ôm thật chặt khiến tôi cảm thấy có chút thở không nổi, liền nhẹ giọng nói với Văn Thông: "Anh lỏng một chút, em sắp nghẹn chết rồi."
Văn Thông lập tức giảm bớt lực, nhưng vẫn ôm chặt, bắt đầu hôn trán của tôi.
Động tác thân mật của anh khiến thân thể của tôi có cảm giác căng thẳng, tâm tình khẩn trương lại bắt đầu dâng lên.
Phản ứng của tôi Văn Thông rất nhanh cảm thấy được, anh nhẹ nhàng không ngừng nói: "Bảo bối, xin em đừng rời khỏi anh, không cần phải rời khỏi anh."
Anh nhẹ giọng nói làm sự khẩn trương của tôi giảm bớt, chủ động vươn tay ra đặt trên ngực anh, mặt cũng chuyển tới trước mặt của anh, nhìn anh, Văn Thông cũng nghiêng đầu lại nhìn tôi, tôi lại thấy được đôi mắt đẹp của anh, lông mi thật dài, trong nháy mắt hấp dẫn tôi dùng tay chạm vào nó.
Động tác của tôi khiến anh thấy ngứa, liền bắt lấy tay của tôi, trên gương mặt mệt mỏi xuất hiện nụ cười, nói: "Em là con khỉ con bướng bỉnh, hôm nay chơi đùa Tinh Tinh đến điên rồi."
Tôi bĩu môi liếc anh một cái. Lại lập tức cảm thấy mình hôm nay làm quá đáng, liền vội vàng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, đã để anh lo lắng."
"Không cần nói xin lỗi với anh, nhưng em phải nhớ kỹ em vừa mới đồng ý yêu cầu của anh đó."
"Ừ." Tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Bảo bối, có thể nói cho anh biết, hôm nay em đi đâu vậy? Lúc anh nghe vú Lâm nói em không có ở trên lầu, anh làm sao cũng cảm thấy em núp ở một góc nào đó trên lầu" Văn Thông lấy tay xoa đầu của tôi, từ từ nói.
"Nếu không phải em nghe mẹ nói anh giống như nổi điên, muốn đi lên lầu nhìn." Tôi vừa nói xong lại hối hận, liên quan đến hai chân của anh, là lỗi của tôi.
"Ai, lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này anh thiếu hụt rèn luyện, tầng hai anh cũng không lên được, lại vấp ngã, thật là quá mất mặt." Văn Thông nói nhẹ nhõm.
Anh nhẹ nhõm thì tôi lại càng cảm thấy khó chịu, nước mắt của tôi lại chảy xuống, làm ướt cánh tay của Văn Thông, lời duy nhất tôi chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Đều là lỗi của em."
"Bảo bối, anh muốn trịnh trọng nói rõ với em, dáng vẻ bây giờ của anh không liên quan tới em."
"Tại sao không liên quan chứ?" Tôi kích động hỏi.
"Bởi vì lúc đó bất luận ai ở bên cạnh, anh đều sẽ làm như vậy, với lại em ở đây tự trách mình, anh cũng không thể trở về dáng vẻ dáng vẻ trước kia, em sẽ không ghét bỏ chân của anh chứ?"
"Ai ghét bỏ chân của anh, bọn nó đều là của em."
"Em cũng không vì bọn nó mà ghét bỏ anh, tại sao vì chuyện đã qua mà bỏ rơi anh chứ?" Văn Thông nhìn tôi, thâm tình nói.
"Em không bỏ rơi anh, chỉ là bây giờ em không biết đối mặt với anh như thế nào." Tôi nhỏ giọng nói.
"Bảo bối, chúng ta có thể quên đi chuyện kia được không?"
"Thật xin lỗi Văn Thông, bây giờ em không làm được." Nói tới đây tôi lại khóc.
"Ngoan, không khóc, chúng ta thử một chút, được không?"
Tôi tựa vào khuỷu tay của anh, gật đầu một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...