Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể


Sau khi ăn bữa trưa bên bờ suối trong lành kia, mọi người tiếp tục lên đường dạo chơi quanh khu rừng của mình.

Tiêu Viễn An cùng Thu Uyển vừa đi vừa ngắm nhìn những cây cối, những bụi hoa rồi cùng nhau thảo luận rôm rả.

Cố Vương Khiêm đi đằng sau cậu đảm bảo an toàn cho cậu sẽ không bị té hay ngã ở bất cứ đâu.
Vương Vũ Phong đi bên cạnh Quý Vương, hắn rất muốn nắm tay Quý Vương nhưng lại sợ Quý Vương ghét bỏ nên đành phải nhẫn nhịn.

Quý Vương liếc nhìn Vương Vũ Phong, anh không biết người này nghĩ như thế nào mà giờ dính anh như keo.
"Cẩn thận." Vương Vũ Phong vội vàng ôm eo Quý Vương lại, hóa ra lúc nãy anh không để ý mà vấp phải cục đá dưới đất.

Nếu không có Vương Vũ Phong thì anh đã bị đập mặt xuống nền đất đá rồi.
"À..

Ừ, cảm ơn cậu." Quý Vương nhanh chóng đứng vững lại rồi thoát ra khỏi vòng tay của Vương Vũ Phong.

Ngay khi anh vừa rời khỏi Vương Vũ Phong liền lộ rõ vẻ tiếc nuối, xúc cảm lúc nãy vẫn còn lưu lại trên bàn tay hắn khiến hắn ngơ ngẩn.
Tiêu Viễn An lâu lâu lại quay xuống nhìn ra đằng sau, cậu vừa quay xuống nhìn lần nữa thì bắt gặp cảnh tượng Vương Vũ Phong đỡ lấy Quý Vương không cho anh bị té, cậu ngạc nhiên tròn mắt nhìn, dù sao thì ở đây vẫn có trẻ con đó, mấy người tém lại một chút cũng có bị làm sao đâu.
"Sao vậy." Cố Vương Khiêm đi bên cạnh cứ thấy cậu lâu lâu lại quay ra sau nhìn liền hỏi thăm cậu.
"Không..

Không sao.

Đi tiếp thôi."
Sau hơn nửa ngày vòng quanh trong rừng, cả đoàn người cuối cùng vẫn biết đường trở về nơi cắm trại.

Mọi ai nấy đều bận rộn dọn dẹp lại đồ đạc để ra về, phân chia vẫn như cũ.

Tiêu Viễn An cùng Cố Vương Khiêm về nhà, Vương Vũ Phong thì đi cùng Thu Uyển và Quý Vương.
Về tới nhà cũng là lúc mặt trời lặn, Tiêu Viễn An mệt mỏi vươn vai sau đó nằm ngay xuống sô pha ở phòng khách, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Cố Vương Khiêm tay này cầm túi tay kia kéo vali một lát sau mới đi vào nhà, vừa bước vào phòng khách liền thấy chú mèo nhỏ đang cuộn người trên sô pha ngủ say, anh thầm cười rồi đi cất đồ đạc.
Lát sau anh quay trở lại phòng khách bế cậu về phòng.


Cố Vương Khiêm vừa vén chăn lên định cùng cậu ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông, vì sợ sẽ đánh thức cậu dậy nên anh đành phải ra ngoài nghe máy.
"Cậu nói gì cơ, về rồi sao."
'Phải.

Đang trên đường đến công ty đấy.'
"Tôi đang ở nhà."
'Vậy thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.

Hẹn gặp lại ở công ty.'
Cố Vương Khiêm sầm mặt cúp máy, người vừa gọi cho anh là Quý Vương.

Quý Vương thông báo cho anh một chuyện cực kỳ quan trọng, rằng người đó đã trở về, anh không hề thích người này một chút nào.
Bên này Quý Vương vừa để điện thoại xuống liền nghe thấy một giọng nói lảnh lót từ đâu vang đến, "Anh ơi." Những nhân viên trong công ty nghe tiếng cũng phải cau mày vì khó chịu.

Tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn vang lên cộp cộp mỗi lúc càng gần đến chỗ Quý Vương hơn.
Một cô gái trẻ với mái tóc vàng óng ả đung đưa chiếc eo thon gọn của mình bước vào phòng làm việc của Cố Vương Khiêm cũng chính là phòng mà Quý Vương làm việc.

Quý Vương nhìn thấy người trước mặt hì thở dài, anh liếc nhìn cô một cái rồi không đoái hoài gì đến.
Cô gái thấy Quý Vương không ý đến mình thì tức giận dậm chân đi đến ngồi xuống bên cạnh Quý Vương, hôm nay về nước cô còn cố tình mang một chiếc váy nhung đỏ gợi cảm vậy mà đến nơi lại chẳng có ai tiếp đón cô như trong tưởng tượng.
Cô nhìn Quý Vương hết xem tờ này rồi lại ký tờ kia thì không chịu được mà giật lấy tờ giấy trong tay anh đi, anh vừa đặt bút xuống để ký không ngờ lại bị cô giật mất giấy, ngòi bút liền gạch một đường dài trên giấy.
"Quý Hoa, em vừa phải thôi."
Cô gái tên Quý Hoa bị anh nói như vậy liền trề môi trả lại giấy cho anh.

Quý Hoa là em họ của Quý Vương, cha anh và cha cô là hai anh em ruột với nhau, cô chỉ cách anh hai tuổi.

Thuở niên thiếu anh cùng Cố Vương Khiêm hay chơi chung với cô, nhưng có một điều khiến anh và Cố Vương Khiêm mệt mỏi chính là Quý Hoa quá trẻ con, tính cách ấy cả anh và Cố Vương Khiêm đều chiều không nổi.
Đến khi cô lên cấp ba liền bị người nhà gửi đi du học, bây giờ mới được trở về nước nhà.

Vì chơi chung với nhau nên anh rất hiểu rõ con người Quý Hoa, cô rất thích Cố Vương Khiêm, lần trở về này có thể sẽ làm phiền đến Cố Vương Khiêm và Tiêu Viễn An.
"Em đâu có làm gì đâu, mà anh Vương Khiêm đâu rồi anh."
"Cậu ấy ở nhà với vợ rồi."
Quý Hoa nghe đến Cố Vương Khiêm có vợ liền ngạc nhiên đến nỗi chiếc túi xách hàng hiệu cứ vậy mà rớt xuống đất.


Không thể nào, lúc ở nước ngoài cô không hề hay tin Cố Vương Khiêm đã lấy vợ mà.
"Anh ấy có vợ rồi? Có lúc nào chứ."
"Có lâu rồi, em đừng mơ tưởng.

Người ta là vợ chồng son tình cảm mặn nồng đấy."
Quý Vương ngả bài phủ đầu đứa em gái của mình trước, tránh cho việc nó sẽ tìm đến Tiêu Viễn An gây rắc rối không đáng có.

Quý Hoa lập tức nổi điên, chất vấn anh, "Sao anh không nói cho em biết chứ, người anh ấy cưới là ai, em phải gặp cô ta để nói chuyện."
"Em không muốn chúc mừng thì thôi, lại còn đòi gặp người ta gây chuyện.

Anh không nói."
Quý Vương mệt mỏi xoa mặt, anh nhìn qua cô đang cau mày bĩu môi, bỗng anh cảm thấy có một dự cảm không lành sắp sửa xảy ra.

Cố Vương Khiêm sau khi nghe tin Quý Hoa trở về thì cũng âu sầu, anh không thích cô cho lắm, lúc đó chơi cùng với cô cũng chỉ là bất đắc dĩ bởi vì cô là em họ của Quý Vương.
Cố Vương Khiêm ở cùng Tiêu Viễn An một ngày hôm đó, hôm say mới lên công ty làm việc.

Vừa mở cửa phòng làm việc liền nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài màu vàng nổi bật đang ngồi trên ghế làm việc của anh, anh vừa nhìn thấy cô thì khựng lại vài giây.
"Sao cô lại ở đây."
Quý Hoa đang mải mê bấm điện thoại không chú ý đến tiếng động mở cửa, nghe được giọng của anh thì cô ngẩng đầu lên, vui vẻ chạy đến chỗ anh, chiếc điện thoại trong tay cũng bị vứt sang một bên.
"Anh Vương Khiêm, cuối cùng cũng gặp được anh, em nhớ anh nhiều lắm đó."
Cố Vương Khiêm lùi ra sau một bước dơ tay cản lại động tác muốn ôm anh của cô, sau đó nhàn nhạt đáp, "Ừ, nhưng tôi không nhớ cô" Rồi ngồi vào chỗ làm việc của mình.
Quý Hoa không ngờ câu trả lời của anh lại thẳng thắn đến như vậy, cô phồng má bĩu môi muốn thực hiện việc ôm ấp lúc nãy một lần nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Vương Khiêm từ chối đành phải chạy sang ghế sô pha ngồi bấm điện thoại.
Không khí trong phòng dần yên tĩnh, Cố Vương Khiêm nhấc bút làm công việc của mình, không lâu sau cánh cửa phòng bị gõ.

