Em Không Thích Làm Em Gái Anh!


Tạ Thư Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng Tạ Bắc Thần thì không hề giật mình.

Dù sao cũng không phải lần đầu.

Cô thản nhiên vỗ vỗ cái đầu nặng nề của mình rồi lảo đảo rời giường.
Cho tới khi nhìn thấy bản thân qua gương nhà tắm với chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình trên người, hai mắt cô đột ngột mở lớn.
Má ơi! Cô đang mặc áo của anh trai? Đêm qua xảy ra những gì rồi vậy?
Cô vội vàng nhìn xuống kiểm tra cơ thể mình, không phát hiện dấu tích kì lạ gì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cô không mượn rượu mà cưỡng gian đàn ông!
Cô đánh răng rửa mặt bằng đồ dùng một lần có sẵn trong nhà vệ sinh.

Có lẽ anh thường xuyên đi công tác nên có rất nhiều bàn chải, khăn mặt dùng một lần.
Xong xuôi, cô ra ngoài phòng khách muốn tìm gì đó lót bụng thì phát hiện Tạ Bắc Thần vậy mà vẫn chưa đi làm.

Chẳng phải đã gần 9 giờ rồi sao?
“Anh chưa đi làm sao anh trai?”
Nghe tiếng động, Tạ Bắc Thần đang gõ máy tính trên sô pha liền quay lại nhìn.


Đập vào mắt chính là thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại của cô gái trong chiếc sơ mi của anh, mái tóc dài tung xõa trên cần cổ láng mịn, cùng cặp chân trắng thon gọn không thể che hết dưới gấu áo.
Vừa ngây thơ, trong sáng, lại cực kì trí mạng!
Anh nhanh chóng giấu đi dục vọng nho nhỏ trong mắt mình, ai dè cô gái kia lại cười vô tư rồi chạy lại phía anh
“Ca ca, nhà anh có gì ăn được không vậy? Em đói quá!”
Anh đặt máy tính lên bàn trà, tiện tay lấy chiếc chăn mỏng để trên ghế khoác lên người cô
“Biết đói rồi à? Sao lúc uống rượu không thấy em kêu đói?”
Cô nhìn anh một lúc rồi làm ra vẻ mặt vô tri, nghiêng đầu nói
“Hửm? Vậy là tại em sao? Rõ ràng là chai rượu quyến rũ em mà! Ca ca đâu thể mắng em được!”
Đúng, anh không mắng nổi, chỉ đành đi vào bếp làm bữa sáng cho cô.
“Được rồi, tiểu tổ tông! Để anh làm bữa sáng cho em.”
Tạ Thư Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ cái chiêu làm nũng này vậy mà có ích rồi! Anh trai thật dễ hạ gục nha!
“Đêm qua em uống nhiều liền nôn lên người, anh nhờ cô hàng xóm thay đồ giùm em, lát nữa thư kí Hà sẽ mang đồ tới cho em thay.”
Anh vừa rán trứng vừa nói.
“Ồ!”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Mấy ngày tới em ở đây với anh nha! Cha mẹ đi chơi rồi, em ở mình buồn lắm!”
“Được.”
Căn hộ này có hai phòng ngủ, nhưng bình thường Tạ Bắc Thần chỉ ở mình nên phòng còn lại bỏ trống.

Mấy hôm Thư Nhiên tới đây, anh đều cô ngủ ở phòng mình, còn anh ngủ ngoài phòng khách.

Coi bộ sắp tới anh cần sửa sang lại căn phòng trống kia rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản gồm bánh mì nướng kẹp trứng và thịt xông khói, Thư Nhiên quay lại làm ổ trên giường.

Đang lướt mạng xã hội, đột nhiên Hi Nhiễm gọi điện thoại tới
“Alo Nhiễm Nhiễm! Cục cưng gọi tớ có gì không?”
“Tớ gọi để nhắc cậu ôn bài nè! Cậu quên rồi hả?”
Sắp tới kì thi đánh giá đầu năm, cô đã nhờ Hi Nhiễm nhắc nhở cô trước một ngày kẻo cô quên, ai dè cô quên thật.
“Ừ, quên thật rồi! Tớ chưa ôn gì hết! Làm sao đây? Hay cậu qua ôn bài với tớ đi!”
“Không được rồi, tớ đang đi đón họ hàng ở sân bay, không về được! Hay là tớ gửi tài liệu cho cậu ôn nha!”
“Được, cảm ơn cậu bảo bối!”
Một lát sau, Hi Nhiễm gửi tài liệu ôn tập ngắn gọn tới cho cô.


Cô liền ngồi dậy xem nhưng khổ nỗi xem không có hiểu! Hậu quả của việc ngủ trong giờ đây mà!
.
.
Tạ Bắc Thần đang xử lý công việc trong thư phòng thì cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh quay ra nhìn cửa phòng, liền thấy cái đầu nhỏ đang lấp ló.
“Anh Bắc Thần, anh rảnh không?”
Anh nhìn đống văn bản trong máy tính rồi lại nhìn cô
“Sao vậy?”
Cô nhóc cười ngây ngô
“Chả là… bài trên lớp em không hiểu lắm, em hỏi anh mấy câu được không?”
Nhận được sự đồng ý của anh, Thư Nhiên liền chạy vào đứng kế bên anh rồi đưa cho anh xem tài liệu
“Chỗ nào chưa hiểu?” – anh hỏi
“Toàn… toàn bộ.” – cô gãi gãi tai.
Tạ Bắc Thần: “…”
_______
Thư kí Hà cầm theo túi váy lên tầng, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng đêm qua.

Tạ tổng bình thường lạnh lùng với thế giới vậy mà dịu dàng bồng cô gái nhỏ trong tay, hơn nữa còn sợ làm cô ấy tỉnh nên mỗi bước đi đều từ tốn.

Tưởng vậy là xong, ai dè sáng nay sếp lại kêu anh mua váy phụ nữa mang tới nhà, chậc chậc, sếp cấm dục chỉ là vẻ bề ngoài, chung quy vẫn là nam nhân ha! Ở cùng người phụ nữ mình thích cả đêm, nếu không làm gì thì chính là không thể làm!
Rất nhanh cậu đã đứng trước cửa nhà.
“Kính Cong~”

Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng mở cửa.

Tạ Thư Nhiên chỉ mặc chiếc sơ mi đen đi ra, vẻ mặt mếu máo nhìn cậu
“Thư kí Hà, mau vào trong mang sếp của anh đi đi! Kêu anh ấy tha cho tôi!”
Cậu ngay lập tức đỏ mặt, ấp úng nói
“Tôi… tôi… chuyện hai người tôi không dám làm phiền!”
Đúng lúc này, tiếng Tạ Bắc Thần rất lớn vang lên
“Tạ Thư Nhiên, mau vào đây cho anh!”
“Không, em không muốn nữa!” – cô lắc đầu nguây nguẩy
Nội tâm thư kí Hà vẫn là “Sếp à, sếp thật mạnh mẽ!” cho tới 5 phút sau, khi cậu ngồi tại phòng khách.

Khung cảnh trước mặt dường như vả một cái ‘đốp’ vào trí tưởng tượng của cậu.
Tạ Bắc Thần chỉ vào màn hình máy tính
“Sao cái này em cũng không hiểu vậy hả? Anh nói tới lần thứ 3 rồi đó! Mau đọc lại cho anh!”
Thư Nhiên thút thít
“Em không hiểu, không muốn hiểu! Em không học nữa đâu!”
Không ngờ sếp cậu bình thường lãnh đạm cũng có lúc phải cáu vì em gái nhỏ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui