Chính Quốc thấy hắn mệt mỏi cả tuần nay thì thương lắm, kể từ ngày xảy ra chuyện của bà cả và bà tư, hắn hầu như không có một giấc ngủ trọn vẹn, cứ nửa đêm là lại tỉnh giấc, em biết hết tất cả nhưng lại không thể làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày trời, em quyết định xuống bếp nấu canh gà cho chồng em bồi bổ, tuy là không giúp được gì nhiều nhưng đó là điều duy nhất em có thể làm cho hắn. Cặm cụi dưới bếp một lúc lâu Chính Quốc mới đem chén canh vào phòng, Kim Thái Hanh quay lại thấy mặt em thì bật cười.
Vợ nhỏ của hắn lo nấu ăn đến nổi mặt mày dính đầy lọ nồi cũng không biết, em ngơ ngác đứng đấy nhìn một hồi lâu, đến khi hắn ra hiệu em mới đi đến ngồi xuống bên cạnh. Thái Hanh đưa tay lau đi mấy vết lọ trên mặt, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu của vợ nhỏ hắn giờ đã đen ngòm rồi.
"Ông mau ăn đi cho nóng."
"Em nấu cho tôi sao?"
"Dạ, em nấu từ hồi trưa tới giờ."
"Giờ tôi muốn ăn cái khác được không?"
"Món gì vậy ông?"
Hắn không thèm trả lời mà dùng ánh mắt nhìn một lượt cả người em từ trên xuống dưới, Chính Quốc thấy rõ ràng hắn vừa nuốt nước bọt, tới con nít còn biết ông hội đồng muốn gì. Bởi vậy em mới đẩy tay hắn rồi lùi ra xa, đặt hai tay trước ngực che chắn lại, ánh mắt lúc nãy không đứng đắn chút nào.
Ban đầu chỉ định chọc chút thôi ai mà có ngờ em sợ dữ vậy, được đà Thái Hanh chồm tới ép sát em vào thành giường, tay ôm lấy eo, môi gần như áp vào môi em. Ở khoảng cách này hắn thấy rất rõ vợ nhỏ đang hoảng loạn ra sao, hai mắt em mở to hết cỡ nhìn hắn, cũng vì vậy mà hắn mủi lòng hôn một cái vào môi em rồi thôi.
"Tôi có làm gì đâu mà em sợ?"
"Ông bắt nạt em...hức...ông ỷ lớn nên ăn hiếp em...hức..."
"Khoan đã, tôi có làm gì đâu mà em khóc, nín đi mà."
Thiệt tình thì hắn đâu có ngờ vợ nhỏ lại khóc, chắc là ông hội đồng Kim đây đã quên vợ nhỏ của mình chỉ mới mười tám tuổi, một độ tuổi cần được yêu thương, ấy vậy mà từ ngày cưới em về hắn chỉ toàn trêu chọc em thôi.
Em thì còn quá trẻ trong khi hắn sắp bước qua hàng bốn mất rồi, từ đó tới giờ có dỗ trẻ con khóc đâu mà biết, dỗ cả buổi em Quốc cũng không nín khóc nên hắn đành dùng cách cuối cùng. Đè cả người em xuống giường, hai tay em bị hắn nắm chặt.
"Em mà khóc nữa là tôi làm thật đó."
"Em nín...em nín mà...hức...em hổng khóc nữa."
Tự dưng hắn thấy mình như kẻ xấu xa vậy, biết là em vẫn còn ngại mấy chuyện như này mà vẫn chọc, nhưng biết sao được giờ, vợ hắn xinh đẹp như này làm sao mà hông có cảm giác gì cho được.
_
Chiếc xe dừng lại ngay trước sân, Thái Hanh cùng em bước ra đón vị khách vừa tới nhà, nói là khách chớ đây là em trai hắn. Kim gia có tới ba người con trai, Thái Hanh hắn, Thái Lâm và Thái Minh. Tiếc là người em út Thái Minh đã mất năm mười lăm tuổi.
Kim Thái Lâm như mất hồn khi nhìn thấy vợ nhỏ của hắn, Chính Quốc có hơi sợ hãi ánh mắt đó nên đứng nép sát vào người chồng mình, tay em nắm chặt tay hắn, từ nãy đến giờ em không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia.
"Chú về từ khi nào vậy?"
"Em vừa về tuần trước, định về thăm anh nhưng có một số chuyện trên Đà Lạt phải giải quyết."
"Lần này định về luôn hay ở chơi vài bữa rồi đi?"
"Em cũng chưa biết, định về đây chơi thôi, nhưng mà lỡ như có cái gì đó níu kéo có khi em ở lại đây luôn cũng nên."
Nói đến đây ánh mắt gã lại dời sang người em, Thái Hanh đương nhiên nhìn thấy nhưng không nói gì, hắn vòng tay ôm chặt eo em, nhận thấy cái ôm đó Chính Quốc mới đỡ sợ hơn một chút.
Bàn ăn hôm nay vui vẻ hẳn vì có Thái Lâm, sống bên Tây nhiều năm nên gã có phần phóng khoáng, lại thêm khiếu hài hước nên hay làm mọi người cười bằng mấy câu nói bông đùa của mình. Riêng Chính Quốc từ đầu đến cuối chỉ lo gắp thức ăn cho hắn, Thái Hanh tuy không nói gì nhưng cách một lúc lại quay sang nhìn em, ai làm gì thì mặc kệ, hai người họ cứ ở trong thế giới riêng của cả hai.
Ăn cơm xong Thái Lâm ra vườn đi dạo, vô tình nhìn thấy bà ba đang hái bông sứ, gã bước đến gần chào hỏi vài câu.
"Em vẫn khoẻ chứ?"
"Chú Lâm, tôi vẫn khoẻ."
"Sao lại xưng hô xa cách với anh quá vậy, dù gì cũng từng quen biết mà."
"Tôi chỉ xưng hô cho phải phép thôi, chú cứ ở đây đi dạo, tôi xin phép vào nhà trước."
Bà ba cứ vậy lướt qua gã rồi vào nhà, bao năm rồi mà cái tính ăn nói thẳng thắn vẫn như vậy. Lúc trước Thái Lâm từng thương thầm bà ba nhưng cuối cùng người mà bà cưới là Thái Hanh hắn, ôm tương tư biết bao lâu lại phải nhìn người mình thương hạnh phúc cùng anh trai, nỗi đau đó mấy ai thấu được.
Mải mê suy nghĩ gã bị ai đó nắm tay kéo đi, lúc bình tĩnh lại mới nhận ra mình đang ở trong phòng bà hai, bà bước đến ôm chầm lấy gã, hai tay siết thật chặt cứ như nhớ nhung lắm. Chỉ là bà hai đâu thấy khuôn mặt chán nản của người đàn ông kia.
"Em nhớ anh muốn chết, đi lâu vậy mà cũng hổng thèm về thăm em."
2
"Bộ anh muốn vậy hả, anh cũng nhớ em muốn chết, nhưng nghĩ lại thì em là vợ của anh hai nên anh biết làm sao giờ."
Không để gã nói gì thêm, bà hai đẩy gã ngã xuống giường, những chuyện sau đó chỉ có hai người bọn họ biết. Chuyện này lỡ như để Thái Hanh hắn biết thì coi như xong, dù cho là người hắn yêu đến mấy nhưng nếu phản bội thì đều có một kết cuộc không mấy tốt đẹp.
Đến tận tối muộn Thái Lâm mới rời khỏi phòng bà hai. Gã kéo quần áo lại ngay ngắn rồi đóng cửa cẩn thận. Vừa hay Thái Hanh đang đi tới, nghe thấy tiếng bước chân, hắn tưởng đâu là trộm nên vội vàng đuổi theo. Ra đến sau vườn hắn mới tóm được người, vì trời tối nên không nhìn thấy mặt người đàn ông kia, cả hai giằng co qua lại cho đến khi Thái Lâm cầm lấy một cục đá đập mạnh vào đầu hắn.
Sau khi bình tĩnh lại gã mới giật mình khi thấy đầu hắn bê bết máu. Sợ bản thân gây tội, gã vội chạy vào trong nói rằng vừa nãy ra vườn hóng mát thì thấy hắn nằm ngất ngoài vườn, mọi người trong nhà sốt ruột đưa hắn đến bệnh viện ngay. May là vết thương không nặng nên đốc tờ cho về nhà, ai nấy đều lo lắng, trừ Thái Lâm và bà hai.
Vì hắn đang bị thương nên đêm nay sẽ ngủ lại phòng em. Vừa nghe vậy Kim Thái Lâm lập tức phản ứng dữ dội.
"Cậu Quốc đây cứ nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc anh tôi cũng được."
"Tôi tự chăm sóc chồng mình được, hông cần phiền đến chú Lâm đây đâu."
Gã vô cùng khó chịu vì câu nói đó, tay nắm chặt lại, bà hai đứng một bên nhìn thấy tất cả, bà dùng ánh mắt ghen ghét nhìn em, chẳng lẽ người bà thích lại bị em cướp mất lần nữa.
Đêm đó Chính Quốc ngồi cạnh giường chăm sóc hắn, chỉ cần hắn xoay người là em lại thức giấc.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt của em, vén mấy sợi tóc lên vành tai, tay chạm đến từng chỗ trên mặt em, chợt tay hắn dừng lại ở đôi môi căng mộng.
"Ông...ông tỉnh rồi sao?"
"Em ngủ dưới đất cả đêm sao?"
"Tại em sợ ông đau nên không dám ngủ, ai ngờ ngủ quên mất tiêu."
"Tôi thì làm sao có chuyện gì được, anh Hưởng của em Quốc giỏi nhất mà."
17
End chap 31
Hmmm 🤔🤔🤔
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...