Em Không Phải Một Nô Lệ

Kim Ahn thấy Yoon Bae ngồi ăn mà vẻ mặt lại vô cùng đăm chiêu. Anh tò mò hỏi:

“Khi nãy nhóc và Marry đã nói gì với nhau mà bây giờ suy nghĩ đăm chiêu vậy?”

Yoon Bae giật mình tròn mắt nhìn anh.

“Tôi… có sao?”

“Ờ. Rất rõ luôn.”

Cậu gượng cười.

“Không… không có gì đâu. Tôi chỉ… cảm thấy buồn vì ngày mai Marry phải quay về nước.”

Nghe vậy, Kim Ahn chỉ gật đầu rồi quay mặt đi. Thực ra lúc này anh đang cười nhếch một bên. “Tên nhóc đó hình như không nhận ra bản thân nói dối rất tệ.”

Ở phía Lee Han Gyeum, anh vừa thả Marry xuống trước cổng nhà Aeron xong thì điện thoại trong túi quần vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, anh cười nhẹ.

“Sao? Nhớ tôi rồi?”


“Đúng. Tôi nhớ chú rồi. Chú mau tới đây đi. Tôi không chịu được nữa.”

Han Gyeum tặc lưỡi một cái.

“Muốn gì nói luôn.”

“Chú… chú mua cái gì tới đây cho tôi ăn được không? Tôi đói sắp chết rồi. Hức!”

“Biết ngay mà. Làm gì có chuyện tên thực dụng như cậu lại nhớ tôi…”

“Không có nhé. Đói là một phần, tôi nhớ chú thật mà.”

Han Gyeum chẳng nói thêm gì lập tức cúp máy. Anh đỗ xe ở đó, bước xuống đi vào căn nhà đối diện nhà của Aeron. Anh vừa mở cửa ra, cảnh đầu tiên đập vào mắt anh vậy mà lại là cảnh Jae Won đang trần chuồng giữa nhà nhìn vào màn hình điện thoại mà lẹo nhẹo.

“Cái đồ máu lạnh này… làm sao có thể phớt lờ lời nhớ nhung của một nữ nam khoai to như mình chứ?”

“Đúng là khoai to thật đấy, nhưng còn kém xa những mĩ nam xung quanh tôi nhiều.”

Nghe giọng nói, Jae Won giật nảy mình, vội vàng kéo chiếc khăn đang vắt trên vai xuống che chắn. Cậu luống ca luống cuống, mặt đỏ ửng nói với Jae Won:

“Chú… chú dịch chuyển tức thời sao? Tại sao lại đột nhiên xuất nhiên ở đây được vậy?”

Han Gyeum mỉm cười.

“Bây giờ cậu mới biết à? Tôi đã dịch chuyển vào trong nhà tắm nhìn cậu khoả thân không biết bao nhiêu lần rồi!”

Đến đây, Jae Won chẳng nói thêm gì nữa, lập tức ngượng đỏ mặt chạy vào trong phòng. Han Gyeum thấy vậy chỉ bất lực mỉm cười, sau đó anh cũng đi vào trong phòng cậu. Jae Won vừa lấy được cái áo phông vài tủ ra, còn chưa kịp làm gì đã bị Han Gyeum giật lấy. Jae Won giật mình lại tỏ ra lúng túng.

“Chú lại vô đây làm gì?”

Han Gyeum vậy mà lại rất thản nhiên, chẳng hề để ý đến sự xấu hổ và luống cuống của Jae Won, cứ vậy mà cất chiếc áo cậu vừa lấy ra vào lại trong tủ và lấy ra một chiếc áo hoodie có mũ.

“Mặc cái này đi.”


“Tại sao?” - Jae Won ngơ ngác.

“Tôi đưa cậu ra ngoài ăn. Bây giờ tôi quá lười để đi mua đồ ăn cho cậu rồi lại vòng ngược về đây. Sẽ để lại rất nhiều tai mắt đấy.”

Nghe vậy, Jae Won dường như quên hết đi mọi sự ngại ngùng, xấu hổ, ánh mắt trở nên long lanh, nắm lấy tay Han Gyeum với vẻ mặt hào hứng.

“Chú nói thật chứ? Tôi có thể ra ngoài sao? Chúng ta ăn thịt nướng được không? Đã rất lâu rồi tôi không được ăn thịt nướng đó!”

Han Gyeum đồng ý gật đầu.

“Được rồi. Muốn ăn gì tuỳ cậu. Nhưng trước hết nên mặc quần áo vào đã. Không người ta đem khoai của cậu đi nướng đó, nhóc con.”

Sau khi Jae Won mặc đồ xong, trước khi bước ra ngoài, Han Gyeum đã tiện tay kéo mũ áo trùm lên đầu cho cậu. Xe của anh ở ngay phía đối diện, Jae Won khoá cửa nhà rồi bước lên xe. Jae Won ngồi ở bên ghế phụ tròn mắt nhìn căn dinh thự của Aeron.

“Mặc dù không phải là mới chuyển tới đây nhưng mà đây chính xác là lần đầu tiên tôi nhìn kĩ căn dinh thự của Aeron đấy! Như này thật sự là quá hoành tráng rồi.”

Thấy vậy Han Gyeum lạnh lùng nâng kính cửa sổ lên.

“Đừng láo nháo nữa đi. Cậu mà bị phát hiện là tôi mặc kệ đấy.”

Han Gyeum đưa Jae Won tới một nhà hàng không sang trọng mấy. Trong lúc anh đang đánh xe dưới gầm gửi xe thì bỗng nhiên người ở bên ngoài gõ vào cửa sổ bên cạnh anh vài tiếng cộc cộc. Phản ứng một cách rất mượt mà và điềm tĩnh. Han Gyeum quay đầu sang vừa nhận ra người bên ngoài là đàn em của mình và Aeron đang tham gia truy lùng Jae Won thì nhẹ nhàng đưa tay sang một lần nữa trùm chiếc mũ đằng sau lên che đầu cho cậu. Thế rồi, anh hạ cửa.


“Oh! Kang Gil, đi đâu vậy?”

Người đàn em bên ngoài thấy anh liền tươi cười.

“Em đưa bạn gái đi ăn. Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Anh cũng tới đây sao? Người kia là ai vậy?”

Đến đây, Han Gyeum gắng gượng mỉm cười.

“Chỉ là một người họ hàng xa mới từ nước ngoài về thôi. Cậu ta hơi trầm một chút.”

Nghe vậy, Kang Gil chỉ gật gật đầu.

“Vậy chúc anh ăn ngon miệng nha! Thịt nướng ở đây ngon lắm đó!”

“Ờ. Mau về đi! Bạn gái đang đợi kìa.”

Han Gyeum vừa nâng kính cửa sổ lên Jae Won liền quay sang nhìn anh bằng vẻ mặt thích thú.

“Chú à, anh ta nói thịt nướng ở đây ngon lắm đó! Chú thực sự mua cho tôi đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui