Em Không Phải Một Nô Lệ
Đúng như lời của bác sĩ Kim, chỉ vài tiếng sau Aeron đã thoát khỏi cơn hôn mê mà tỉnh dậy. Anh gượng gạo ngồi lên với cơ thể đau nhức thì thấy bác sĩ Kim đang ngồi uống rượu bên cửa sổ phòng mình.
"Tỉnh rồi à?" Thấy Aeron tỉnh dậy, bác sĩ Kim mở lời.
"Lee Han Gyeum đâu rồi?"
"Anh ấy về tắm rồi. Cậu ngồi lên làm gì? Nằm nghỉ đi."
"Yoon Bae đâu?"
Bác sĩ Kim nhoẻn miệng cười tỏ vẻ bất lực khi nghe đến đây. "Quả nhiên, vừa mở mắt ra là cậu hỏi về tên nhóc đó luôn nhỉ?"
Aeron khẽ cau mày lại. Bác sĩ Kim thấy vậy cũng vội vã trả lời: "Cậu ấy ở trong phòng. Trong phòng của cậu ấy. Chắc giờ cũng đã ngủ rồi. 2 giờ đêm rồi chứ cũng đâu còn sớm nữa."
"Gọi em ấy tới đây."
Lời đề nghị đột ngột này của Aeron khiến bác sĩ Kim có chút ngạc nhiên. "Bây giờ luôn sao?"
"Ừ. Ngay lập tức."
Mặc dù không muốn làm phiền giấc ngủ của Yoon Bae nhưng trước sự kiên quyết của Aeron, bác sĩ Kim cũng hết sự lựa chọn. Anh chỉ đành ra ngoài cửa, sai một vệ sĩ đứng canh bên ngoài sang gọi Yoon Bae qua.
Thực ra, lúc này Yoon Bae vẫn chưa ngủ. Cậu không ngủ được, có lẽ là vì lo lắng cho Aeron. Cửa mở ra, thấy Yoon Bae bước vào, bác sĩ Kim liền biết điều mà đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người họ. Không biết vì một lý do nào đó mà anh cảm thấy hai người này đang có điều gì đó thú vị vô cùng.
Yoon Bae tới bên giường Aeron, nhìn anh bằng vẻ mặt điềm tĩnh. Aeron đánh mắt sang vị trí bên cạnh, ý bảo câụ ngồi. Hiểu ý anh, Yoon Bae cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường. Cậu vẫn đang không hiểu Aeron gọi mình tới đây để làm gì cả.
"Yoon Bae à, từ khi tôi về, em đã ở đâu?"
"Ở trong phòng tôi." Cậu vẫn trả lời bằng chất giọng lạnh nhạt.
"Em không hề có chút quan tâm hay lo lắng gì khi thấy tôi bị thương à? Có thể nói là tôi vừa từ cõi chết trở về đấy, biết không?"
Yoon Bae có phần hơi ngơ ngác khi nghe đến đây. Cậu ngây thơ tròn mắt nhìn anh hỏi: "Anh muốn được tôi quan tâm hả?"
"Đương nhiên rồi."
"Xin lỗi. Bởi vì trước kia ông chủ cũ của tôi đã nói rằng chẳng có ai cần đến sự quan tâm của tôi, nên tôi nghĩ anh cũng vậy."
Aeron bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. "Vậy bây giờ tôi cần. Em sẽ làm gì để thể hiện sự quan tâm của mình với tôi nhỉ?"
Yoon Bae yên lặng trong vài giây. Những gì cậu muốn biết cậu cũng đã hỏi Lee Han Gyeum hết rồi. Căn bản là không nghĩ ra chuyện gì, Yoon Bae lắc đầu thẳng thắn nói:
"Tôi không biết."
"Ngốc thật đấy. Mau đút cháo cho tôi đi."
Thực ra, có một điều mà cậu vẫn đang thắc mắc. Rốt cuộc Aeron bị bắn là vì lý do gì. Thế nhưng, cậu cảm thấy câu hỏi đó vượt quá giới hạn tư cách của mình, suy cho cùng vẫn là không dám hỏi.
Nghe Aeron nói vậy, cậu không suy nghĩ nhiều liền cầm tô cháo để trên bàn lên. Thế nhưng tô cháo này hình như đã để nguội trong suốt 3 tiếng đồng hồ rồi. Cậu ngước lên nhìn anh, hồn nhiên nói:
"Đợi tôi xuống nhờ người hâm nóng lại cho anh."
"Không cần đâu." Aeron bất chợt giữ lấy cổ tay Yoon Bae. "Tôi không thích ăn nóng."
Thế rồi, Yoon Bae ngồi bên cạnh, cứ đút từng thìa, từng thìa như thế cho anh ăn. Khoảnh khắc này đối Yoon Bae với thì chẳng có gì đâu, nhưng đối với Aeron, anh lại đang cảm thấy vô cùng hoài niệm và hạnh phúc. Ăn cháo xong, uống nước, Yoon Bae đem tô cháo và ly nước vừa định rời đi thì lại một lần nữa bị Aeron giữ lấy cổ tay.
"Hôm nay em ngủ ở đây cùng tôi được không? Hoặc là tôi cùng em về phòng em cũng được. Tôi sợ nửa đêm tôi có xảy ra chuyện gì mà không có ai, tôi sẽ chết mất."
Ấy vậy mà Yoon Bae ngây thơ của chúng ta lại thực sự tin vào điều đó. Cậu nghe theo lời Aeron, đặt tô và ly nước lên chiếc bàn gần cửa sổ, sau đó leo lên giường nằm bên cạnh anh. Cậu thực ra muốn ngủ ở phòng của mình hơn, nhưng vì bây giờ Aeron đang bị thương, cậu sợ di chuyển qua lại sẽ khiến anh bị đau nên đã đồng ý ngủ cùng anh ở căn phòng này. Vậy là, mặc dù bị đau trên cơ thể Aeron lại cảm thấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc về mặt tinh thần. Anh lại lần nữa được ngủ một giấc ngủ ngon - một giấc ngủ ngon đúng nghĩa.
Sau ngày hôm đó, Aeron chỉ ở nhà. Anh làm việc trong phòng và Lee Han Gyeum cũng thường xuyên lui tới. Khoảng nửa tháng, vết thương cuối cùng cũng lành hẳn. Yoon Bae vốn tưởng anh vì bị thương nên mới làm việc ở nhà, nhưng sau khi đã khỏi hẳn rồi anh vẫn chưa tới công ty làm việc như khi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...