Kim Thái Hanh mặt mày hầm hầm từ sáng đến giờ. Em Quốc với Trung Kiên nói gì với nhau mà còn cười nữa, nhìn cái tay hở chút là đụng tay em làm hắn ngứa mắt gần chết, không lẽ giờ đi đến ngồi giữa hai người họ chớ nhìn không nổi rồi.
Ba đứa nhỏ ngồi một bên thấy mặt hắn thì không dám hó hé tiếng nào. Bình thường anh Hưởng hiền lành như cục đất sao bữa nay đáng sợ quá. Chỉ là hắn đang mất trí nhớ thôi chớ Kim Thái Hanh đó giờ không có hiền đâu, nếu mà là ông hội đồng Kim chắc Trung Kiên ra khỏi nhà nãy giờ.
Hắn đi qua đi lại trước mặt cả hai rồi ho lên mấy tiếng, Chính Quốc vừa nghe tiếng ho đã đi đến xem hắn có sao không.
"Anh bệnh hả?"
"Anh nghĩ vậy, chắc là nhà có người lạ nên anh hơi khó chịu."
1
Trung Kiên nghe tới đây cũng biết hắn đang nói mình, anh nói thêm mấy câu rồi về nhà vì còn có việc, nói thẳng ra thì chẳng có việc gì cả, tại anh thấy người kia có vẻ không thích mình nên về thôi.
Em ngây ngốc nhìn khuôn mặt mãn nguyện của hắn, sao tự dưng lại cười chứ, càng nghĩ em càng không hiểu gì. Bỏ qua chuyện đó, em cầm theo ấm nước chuẩn bị ra ruộng, hắn thấy vậy cũng đi theo phụ em một tay.
Chiều đó lúc cả hai đang về nhà thì gặp Nhật An, gã là ông hội đồng Trần có tiếng ở làng này, chuyện là gã đang có ý muốn cưới em về làm vợ nhỏ nên cứ cách vài bữa là đến làm phiền. Năm nay gã cũng bốn mươi hai tuổi rồi chứ ít ỏi gì, trong khi Chính Quốc mới có mười tám tuổi thì sao mà em chịu cưới cho được, ở nhà có năm bà vợ rồi mà gã còn ra ngoài kiếm thêm.
8
"Em Quốc, mới đi ruộng về hả?"
"Dạ...con mới về."
"Anh đã nói là chịu gả cho anh đi mà không chịu, em mà gật đầu một cái là được sống sung sướng rồi."
"Dạ con hông dám đâu ông ơi."
Gã thấy em vẫn kiên quyết như vậy thì bắt đầu đụng tay đụng chân. May là Thái Hanh ở đó che chắn cho em nên gã không làm gì quá đáng được.
"Mày là thằng nào?"
"Tôi tên Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng."
"Hưởng? Tên chi mà nghe kì cục, mắc mớ gì mày xen vào chuyện của tao?"
"Tôi không có ý xen vào chuyện của ông, nhưng tôi muốn ông hội đồng đây biết tôi với em Quốc sắp cưới nhau."
Nghe đến đây gã tức đỏ mặt, quay sang nhìn em rồi lại quay sang nhìn hắn, càng tức giận hơn khi thấy hắn nắm chặt tay em làm như không có gã đứng đây. Điền Chính Quốc sợ hãi nép sau lưng hắn.
"Chuyện này là sao hả Quốc?"
"Dạ...con...con...con với anh Hưởng sắp cưới nhau thiệt."
"Em...hai người được lắm, cứ chờ đó mà coi, mày coi chừng tao đó thằng kia."
2
Hắn đắc ý nhìn gã tức tối bỏ đi, lúc quay lại mới thấy mặt em xanh hơn tàu lá chuối, mắt rưng rưng như sắp khóc.
"Sao vậy Quốc, ông ta đi rồi, đừng sợ nữa nha."
"Anh Hưởng...em sợ...hức...ông hội đồng đó giàu lắm, lỡ mà ông hội đồng ghét mình thì khó sống lắm anh ơi."
"Không sao hết, có anh ở đây rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ cho em."
3
"Nhưng mà em với anh đâu có cưới nhau đâu."
"Vậy cưới thiệt là được đúng không?"
Em đang sợ gần chết mà nghe hắn nói vậy thì tỉnh ngay, suy nghĩ lời nói đó một lát, mặt tự nhiên đỏ ửng lên, bỏ hắn ở lại đó, em đi một mạch về nhà không thèm quay đầu lại.
Cả ngày hôm đó Chính Quốc không nói lấy một câu với hắn, có vẻ chuyện lúc chiều còn làm em ngại đến tận bây giờ, mà ngại thì cũng đúng, ai đời nói mấy chuyện cưới xin với người ta làm chi.
Tối đó em ngồi một mình trước nhà, ngước nhìn bầu trời đêm, trăng hôm nay sáng thật đó, em thích thú ngắm nhìn mà không biết Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào. Đến khi quay sang em giật mình chút nữa té nhào xuống bờ ruộng cạnh nhà.
"Giờ này sao còn chưa ngủ?"
"Em ngắm trăng."
Giây phút đó hắn ngẩn ngơ khi thấy em mỉm cười, Điền Chính Quốc chính là những gì thuần khiết nhất trên đời, hắn chưa bao giờ gặp được ai xinh đẹp và trong sáng như em. Trong đôi mắt em như chứa đựng cả vầng trăng sáng, nó sáng lên mỗi khi nhìn hắn, thứ đẹp nhất lúc này đối với Thái Hanh hắn không phải là bầu trời trên cao kia mà chính là Chính Quốc em.
"Quốc nè, em có đang thương ai không?"
"Dạ có."
Em trả lời mà không thèm suy nghĩ gì, chính vì câu nói đó làm tim hắn nhói lên, thì ra em Quốc đã có người thương trong lòng.
"Em thương tía nè, thương má nè, với mấy em nữa."
"Không phải vậy đâu Quốc, ý anh là thương theo kiểu vợ chồng kìa."
"Vậy...vậy em thương..."
Nói đến đây mắt em vô thức nhìn thẳng vào mặt hắn, không để hắn kịp thấy, em quay mặt sang hướng khác ngay.
"Nhìn anh như vậy nghĩa là thương anh hả?"
"Dạ...em đâu có nhìn anh...em mỏi cổ nên quay qua đó thôi."
1
"Chính Quốc, nói dối là không tốt đâu."
"Em hổng có mà."
Những lúc em ngại ngùng như này hắn lại càng thích chọc ghẹo, Chính Quốc của hắn dễ thương quá trời quá đất, không ghẹo một chút thì uổng quá.
"Quay sang đây nhìn anh."
"Hông."
"Nhìn hay không?"
"Hông."
Miệng thì nói không chứ mặt em quay sang nhìn hắn từ hồi nào rồi, vì người ta ngoan ngoãn từ nhỏ nên nghe lời người lớn lắm, bảo gì là nghe nấy thôi.
"Em có thương anh không?"
"Dạ...dạ có."
"Anh cũng thương Quốc, thương nhiều lắm."
Bàn tay mon men đến gần muốn nắm tay em nhưng vội rút lại, hắn sợ mình làm quá em sẽ sợ.
"Anh nắm tay em được không."
"Dạ...được."
Thái Hanh mừng ra mặt khi em chịu cho hắn nắm tay. Đến cả lúc nắm được tay em hắn vẫn còn run, ông bà Điền mà thấy thế nào cũng bắt em tránh xa hắn cho coi, may là hai ông bà ngủ rồi, sau này muốn cưới được em Quốc chắc khó khăn rồi đây.
Đúng là được voi đòi tiên, mới có nắm tay con người ta thôi mà đã nghĩ tới chuyện cưới xin luôn rồi, tía má người ta chưa chắc đã chịu gả đâu ông hội đồng Kim ạ.
4
Cả hai nắm tay nhau rồi ngượng ngùng nhìn vào mắt người kia. Người tính không bằng trời tính, ông bà Điền đứng nấp trong nhà nhìn ra mà nóng ruột, ông Điền mấy lần định đi ra kêu em vào nhà đều bị bà Điền cản lại, đôi trẻ người ta đang nói chuyện, hai vợ chồng bà đi ra để làm gì.
Đêm đó ông Điền chỉ đành ôm cục tức đi ngủ. Con trai ông nuôi mười mấy năm giờ sắp bị cái thằng mặt mũi đẹp trai này cướp mất rồi.
1
End chap 10
Gả đại đi tía ơi 🤭🤭🤭
1
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...