"Vào đi."
"Cố Vương Khiêm, em vô phòng nhé."
Vừa nghe thấy giọng nói này khuôn mặt cau có của anh bỗng dãn ra, anh dịu dàng nhìn người đứng ngoài cửa, vẫy tay kêu người ta vào phòng.

Đến giờ Tiêu Viễn An vẫn chưa thể thích ứng được với việc phải đưa cơm trưa đến cho anh hằng ngày, mỗi lần bước vào công ty liền có rất nhiều ánh mắt nhìn cậu, cậu có hơi sợ những ánh mắt đó.


Nhưng mọi người lại rất thân thiện đối với cậu nên những ánh mắt đó cũng không là gì cả.
"Hôm nay em nấu canh gà hầm cùng thịt kho tàu, còn có rau trộn nữa.

Anh muốn ăn bây giờ hay để lúc nữa ăn." Nghe Tiêu Viễn An nói vậy Cố Vương Khiêm liền ngó xem đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi, không ngờ thơi gian trôi nhanh đến vậy.
"Anh muốn ăn bây giờ, em cùng ăn với anh nhé."
Không khí vui vẻ của hai người khiến Quý Hoa kinh ngạc tròn mắt nhìn, lúc nãy cô vẫn còn thấy anh khó chịu lắm mà, sao bậy giờ lại dịu dàng đến như vậy chứ.

Cô đương nhiên không chịu thua bèn lên tiếng gây sự chú ý của hai người, "Anh Vương Khiêm, em cũng muốn ăn."
Nghe giọng điệu nũng nịu của cô, Cố Vương Khiêm vừa hòa hoãn đôi chút liền khó chịu trở lại, anh nheo mắt nhìn cô rồi nói, "Dưới công ty có căn tin, cô xuống đấy ăn đi, không thì đi ra nhà hàng mà ăn."
Tiêu Viễn An lúc này mới chú ý đến cô gái ngồi ở ghế sô pha, cô gái có mái tóc vàng bắt mắt cùng bộ váy trắng tôn lên làn da trắng trẻo, không ngờ cô lại xinh đến như vậy.

Cố Vương Khiêm thấy Tiêu Viễn An cứ nhìn cô chằm chằm thì bực mình, anh lấy tay mình che đi ánh nhìn của cậu.
Bỗng nhiên bị che mắt khiến Tiêu Viễn An giật mình, cậu hoảng hốt gỡ bàn tay ở trên mặt mình xuống nhưng có kéo thế nào bàn tay ấy cũng không buông.

"Anh đừng giỡn nữa, người ta đang nhìn đấy."
"Cho cô ta nhìn, dù sao hai chúng ta là vợ chồng, lẽ nào em cảm thấy xấu hổ sao."
Tiêu Viễn An im lặng đánh giá anh ở trong lòng, anh à, đương nhiên là tôi cảm thấy xấu hổ rồi.
Quý Hoa nghe đến hai từ vợ chồng liền vỡ lẽ, "Đây..

Đây là người mà anh kết hôn sao."
"Đúng vậy."
"Là đàn ông sao, anh thật không có mắt thẩm mỹ chút nào."
Tiêu Viễn An vốn nghĩ cô gái xinh đẹp này là khách của anh, không ngờ cậu nằm không cũng bị trúng đạn, liền tức giận, "Cô gái, cho hỏi cô là ai.

Còn anh nữa, mau bỏ cái tay ra."
Cố Vương Khiêm phải bị Tiêu Viễn Anh đánh mấy cái vào tay thì mới chịu trả lại ánh sáng tự do cho cậu.

Tiêu Viễn An nhìn cô gái kiêu ngạo trước mặt mà không khỏi bất bình.
"Tôi là.."
Cô còn chưa kịp nói liền bị tiếng động ở cửa cắt ngang.

