Em Là Ánh Dương
Tháng bảy Bắc Thành nóng như lửa đốt,mặt trời tỏa ánh nắng gay gắt khiến lòng người khó chịu không thôi.
Bên trong căn hộ cao cấp,gia đình bốn người quay quần trên bàn ăn.
Sở Ngữ Yên có khuôn mặt lạnh lùng cô còn rất ít nói,suốt bữa cơm chỉ ngồi yên lặng ăn phần của mình.
Dì Chu trông thấy vậy thì liền bắt chuyện.
-Sang tuần là con nhập học rồi,buổi chiều đi mua sắm với dì nhé.
Sửa soạn quần áo để đi học luôn con ạ.
Sở Ngữ Yên vừa nghe thấy giọng nói hiền từ của bà thì nâng mí mắt lên,vẻ mặt thoáng hiện sự khó xử.
Nhưng cô cũng không thể từ chối ý tốt của Dì,dù cô có từ chối thì dì Chu cũng vẫn lôi kéo cô đi thôi.
Thế là cô liền nhỏ giọng mềm mỏng trả lời.
-Làm phiền dì rồi ạ.
Dì Chu nhìn biểu cảm lạnh nhạt đấy của cô gái nhỏ cũng không trách mắng,bà hiểu được nỗi buồn của cô.
Một cô gái chỉ vừa mới 15 tuổi thôi lại chứng kiến cảnh mẹ ruột bị chính cha mình giết.
Cha của cô còn đang ngồi tù,dì Chu thân là em gái ruột của mẹ Sở Ngữ Yên nên liền nhận nuôi đứa bé này.
Bà biết anh em trong nhà không ai là muốn nhận nuôi đứa bé này cả,thật sự rất tội nghiệp.
Tính đến thời điểm hiện tại Sở Ngữ Yên đã dọn đến sống được nửa năm rồi.
Nhưng khi dì Chu cho tiền tiêu vặt Sở Ngữ Yên không nhận.
Cô khéo léo từ chối,Dì Chu biết rõ hoàn cảnh gia đình của cô không mấy khá giả,của cải trong nhà đều đem bán để trả nợ.
Chắc chắn cô không có tiền trong người,thân làm dì như bà rất lo lắng cho đứa cháu này.
Gia đình dì Chu thuộc dạng khá giả,chồng dì Chu là Lý Tôn làm nhân viên công chức lương rất cao.
Bà có hai người con,một trai một gái.
Con trai cả năm nay lớp 11 chỉ lớn hơn Sở Ngữ Yên một tuổi,con gái út thì chỉ mới lên 3 tuổi thôi vẫn còn nhỏ.
Bà biết trong lòng Sở Ngữ Yên suy nghĩ điều gì chẳng phải là sợ làm phiền đến gia đình bà sao.
Đứa bé này sao lại hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác phải đau lòng đến thế.
Nhiều lần bà ngỏ lời nhưng đều không được,đêm hôm qua hai vợ chồng bà đều bàn bạc lại với nhau.
Sau bữa cơm dì Chu không nhiều lời liền nắm lấy tay cô tiến vào bên trong phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ của Sở Ngữ Yên được dì Chu tự tay trang trí,không gian rộng rãi.
Đồ đạc,dụng cụ đều được bà sắp xếp ổn thỏa không chỗ nào để chê.
Bà kéo cô lại chiếc giường rồi ngồi xuống.
Lúc này Sở Ngữ Yên mới nhìn lấy bà nhỏ giọng.
-Dì có chuyện gì cần bảo cháu ạ.
Dì Chu đưa tay vào túi lấy ra 1 vạn nhét vào tay cô,bà cẩn thận lựa lời để không khiến cô nghĩ nhiều mà nhận lấy tiền.
-Tiểu Yên à,dì biết cháu không nhận tiền của dì.
Nhưng cháu cứ xem như đây là dì cho cháu mượn tạm,trả lại cho dì sau cũng được.
Con xem chúng ta là người một nhà con không thể khách sáo như vậy được.
Sở Ngữ Yên nhìn tiền trong tay rồi lại nhìn dì Chu,khóe mắt cay xè nhưng cô không để mình rơi nước mắt.
Trước đây gia đình cô vốn sống ở quê,cùng gia đình dì Chu ít khi qua lại.
Khi ấy cả nhà cô đều bị cả dòng họ ghét bỏ bởi vì anh chị em ai nấy đều môn đăng hộ đối gia đình làm ăn phát đạt.
Chỉ có mẹ cô mơ hồ yêu đương với ba cô còn bỏ nhà mà theo ba.
Cha với mẹ cô chính là vừa gặp đã yêu cả hai đều thừa hưởng sắc đẹp trời ban.
Quãng thời gian đó ông bà ngoại rất tức giận,còn cắt đứt liên lạc với mẹ cô.
Tình yêu nồng cháy nhất thời thì sao chứ không phải về sau khi mẹ sinh ra cô thì cha ngày đêm uống rượu be bét còn về đánh đập vợ con.
Từ đó cũng hình thành lên lớp vỏ bọc cứng rắn trên người của cô.
Cô không tin vào tình yêu ,thứ khiến đầu óc con người trở nên ngu ngốc ấy.
Cô rất biết ơn dì Chu khi đã cưu mang cô,cho cô đi học,cho cô có chỗ ngủ nói ra là một gia đình mới.
Nhưng cô không thể hưởng thụ như vậy được cô biết vị trí của mình.
Số tiền này bây giờ có trả lại hẳn là dì Chu lại càng kiên quyết nhét cho cô.
Thôi cứ đành tạm giữ lấy,bây giờ cô đúng là không có lấy một xu trong người.
Đợi đến khi cô đi làm kiếm ra tiền thì trả lại cho dì Chu.
Cô không chỉ trả 1 vạn thôi đâu mà phải trả cả tấm lòng cưu mang của dì.
Trả cả đời cũng không đủ công ơn lớn lao này.
Sở Ngữ Dao khẽ mỉm cười ngước cặp mắt hồ ly lên nhìn dì Chu.
Môi đỏ mọng mấp máy.
-Cháu cảm ơn dì,cháu chắc chắn sẽ trả lại cho dì.
Lần đầu tiên dì Chu thấy cô cười kể từ khi cô chuyển đến đây.
Dì Chu thoáng sửng sốt trước nụ cười ngọt ngào ấy.
Khuôn mặt trầm tĩnh thường ngày của Sở Ngữ Yên vốn đã kinh diễm nhưng khi cười rộ lên thì lại càng mê hoặc lòng người hơn.
Nhất thời mải ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô mà dì Chu quên mất phải trả lời.
Cho đến khi Sở Ngữ Yên hơi tiến lại gần,giọng nói lo lắng gọi lấy.
-Dì! ,dì không khỏe ở đâu sao ạ.
Để cháu đi mua thuốc cho dì nhé.
Dì Chu vui vẻ nắm lấy tay cô,giọng nói trìu mến vang lên bên tai cô.
-Dì không sao cả,thôi con nghỉ ngơi nhé.
Chiều lại cùng dì đi mua đồ.
-Dạ vâng ạ.
Vừa bước ra khỏi phòng dì Chu liền thấy chồng bà đang đứng trước cửa,chắc hẳn là vừa nghe lén đây mà.
Lý Tôn chồng bà vội kéo tay bà đi xuống phòng khách.
Vẻ mặt lo lắng mà hỏi.
-Sao rồi,con bé nhận tiền chưa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...