Vì là lần đầu nằm cạnh ông hội đồng Kim quyền uy, cộng thêm việc hồi hợp nên Chính Quốc thức trắng cả đêm. Em nằm trên giường không dám nhúc nhích, vì em sợ mình sẽ làm hắn thức giấc.
Sáng hôm sau em thức dậy sớm hơn hắn, lần đầu tiên ở một ngôi nhà xa lạ, không biết phải làm gì nên em đành nằm đấy chờ đến khi ông hội đồng thức.
Kim Thái Hanh lờ mờ mở mắt, khuôn mặt ngơ ngác của người trước mặt làm hắn không khỏi buồn cười, em cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, tay chạm vào mấy món đồ trong phòng rồi vội rụt lại vì sợ sẽ làm hư.
Đi lòng vòng một lúc em không cẩn thận ngã nhào lên người hắn, may sao Kim Thái Hanh kịp đưa tay đỡ lấy em. Chẳng hiểu sao mỗi lần ở cạnh người này em lại thấy sợ, dù biết là ông hội đồng luôn nhẹ nhàng với em nhưng nhớ lại mấy chuyện mọi người kể sống lưng đột nhiên lạnh toát.
"Cẩn thận chút chứ."
"Dạ, con xin lỗi."
Em chống hai tay xuống giường định đứng dậy, ai ngờ hắn vẫn chưa buông tay nên té nhào lần nữa, bàn tay đang nắm eo em mỗi lúc càng chặt hơn, Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ nhìn em không chớp mắt. Lúc sau biết mình có hơi quá mới nới lỏng tay.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Bình thường con hay thức sớm thành ra quen luôn."
Mất một thời gian cả hai mới bước ra ngoài. Lúc này mọi người đã ngồi ở bàn ăn đông đủ, mặt mày ai nấy đều vô cùng khó coi, mới về nhà có một ngày mà đã bắt mọi người chờ đợi.
Kim Thái Hanh đi trước kéo ghế giúp em, bà hai với bà tư nhìn thấy không khỏi ganh tỵ, trước nay chưa từng có ai được ông quan tâm nhiều như vậy, ngoại trừ bà cả, Điền Chính Quốc rốt cuộc đã làm cách nào mà khiến hắn chú ý đến một đứa người ở thấp hèn như em.
"Chắc tôi không cần giới thiệu Chính Quốc với mọi người, từ nay em ấy sẽ là vợ của tôi, bà cả à, bà coi có gì thì chỉ bảo em ấy giúp tôi."
"Dạ."
"Quốc, em chào mọi người đi."
Em có hơi sợ hãi ngẩng mặt lên.
"Dạ...dạ con chào mấy bà."
"Bà cái chi mà bà, giờ em là vợ tôi thì cũng như mấy bà ở đây thôi, em là cậu năm cũng như cậu Quốc ở cái nhà này, từ nay không được xưng con nữa."
"Dạ con biết rồi."
"Lại nữa rồi, tôi nói thế nào."
"Dạ...dạ em biết rồi."
"Giỏi lắm."
Hắn đưa tay xoa đầu em trước bao ánh mắt ghen ghét, không những vậy mà còn có ánh mắt buồn bã, cậu hai và cậu tư nhìn thấy rồi nhanh chóng quay mặt đi, chỉ là hai cậu không biết Thái Hanh đã nhìn thấy hết tất cả.
Suốt buổi trên bàn ăn hắn cứ gắp hết món này đến món khác cho em. Điền Chính Quốc không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, hắn gắp cho cái gì thì ăn cái nấy, đến cả cơm ngon không còn chẳng biết.
Ngoài mặt bình thản ăn cơm nhưng thật ra dưới bàn, tay hắn đang nắm chặt tay em, làm sao không nhìn ra ánh mắt của bọn họ đang nhìn chằm chằm hai người. Vậy nên vừa ăn xong bữa cơm hắn liền lái xe đưa em về thăm tía má.
Thấy chiếc xe đi xa một đoạn, bà cả quay mặt bỏ vào nhà. Bà hai từ trong nhà đi ra, tay cầm xâu chuỗi bộ dạng như rất thành tâm, thấy bà cả ngồi một góc bà vội đi đến ngồi xuống bên cạnh.
"Bộ chị định để yên cho cái thằng đó thiệt hả chị cả?"
"Em nói vậy là có ý gì?"
"Cái thằng đó chắc chắn là cho ông uống bùa mê thuốc lú gì rồi nên ông mới mê muội như vậy."
"Em đừng có nói bậy, Chính Quốc là do ông muốn cưới về nhà, mấy lời vừa rồi em nói với chị thì được chớ mà lọt đến tai ông thì khổ."
Đợi bà cả đi xa một đoạn, bà hai thẳng tay quăng xâu chuỗi vào một góc.
"Lúc nào cũng làm bộ nhân từ độ lượng, chị cũng có thích cái thằng đó đâu mà."
_
Kim Thái Hanh đưa em đến nhà, vào nói chuyện với tía má được một lúc thì hắn có việc phải đi gấp. Ông Điền giờ mới có thể thở phào, lúc nãy nói chuyện với con rể làm ông căng thẳng gần chết, khuôn mặt đúng là giống Tại Hưởng thật, nhưng cái phong thái lại khác một trời một vực.
Sau khi nghe em giải thích hai ông bà cũng hiểu được phần nào về chuyện này, cái bệnh mất trí chi đấy bọn họ nghe không hiểu gì cả, chỉ biết rằng người đó là ông hội đồng Kim chứ không phải Kim Tại Hưởng lúc trước. Nhưng rõ ràng khuôn mặt y như đúc vậy mà, chẳng lẽ trên đời này lại có người giống người.
Đến chiều hắn quay trở lại đón em về nhà. Suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, Chính Quốc cứ hướng mắt ra cửa nhìn cảnh vật xung quanh, bầu trời đỏ rực kia càng làm em buồn bã. Người mà em tìm kiếm đang ở bên cạnh nhưng sao lại cảm thấy xa vời đến vậy.
"Ông ơi, con hỏi ông cái này được hông ông?"
"Em vừa xưng hô là gì?"
"Dạ em xin lỗi, ông ơi cho em hỏi câu này được hông ông?"
"Em hỏi đi."
"Sao ông lại cưới em vậy?"
Suy nghĩ một hồi lâu hắn mới phát ra một câu hết sức nhẹ nhàng.
"Tôi cũng không biết, chỉ là lúc đó nếu không làm vậy em sẽ phải cưới tên hội đồng Trần kia."
"Vậy thôi sao."
Em vô cùng hụt hẫng khi nghe câu trả lời. Câu nói phát ra nhỏ đến nỗi không nghe được gì. Cả quãng đường về nhà sau đó em chẳng nói thêm câu nào nữa.
Vừa về đến nhà đã thấy con Hiền chạy ra, nó thấy em đứng bên cạnh hắn thì liếc một cái làm em sợ hãi lùi về sau núp vào lưng hắn.
"Dạ có ông hội đồng Trần đến gặp ông."
"Tao biết rồi."
Vì giấy tờ đất vẫn chưa xong nên Nhật An phải đến đây làm cho xong mấy việc còn lại. Kim Thái Hanh nắm tay em bước vào trong, bình thường hắn không thích ai nghe chuyện làm ăn của mình nhưng giờ lại để em ngồi bên cạnh.
Nhật An ngồi đối diện, miệng thì nói chuyện với hắn còn mắt không rời khỏi người em lúc nào. Hắn đủ thông minh để nhận ra ánh mắt đó của gã, tuy vậy Thái Hanh vẫn tỏ ra bình thản, tay hắn choàng qua vai kéo em sát vào người mình.
"Xin lỗi đã để ông thấy cảnh này, vì tôi vừa cưới vợ nên không muốn rời em ấy lúc nào."
Vừa dứt lời hắn lập tức vòng tay ôm eo em, Chính Quốc ngại đến đỏ mặt nhìn hắn, Thái Hanh đưa tay nựng cằm em, mặc kệ có người lạ ngồi đây mà thể hiện tình cảm. Em thật sự rất sợ gã, nhưng ngay lúc này đây em không còn cảm thấy sợ nữa, vì đã có Thái Hanh hắn ở đây rồi.
"Nếu không còn gì tôi xin phép đưa em Quốc vào ngủ, con Hiền tiễn ông hội đồng Trần đây cho ông."
Vào đến phòng, Thái Hanh để em ngồi lên giường, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, một lúc sau em mới giật mình nhận ra có người ngồi cạnh mình.
"Không cần sợ."
"Dạ."
"Sau này có ai dám ức hiếp em cứ nói tôi, và còn một chuyện nữa, nếu tôi còn thấy con Hiền nhìn em như vậy lần nữa tôi nhất định móc mắt nó ra."
2
Hắn không hù doạ ai cả, Kim Thái Hanh này trước nay nói được làm được, cứ thử động đến em thì biết.
End chap 21
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...