Em Là Ai - Vkook

Thằng Quân với con Quyên bế thằng Quang ra trước cửa nhà ngồi chơi. Tụi nó mới được ông Tư cho cuốn sách chi đó, chỉ nhìn hình vẽ thôi chớ có đọc được chữ đâu, mà chữ nghĩa chi nhìn rối hết mắt, cong cong như mấy con giun vậy.

Kim Thái Hanh từ trong nhà đi ra, thấy tụi nhỏ xúm lại mới đi đến ngồi xuống bên cạnh. Nhìn thấy cuốn sách, hắn cầm lên xem thử, cái miệng không biết sao cứ đọc ron rót từ trang này sang trang khác, ba đứa ngồi há hốc miệng một lúc lâu vẫn chưa ngậm lại được.

"Sao mấy đứa nhìn anh dữ vậy?"

"Anh Hưởng giỏi quá đi, chữ mà anh cũng đọc được."

"Anh cũng không biết nữa, nó tự hiện lên trong đầu anh thôi."

Suy nghĩ một hồi thằng Quân chạy vào nhà trong lấy đại cuốn sách của ông Điền rồi đem ra, tía nó là nông dân chớ đọc chữ cũng được lắm, tiếc là hồi đó nhà ông bà nội nghèo chớ không thôi tía nó làm thầy giáo rồi.

"Anh Hưởng ơi, anh đọc mấy cái này được không?"

Đúng là trên đời này chẳng có gì làm khó được hắn, âm thanh trầm ấm vang lên đều đều làm tụi nhỏ chú tâm lắng nghe không dứt ra được.

Con Quyên vỗ vỗ tay tỏ ý ngưỡng mộ.

"Anh Hưởng giỏi quá à, tía em nói cái này là sách tiếng Pháp, tía còn nói nó khó học lắm, phải là người giàu có mới được học."

Nghe đến đây hắn lại suy nghĩ về quá khứ của mình, trong đầu chẳng có chút gì về chuyện trước đây, gia thế hắn rốt cuộc thế nào mà lại có thể biết cả tiếng Pháp.

Bà Điền cầm theo rổ cá mang ra chợ bán, Thái Hanh thấy vậy liền xin đi theo phụ giúp bà, hắn cầm lấy rổ cá đi sau lưng, bộ dạng lúc này mấy ai biết đây là ông hội đồng Kim giàu có nhất cái Cần Thơ.

Đi ngang ruộng, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, Điền Chính Quốc cặm cụi dưới ruộng nên không thấy người kia đang đứng trên con đường đất nhìn mình, lát sau nghe thấy tiếng gọi em mới ngước mặt lên.


"Quốc, Quốc ơi anh nè."

"Anh Hưởng."

Cả hai hét lớn tên đối phương làm bà với ông Điền nhìn trân trân. Bà Loan đứng trên này với hắn, ông Vĩnh đứng dưới ruộng cạnh em, đôi vợ chồng già thở dài một hơi rồi quay lưng đi, mặc kệ hai người í ới gọi tên nhau.

Ra đến chợ bà lựa một góc mát ngồi xuống, cá này đều là do Chính Quốc bắt được, bà có chừa lại mấy con cho cả nhà ăn, số còn lại đem ra chợ bán để kiếm thêm chút tiền. Vì là cá tươi nên nhiều người tới mua, bà Điền nhất thời tính tiền không kịp, hắn thấy vậy đi đến xử lí một chút đã lấy đủ tiền, chuyện thu tiền nong này lúc trước hắn làm riết rồi quen. Bà có hơi bất ngờ vì chuyện này, cậu trai này coi vậy mà được việc quá luôn chớ, tưởng đâu là dạng công tử ăn chơi, ai mà ngờ.

Lúc về cả bốn người gặp nhau ở đầu làng, hai ông bà đi trước để tụi nhỏ ở phía sau dễ dàng tâm sự. Chính Quốc mặt mày lấm lem bùn đất, hắn thấy em cực khổ thì xót lắm, lấy cái khăn trong túi lau đi vết bùn trên mặt em.

"Mặt em bẩn lắm."

"Vì bẩn nên mới lau đó, đứng yên anh lau cho."

"Nhưng mà cái khăn đẹp như vậy..."

"Không có gì đẹp bằng em Quốc đâu..."
7

Đôi vợ chồng già phía trên nghe vậy vội quay mặt lại nhìn, ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn bàn tay đang chạm vào mặt em, hắn xanh mặt rút tay lại rồi cùng em đi tiếp.

Chính Quốc mặt mày đỏ lựng vì câu nói vừa rồi, em cố tình quay mặt sang hướng khác vì sợ hắn nhìn thấy.

Suốt cả đoạn đường về nhà, ông Điền để ý thấy mấy đứa con trai cứ dòm ngó em, tụi nó chỉ trỏ gì đó làm ông khó chịu lung lắm, con trai của ông xinh đẹp ông biết rõ, nhưng mà tụi bây chỉ là chỉ cái chi?

Không chỉ ông mà Thái Hanh cũng thấy cảnh này, hắn cố tình đi nép sát vào nhằm che chắn cho em, lúc đi ngang còn không quên liếc tụi nó bằng nửa con mắt. Về tới nhà đã thấy Trung Kiên đứng trước nhà chơi với mấy đứa nhỏ.
6

"Anh Kiên, anh sang đây có chi hông anh?"

"À, nhà anh mới hái cam nên má kêu anh đem qua đây biếu hai bác."

"Vậy em cảm ơn anh."

Anh có vẻ không vui khi nhìn thấy hắn, khuôn mặt đang cười tươi bỗng ngượng ngùng hẳn, Trung Kiên chào hỏi ông bà Điền xong thì đi một mạch về nhà. Anh là bạn của Chính Quốc, lớn hơn mấy tuổi nhưng hồi đó hai người thường hay dính lấy nhau thành ra thân, nhà anh ở bên kia sông lận, mỗi lần muốn qua phải chèo xuồng vất vả, vậy mà không hiểu sao cứ thích qua đây cho bằng được.

Chính Quốc ngây thơ không hiểu chứ hắn thì biết hết đấy, vừa nhìn đã biết Trung Kiên có tình ý gì với em rồi, với cả ánh mắt lúc nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy mà.

Tối đó Kim Thái Hanh nằm mơ thấy giấc mơ lạ, trong giấc mơ hắn thấy một ngôi nhà rộng lớn, xung quanh có biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ, giữa nhà có rất nhiều người đang ngồi, trong số ấy có một người đàn ông ăn mặc tươm tất, có vẻ ông ta là chủ nhà. Đến khi sắp thấy rõ khuôn mặt đó thì hắn giật mình thức giấc vì cơn mưa ngoài kia.

Mưa mỗi lúc mỗi lớn làm mọi người trong nhà tỉnh giấc. Căn nhà xập xệ hứng chịu cơn mưa lớn thật khiến người ta lo lắng, bởi vậy mỗi lần tới mùa mưa lòng em cứ như lửa đốt, em thì không sao chứ tía má với mấy đứa nhỏ không có chỗ ngủ lại khổ. Căn nhà lá rách tả tơi nên mỗi khi có gió lớn thổi vào ai nấy đều run cầm cập, chưa kể đến chuyện mưa tạt vào làm ướt hết quần áo.

Em nhường cái mền lại cho mấy đứa nhỏ rồi bước ra ngoài. Ông Điền cùng hắn ngồi ngay cái bàn giữa nhà, rót một tách trà uống, Thái Hanh cầm ly trà trên tay mà run run.


"Anh sao vậy?"

"Không...anh không sao...tự nhiên thấy lạnh quá."

Cả người hắn nóng bừng bừng, hai mắt đỏ ngầu, tay chân run rẩy không rõ lí do. Lúc trước hễ mỗi lần mấy đứa nhỏ bệnh đều như vậy, em đưa tay lên trán sờ thử thì thấy người hắn nóng lắm, mặc cho trời mưa, em ra sau nhà nấu một miếng nước rồi đổ thêm ít nước lạnh, nhúng cái khăn vào đắp lên trán cho hắn.

Kim Thái Hanh nằm trên giường mơ màng nhìn em, cái đèn dầu bên cạnh làm khuôn mặt lo lắng hiện ra rõ hơn, em Quốc chính là đang lo lắng cho hắn sao?

"Bây coi chăm sóc thằng Hưởng cho tốt."

"Con biết rồi tía, giờ cũng khuya rồi, tía vào trong ngủ đi, ngoài này lạnh lắm."

"Bây nói dị thì cũng được, có gì kêu tía liền nghe chưa."

"Dạ."

Được một lúc em bắt đầu buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài mấy hơi rồi ngủ quên lúc nào không hay. Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng mà ngày càng lớn hơn. Cho đến khi tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trên giường cạnh hắn, mặt hắn đang ở rất gần mặt em, thậm chí em có thể cảm nhận rõ hơi thở phả vào tai mình.

Chuyện là lúc nãy Thái Hanh vô tình thức giấc thấy em ngủ gục bên giường mới bế em lên nằm cạnh mình.

Chính Quốc cứng đơ cả người, em không dám nhúc nhích vì sợ làm hắn tỉnh giấc, lí do đặc biệt hơn là vì bị ôm cứng ngắc nên đâu có trở mình được.

"Quốc ơi...Quốc ơi anh lạnh..."

"Anh lạnh sao?"

Em kéo mền đắp cho hắn nhưng hình như không ăn thua gì, hắn vẫn nói mớ than lạnh nên em phải vòng cả tay mình ôm người kia vào lòng.

"Quốc ơi...đừng bỏ anh...đừng bỏ anh lại một mình."


Giữa đêm khuya ấy, có hai người con trai ôm lấy nhau ngủ đến sáng. Kim Thái Hanh không biết trong quá khứ mình là ai, nhưng ở hiện tại hắn chính là Kim Tại Hưởng, và Điền Chính Quốc là một người quan trọng trong cuộc đời của hắn.









End chap 8

😴😴😴










mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận