Em Không Phải Một Nô Lệ

Biệt thự của Aeron có đến 3 phòng tắm. Căn phòng mà Yoon Bae đã tắm vào ngày đầu tiên từ khi tới đây là căn phòng lớn nhất ở tầng một. Còn có 2 căn ở trên tầng hai. Lúc này, Marry đăng tắm ở một căn, còn một căn là Yoon Bae và Aeron đang vô cùng vật vã.

Vì Yoon Bae thiếp đi bất chợt như thế, Aeron bối rối chẳng biết làm thế nào. Anh chỉ đành lấy khăn lau miệng, lau qua người rồi thay đồ cho cậu, sau đó lại bế cậu quay lại phòng.

“Yoon Bae cậu ấy say lắm sao?” - Aeron vừa quay lại Marry liền hỏi.


Anh không nói gì cả chỉ khẽ gật đầu. Đêm hôm đó, Marry ngủ cùng một giường với anh. Với tư cách là một người vợ tương lai, cô không có chút ngại ngùng mà thoải mái ôm anh, gác chân lên người anh, nằm trên cánh tay anh mà say giấc ngủ. Thế nhưng hôm nay anh lại cảm thấy có gì đó rất lạ. Rõ ràng cả ngày hôm nay anh đều rất vui vẻ mà sao bây giờ mãi không ngủ được thế này. Chẳng thoải mái chút nào, so với khi anh ngủ một mình, cả khi anh ngủ cùng Yoon Bae nữa. Là do anh chưa quen ngủ với cô ấy nên mới cảm thấy như vậy sao?

Thế rồi, Aeron nhẹ nhàng gỡ chân gỡ tay cô ra khỏi người mình, đồng thời rút cánh tay mà cô đang gối đầu của mình lại. Không một tiếng động, anh cứ thế mà ra khỏi phòng. Aeron vốn định xuống bàn trà ngoài sân vườn hút thuốc, ấy vậy mà khi đến cầu thang ánh mắt lại vô thức nhìn về phía phòng của Yoon Bae. Giờ này cậu đang ngủ rất say. Chẳng hiểu sao chân của Aeron lại không bước xuống cầu thang mà lại đi về phía phòng của cậu.

Aeron khẽ khàng mở cửa sau đó lại cẩn thận đóng cửa để không phát ra âm thanh gì. Nhìn dáng vẻ ngủ ngon của Yoon Bae trên giường, anh bất giác mỉm cười rồi chầm chậm bước tới. Anh trèo lên giường rồi nằm xuống cạnh cậu. Anh cẩn thận đắp chăn cho cậu, đắp cho cả mình. Không sai, chính là cảm giác này. Cảm giác nhẹ nhõm, yên bình mà chỉ cần một cái ôm nữa thôi là anh có thể chìm vào giấc ngủ sâu. Tại sao vậy nhỉ? Dù hơi thắc mắc nhưng vì sự ấm áp và mùi thơm dễ chịu từ cơ thể cậu khiến anh không thể cưỡng lại, chỉ đành buồn xuôi tất cả rồi chầm chậm thiếp đi.

Sáng hôm sau, Marry vừa mơ màng mở mắt ra đã thấy bóng dáng Aeron đang đứng trước gương thắt cà vạt. Cô gượng gạo ngồi dậy, vừa đưa tay dụi dụi mắt vừa hỏi anh:

“Anh dậy rồi sao? Dậy sớm vậy. Hôm qua anh ngủ ngon chứ? Hôm nay em sẽ tới công ty của anh luôn đúng không?”


“Em dự trữ câu hỏi trong mơ sao?” - Aeron đánh mắt nhìn hình phản chiếu của Marry trong gương, khẽ nhoẻn miệng cười hỏi - “Mới sáng ra mà đã nói nhiều như vậy, chắc là hôm nay em sẽ có nhiều năng lượng lắm ha?”

Ngồi ở bàn ăn, cả Aeron và Marry đều mặc những bộ đồ lịch sự để cùng tới công ty làm việc. Họ vẫn trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có Yoon Bae là vẫn im lặng chẳng nói câu gì. Yoon Bae lúc này đang vô cùng mệt mỏi. Vì hôm qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ cậu đang say nguội, đầu vẫn còn đau. Nhưng dường như Aeron lại chẳng chút để tâm. Ăn xong anh cứ vậy cùng Marry đi làm, chẳng hỏi han cậu câu nào cả.

Vì đã có Marry trợ giúp Aeron nên Lee Han Gyeum có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Anh ghé vào cửa hàng tiện lợi mua vài cuộn kim bắp và một chút nước cam rồi tới căn nhà ở đối diện biệt thự của Aeron. Để tránh bị phát hiện, Lee Han Gyeum thậm chí còn chẳng lái xe tới. Anh đi xe bus đến trạm gần nhất rồi đi bộ tới đây.

Tay nắm cửa đã được sửa lại, Lee Han Gyeum cắm chìa khoá rồi tự mở cửa bước vào. Nhìn căn nhà trống trơn chẳng một bóng người, anh không hề nghĩ rằng Jae Won đã bỏ trốn rồi mà đi thẳng vào phòng ngủ của cậu. Quả nhiên, Jae Won lúc này vẫn đang cuộn tròn trong chăn say giấc ngủ, chẳng hề phát giác được sự xuất hiện của Han Gyeum. Thấy vậy, Han Gyeum bất lực cười hắt một hơi:


“Có tên nào chốn chui chốn lủi mà thản nhiên an nhàn như cái tên này không chứ? Số của cậu thực sự là tốt quá rồi.”

Thế rồi, Han Gyeum đặt túi đồ ăn ở cuối giường sau đó lập tức trèo lên kéo chăn của Jae Won ra, thẳng chân đạp một nhát vào mông cậu. Có lẽ vì anh dùng lực hơi mạnh nên Jae Won cứ thế lăn quay ra sàn. Cậu giật mình thoát khỏi giấc ngủ thì lập tức bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh giường vậy mà lại là Han Gyeum, Jae Won nhẹ nhõm thở phào một hơi. Cậu cứ tưởng rằng bản thân đã bị phát hiện. Jae Won đứng dậy, tay xoa xoa lưng, gương mặt phụng phịu ngồi lên giường.

“Chú có thể gọi tôi dậy bằng một cách nhẹ nhàng hơn như là một nụ hôn mà. Tại sao lại phải làm người ta vừa sợ vừa đau như vậy chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận