Trong phòng bao tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, ánh đèn nhập nhòe mờ ảo như đùa nghịch trên những gương mặt khác nhau.
Tuy bên ngoài âm thanh ồn ã, nhưng đằng sau một lớp tường cách âm dày lại là bầu không khí u ám và tĩnh lặng.
Tạ Bắc Thần ngồi vắt chân trên sô pha lớn, tấm lưng rộng dựa về sau, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt lấy li rượu đỏ sẫm.
Ánh mắt anh găm trên li rượu rồi đột ngột bóp mạnh khiến thứ thủy tinh mỏng manh vỡ tan.
Thư ký Hà giật mình nhưng không dám nói gì.
Cậu nhìn về phía những kẻ đang quỳ gối trên đất.
Người đầu tiên, Từ Bách, là một trong những anh em đã đi theo Tạ Bắc Thần từ những ngày anh mới lên nắm quyền Tạ gia.
Hắn có một vết sẹo ở đuôi lông mày trái, là do một lần thay anh đỡ đạn mà thành.
Hai người đàn ông đằng sau là đàn em của hắn, nhưng bọn chúng lại ngu ngốc đem thông tin mật trong nội bộ truyền ra cho phe đối địch.
Tạ Bắc Thần cực kì tin tưởng Từ Bách, đương nhiên anh cũng tin là đám đàn em của hắn sẽ biết giữ mồm giữ miệng, ai dè lại là anh chủ quan rồi.
“Từ Bách, tôi vẫn luôn coi cậu là anh em tốt, chuyện này tôi có thể tạm thời tin tưởng cậu nhưng hai người còn lại thì không.
Tạ gia không cần những kẻ phản bội, nuôi ong tay áo.”
Nhưng hai kẻ kia lại là con trai của người từng cưu mang Từ Bách.
Trước khi người đó chết, hắn đã từng hứa là sẽ chăm sóc tốt cho họ.
Hắn không thể thất hứa được.
“Tạ gia, chuyện này tôi có lỗi, có trách phạt thì cứ nhắm vào tôi là được.”
Anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng cực kì không hài lòng với câu trả lời này
“Từ Bách, anh biết quy tắc của tôi mà!”
“Xin hãy tha cho hai người bọn họ!”
Hắn vẫn kiên quyết giập đầu dưới chân anh, còn hai kẻ đằng sau thì đã run tới mức quỳ không vững.
Tạ Bắc Thần thao tác gọn lẹ rút ra từ túi áo trong một khẩu súng lục, đầu súng lạnh lẽo mà vững vàng chĩa vào gáy Từ Bách.
Thư ký Hà sửng sốt một trận, chỉ thiếu điều ngã ra đất.
Ngay khoảng khắc tiếng ‘cạch’ vang lên, khẩu súng được lên đạn, cậu tưởng rằng thứ chờ đón tiếp theo sẽ là máu và nước mắt, không ngờ cửa phòng bị đẩy ra đột ngột.
Thân ảnh nhỏ nhắn chen vào bên trong, hơi thở gấp gáp còn chưa điều chỉnh đã vội gọi lớn
“Tạ Bắc Thần!”
Thoắt thấy bàn tay anh thả lỏng, thư ký Hà như trút được gánh nặng, trong lòng rối rít cảm ơn Tạ Thư Nhiên.
Có trời mới biết, khoảng khắc nhìn thấy anh chĩa súng vào đầu tên kia qua ô cửa kính nhỏ Tạ Thư Nhiên đã sợ hãi tới nhường nào.
Thời gian qua, ở cùng anh khá thoải mái đã khiến cô quên mất rằng anh không chỉ là tổng tài của Tạ thị mà còn là con rổng ẩn danh trong hắc đạo.
Anh dẫn đầu vô số kẻ máu lạnh dưới trướng Tạ gia, và dĩ nhiên anh là kẻ vô cảm nhất.
Có lẽ lấy một mạng người không quá to tác với anh, nhưng…
Cô không muốn thấy tay anh dính máu ngay trước mắt mình.
Cô cũng không biết tại sao suy nghĩ ấy lại hiện lên trong đầu mình nữa, nó đã thôi thúc cô phải ngăn cản dù biết rằng là rất liều lĩnh.
Tạ Bắc Thần nghe thấy tiếng động liền dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn qua bên này.
Cho tới khi nhận ra kẻ tùy ý xông vào là em gái nhỏ, tâm tình nóng nảy mới hòa hoãn được một chút.
“Tạ Thư Nhiên, ai cho em tới đây?”
Cô sợ hãi, đáy mắt không ngừng rung lắc, nhưng cô vẫn liều mà đi tới chỗ anh.
“Anh, hôm nay là Giáng Sinh đó! Anh cùng em về nhà nha!”
Cô cố nặn ra nụ cười ngọt ngào, nhưng nội tâm đã không ngừng gào thét: Làm ơn đừng bắn! Em chưa muốn chết!
Ai ngờ điều này thực sự có hiệu nghiệm.
Tạ Bắc Thần nhấc súng lên, toàn thân trở về trạng thái bất cần, tay cầm súng tạm thời gác trên đầu gối.
Mà kẻ đang quỳ dưới chân anh vẫn không dám động đậy dù chỉ một chút, mãi tới khi anh lạnh lùng ra lệnh hắn mới lồm cồm bò dậy
“Cút ra ngoài!”
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người.
Tạ Thư Nhiên đứng kế bên anh nhưng không dám ngồi xuống.
Chướng khí quanh anh quá mạnh mẽ rồi! Cô sợ!
“Sợ sao?” – Tạ Bắc Thần nhàn nhạt hỏi – “Lúc xông vào phòng sao không thấy em sợ như vậy?”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, áp chế nhịp tim đang loạn rồi mới dám ngồi xuống
“Em… em có sợ gì đâu chứ!”
Anh lấy một cái ly khác, rót rượu vào rồi uống cạn.
Thư Nhiên bối rối không biết phải làm sao.
Nửa chai đã nhanh chóng bị anh xử lý gọn.
“Đừng uống nữa mà!”
Cô chộp lấy chai rượu rồi giấu về sau lưng mình.
“Em có biết mình đang làm gì không hả?”
Cơ thể to lớn của anh đột ngột sáp lại gần Thư Nhiên, mùi rượu mạnh mẽ xộc vào mũi khiến cô nhíu chặt mày.
Cho tới khi chai rượu lần nữa trở về trên tay anh, anh mới lùi lại.
Cô ngây ngốc giữ nguyên tư thế một lát, gương mặt như nóng lên vài độ.
Anh trai cô đẹp dã man luôn ý! Bình thường đã đẹp, thêm chút hơi men vào lại càng đẹp! Kiểu thế nào nhỉ? Vừa lạnh lùng, nam tính, lại thêm chút quyến rũ, lẳng lơ… giống như ‘vịt vương’ vậy!
*Vịt vương: trai bao hạng nhất.
Chính cô cũng bị xốc bởi suy nghĩ này của mình, vội bịp miệng lại, tránh cho lời phụt ra ngoài.
Ôi, phụ nữ luôn là những kẻ cuồng cái đẹp, mà nam nhân này chính là người hoàn hảo nhất cô từng gặp trong suốt 25 năm cuộc đời.
Ngay cả cơn sợ chết còn không áp nổi bản tính mê trai này, cô phải làm sao đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...