Tiêu Viễn An nhìn ra phía cửa, là Quý Vương đang mặt cau mày có bước vào phòng, dáng vẻ tức giận của anh ta cậu chưa thấy bao giờ, ngay cả Quý Hoa cũng bị làm cho giật mình.
"Tôi đã nói như thế nào, sao cậu lại theo tôi đến tận đây hả."
"Tôi chỉ muốn quan tâm anh nhiều hơn."
"Cậu bớt nói nhảm đi, lúc đó không phải tôi đã nói rất rõ rồi sao.

Thật phiền phức."

Cố Vương Khiêm nhìn Quý Vương, đằng sau Quý Vương lại là Vương Vũ Phong.

Căn phòng làm việc bỗng chốc trở nên ồn ào sôi nổi hơn hẳn, Cố Vương Khiêm cảm thấy mệt mỏi day trán.
Sau khi nhìn thấy rõ là ai thì Tiêu Viễn An cũng rất bất ngờ, cậu không ngờ lại gặp được Vương Vũ Phong trong hoàn cảnh này.

Quý Hoa nhìn anh trai mình cùng người đàn ôgn lạ mặt đang tranh cãi mà hoang mang, chuyện gì thế này, cô chỉ đi có mấy năm thôi mà.
"Anh có thể nào bình tĩnh nghe tôi nói không."
"Không thể, cậu mau biến đi cho khuất mắt tôi."
"Không."
Quý Vương hằn học nhìn Vương Vũ Phong cứng đầu cứng cổ, đuổi mãi không chịu đi.

Quya người lại liền phát hiện người trong phòng đều đang nhìn mình, "Gì vậy, sao hôm nay lại đông người đến vậy."
"An An."
"Anh Vũ Phong, sao anh lại ở đây."
"Anh.." Vương Vũ Phong chưa kịp nói xong liền bị Quý Vương bịt miệng lôi vào trong phòng.
"Anh, chuyện này là sao." Quý Hoa ngơ ngẩn hỏi, hiện giờ cô có rất nhiều điều muốn hỏi hai người anh lớn của mình.
"Quý Hoa, không phải anh bảo em đừng đến đây nữa sao." Quý Vương nhìn thấy Quý Hoa cũng không ngạc nhiên, ngược lại Vương Vũ Phong nghe Quý Vương gọi tên cô thì lại làm loạn lên khiến anh nhức đầu.
"Cô ta là ai, anh quen cô ta sao." Vương Vũ Phong gạt cánh tay đang che miệng mình lại, cau mày chất vấn Quý Vương.
"Em họ của tôi, mới từ nước ngoài về.

Quý Hoa."
"Ồ thì ra là em họ." Tiêu Viễn An nghe được Quý Hoa là em họ của Quý Vương thì bật cười, khuôn mặt nặng nề kia cũng vơi bớt.
Quý Hoa chưa kịp giới thiệu mình một cách hoành tráng thì thân phận của cô đã bị bại lộ, "Nè, em muốn tự giới thiệu mình mà."
"Đủ rồi." Cố Vương Khiêm bấy giờ mới lên tiếng, Vương Vũ Phong đang tranh cãi với Quý Vương liền im lặng, Quý Hoa cùng Tiêu Viễn An giật mình nhìn anh.
"Các người có để yên cho tôi làm việc không, mau đi ra ngoài hết cho tôi.

Cả cô nữa, đừng có tới đây."
Lần đầu tiên Quý Hoa bị Cố Vương Khiêm lạnh nhạt, cô không chịu được mà khóa òa lên sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc.

Quý Vương cũng không muốn ở đây liền đi ra ngoài, dĩ nhiên Vương Vũ Phong cũng đi theo Quý Vương.

Tiêu Viễn An để đồ ăn lại sau đó rời đi, còn chưa đi được mấy bước lại bị anh kéo trở lại.
"Sao vậy?" Tiêu Viễn An khó hiểu nhìn Cố Vương Khiêm, không phải lúc nãy anh đuổi người đi sao, sao giờ lại giữ cậu lại làm gì.
"Tôi đuổi những người khác, tôi chỉ muốn em ở lại đây."
Tiêu Viễn An nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Cố Vương Khiêm mà bật cười, sau đó quay lại cùng ngồi ăn với anh.

Một buổi trưa yên bình như bao ngày vẫn diễn ra bình thường, chỉ là sau buổi trưa này sẽ có vài rắc rối nhỏ đến với Tiêu Viễn An mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận