Rõ ràng trong căn phòng rộng lớn hoa lệ, nhưng Ninh Già Dạng lại cảm thấy chật hẹp không chỗ trốn.
Đầu ngón tay mềm mại của người phụ nữ chống trên ga trải giường, bờ vai mỏng manh và chiếc cổ tinh xảo vô thức ngả về phía sau, cuối cùng tựa vào đầu giường mát mẻ, không còn đường lui.
Nâng mi lên theo bản năng.
Ánh nắng màu vàng nhạt bên ngoài xuyên qua cửa kính, chiếu lên hàng mi cong vút của cô, chớp mắt trong vô thức, như có ánh sáng lướt qua, kiều diễm lấp lánh.
Từ trước đến nay Thương Dư Mặc đều tự làm theo ý mình, không phải kiểu người có tính nhẫn nại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại, muốn hôn cô thì hôn.
Tùy ý lấy quyển sách nhỏ trong tay đặt ở trên chăn, ngón tay thon dài như ngọc nâng cằm nhỏ của cô lên, đôi môi mỏng bình tĩnh phủ lên môi cô.
Giữa môi và răng toàn là hơi thở của mùi kem đánh răng hương cam.
Dần dần, đôi mắt của Ninh Già Dạng tràn ra một tầng hơi nước, trong đầu lại nghĩ: cái tên có thói ở sạch nghiêm trọng này lại có thể dùng kem đánh răng của cô!
Cổ tay mềm mại không xương dần dần nhũn ra, cô không còn chống đỡ được thân mình, cả người ngã trở lại giường lớn.
Thương Dư Mặc chống ở bên cạnh cô, nụ hôn vốn kịch liệt đến giống như liều chết triền miên, biến thành một nụ hôn sâu và dịu dàng.
Ninh Già Dạng vô tình liếc mắt nhìn cửa sổ, bên ngoài là mây mù vòng quanh nắng gắt, mọi thứ đều mông lung như hình ảnh bọt biển mộng ảo.
Khi Ninh Già Dạng định quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, đáp lại thì……
Đột nhiên dừng lại.
Bên làn da ở gáy vừa trắng vừa mềm của mình, hơi thở của người đàn ông ấm áp đều đều và ổn định.
Ninh Già Dạng: “???”
Tiên nữ đã chuẩn bị tốt rồi?
Tên đàn ông chó đang hôn thì ngủ là có ý gì?
Quả thực là sự sỉ nhục lớn đối với sự quyến rũ của tiên nữ!
“Anh……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Già Dạng nghiêng đầu, vừa muốn đánh thức anh dậy để hỏi cho rõ ràng.
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông, đôi mắt nhắm nghiền, giữa lông mày có thể thấy được sự mệt mỏi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Lộc nói ngày hôm qua anh có một ca phẫu thuật gần mười tiếng đồng hồ, lại suốt đêm đến đây, lời nói đến môi đột nhiên dừng lại. Đôi mắt đào hoa ngấn nước lấp lánh xẹt qua chút khác thường.
Nhìn vài phút, vươn ngón tay trắng nõn xinh đẹp, vừa định chọc đến nước da ở hàm dưới của anh, đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ xoa nhẹ lên mái tóc đen hơi xoăn trước trán của người đàn ông, khẽ hừ một tiếng: “Lông xoăn nhỏ, tạm thời tha cho anh.”
Giọng mũi mềm mại dễ nghe, mang theo chút yêu kiều.
Trong mắt Ninh Già Dạng, khuôn mặt lúc ngủ của Thương Dư Mặc cực kỳ giống một con búp bê tóc xoăn tinh xảo.
Ngủ đáng yêu như vậy, không xuống tay được.
Ninh Già Dạng không đánh thức anh, khó khăn lắm mới có thể xuống được giường.
Thở phào nhẹ nhõm.
Thuận tay đắp chăn cho anh, một tập sách nhỏ đột nhiên dọc theo cuối giường, từ trên chăn rơi xuống tấm thảm hình học màu xám nhạt.
Phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
Ninh Già Dạng theo bản năng nhìn người đàn ông trên giường, thấy anh chỉ nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại, lúc này mới yên tâm.
Nhưng mà, đây là gì?
Khi Ninh Già Dạng cầm quyển sách nhỏ xuống lầu.
Liền thấy Tiểu Lộc và Lục Nghiêu từng người ngồi ở sô pha, bận việc của mình.
Nghe thấy tiếng động.
Hai người lại ăn ý cùng ngước đầu lên.
Ánh mắt Tiểu Lộc kinh ngạc, biểu cảm gần như viết ở trong mắt: Bác sĩ Thương lại có thể nhanh như vậy?!!
Ninh Già Dạng im lặng vài giây, nghĩ đến weibo của Thương Dư Mặc tối hôm qua, thương xót giải thích giúp anh: “Anh ấy quá mệt, nên đã ngủ rồi.”
Tiểu Lộc càng kinh ngạc: “Bác sĩ Thương được mười phút đã mệt mỏi đi ngủ rồi?”
“Phụt……”
Cũng là đàn ông, trong nháy mắt Lục Nghiêu đã hiểu ý, vừa uống một ngụm nước, không nhịn được phun ra.
Tiểu Lộc ngồi đối diện anh ta, vội vàng ghét bỏ phủi đi: “Ối……”
Lục Nghiêu ho đến mức kinh thiên động địa.
Ninh Già Dạng đã quen với những lời nói đầy kinh ngạc của Tiểu Lộc, ung dung thong thả đi xuống phòng khách, chiếc váy dài màu đỏ như nước từ trên cầu thang kéo xuống, mái tóc dài ngang lưng, chỉ đơn giản dùng sợi ruy băng rồi tùy ý lười biếng búi tóc ra sau đầu, tóc đen môi đỏ, thậm chí những vết dị ứng màu hồng nhạt trên làn da trắng tuyết ở cánh tay và cổ cũng quyến rũ động lòng người.
Lúc này, giọng điệu của người đẹp lạnh nhạt: “Hôm nay cho em nghỉ, đi biển lặn đi, thuận tiện rửa sạch chất thải màu vàng trong đầu của em đi.”
Tiểu Lộc sợ nước lập tức lắc đầu.
Kiên định tỏ vẻ mình tuyệt đối không nghĩ bậy bạ nữa!
Ngược lại, Lục Nghiêu sau khi bình tĩnh lại, liền nhìn thấy ngón tay bà chủ tùy ý nhéo nhéo quyển sách nhỏ nói: “Cô đã chọn xong nhẫn chưa?”
“Nhẫn?”
Ninh Già Dạng ngồi xuống, theo tầm mắt của anh ta dừng trên quyển sách mỏng cô tùy ý lấy ra, cân nhắc mở ra.
Xuất hiện trước mắt là một đôi nhẫn với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Các loại màu sắc kim cương đều có.
Ninh Già Dạng rũ lông mi xuống, ngón tay thong thả cẩn thận lật quyển sách mỏng, ý tưởng thiết kế của tất cả những chiếc nhẫn đều bắt nguồn từ bọt sóng.
Cô dừng ở trang cuối cùng.
Khác với những mẫu thiết kế được in phía trước, trang cuối này chỉ đơn giản được phác họa bằng vài nét bút chì, nhẫn của nữ là một đóa bọt sóng sống động như thật, mỗi vòng cung uốn lượn đều bao bọc lấy vị trí của viên kim cương.
Bên cạnh còn dùng chữ viết tay lưu loát viết xuống: Dùng kim cương màu xanh lam.
Còn đối với nhẫn của nam thì đơn giản hơn nhiều, phong cách bọt sóng, không đính kim cương.
Nhìn bọt sóng đó, hình dạng của chiếc nhẫn cũng giống như hình chữ Y trừu tượng.
Không biết là trùng hợp, hay là…..
Thấy Ninh Già Dạng nhìn chằm chằm trang này, Lục Nghiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, âm thầm tranh công cho thiếu gia nhà mình: “Đây là tối hôm qua thiếu gia một đêm không ngủ, tự mình thiết kế, đảm bảo khắp thế giới chỉ có một cặp nhẫn này.”
Rồi sau đó đè thấp giọng nói, “Tối hôm qua thiếu gia xem xong hot search, vứt nhẫn xuống biển rồi!”
Ý là, cô mau quản cái người phá của này đi!
Mấy trăm vạn đấy, nói vứt là vứt!
Vốn dĩ đôi mắt của Ninh Già Dạng trầm xuống, môi đỏ khẽ mím lại, giống như không có cảm xúc gì quá lớn.
Cho đến khi nghe được anh vứt chiếc nhẫn.
Khóe môi cuối cùng cũng chậm rãi vểnh lên một độ cong.
Lục Nghiêu: “???”
Có ý gì?
Sao từ trong ánh mắt của bà chủ, anh ta lại nhìn thấy sự hài lòng?
Rất nhanh, anh ta đã có câu trả lời.
Vẻ mặt Tiểu Lộc sững sờ kêu lên: “Bác sĩ Thương cũng vứt nhẫn xuống biển rồi?"
Cũng?
Chữ này có thể sử dụng một cách tuyệt vời.
Nét mặt của trợ lý Lục không hề thay đổi.
Ồ, thì ra đây là một đôi vợ chồng phá của.
Thấy Ninh Già Dạng thuận tay ném quyển sách lên bàn trà, Lục Nghiêu dò hỏi: “Cô thích kiểu dáng nào?
Ninh Già Dạng lười biếng nâng lông mi lên, cười lạnh một tiếng: “Thích cả.”
Lục Nghiêu: “……”
Ninh Già Dạng làm như không chút để tâm mà chơi đùa với ngón tay xinh đẹp của mình, vuốt ve làn da mềm mại mịn màng của ngón áp út: “Làm sao, anh ấy tiếc?”
Lục Nghiêu liên tục lắc đầu: “Thiếu gia không tiếc với bà chủ.”
Tiểu Lộc đồng ý.
“Thậm chí bác sĩ Thương còn san bằng Trang viên Hoa Hồng, biến nó thành lâu đài bọt sóng, chút nhẫn kim cương này tính là gì.”
Mi tâm của Ninh Già Dạng nhăn lại, “Có ý gì?”
Không phải tối hôm qua anh kiên quyết từ chối nhổ những cây hoa hồng đó sao.
Những cậy hoa hồng đó là anh cùng gieo trồng với tiểu thanh mai, cực kỳ trân trọng.
Nghĩ đến tối hôm qua anh nhàn nhạt đổi đề tài, khóe môi Ninh Già Dạng nhếch lên, lại mím thành một đường thẳng.
Dưới ánh đèn sáng rực, lộ ra vài phần xinh đẹp lạnh lùng.
Vừa rồi ở trong phòng, Ninh Già Dạng chỉ xem bài biết đầu tiên trên weibo của Thương Dư Mặc.
Vẫn chưa nhìn thấy bài chia sẻ của Mục Minh Triệt.
Đương nhiên cũng không biết chuyện của Trang viên Hoa Hồng và lâu đài.
Lần này Tiểu Lộc cầm máy tính bảng, đôi mắt sáng bóng: “Bác sĩ Thương cũng trả lời rồi này.”
Ninh Già Dạng làm như không có việc gì nhận lấy máy tính bảng, không mâu thuẫn giống như trước đó, lần này còn xem cả bình luận.
Mục Minh Triệt V: [ Đây là nguyên nhân cậu nửa đêm không ngủ, san bằng Trang viên Hoa Hồng, đổi thành lâu đài bọt sóng? ]
Bình luận đầu tiên là của Thương Dư Mặc—
Thương Dư Mặc V: Ồ, bẩn rồi.
Tiểu Lộc cười hì hì bên tai Ninh Già Dạng: “Bác sĩ Thương ngầu thật.”
Từ giữa môi Ninh Già Dạng tràn ra tiếng cười nhẹ nhàng, “Cái này ngầu sao?”
Tiện tay click mở bình luận phía dưới…
[ Chỉ là muốn hỏi một chút, người đẹp họ Bùi có bị tát vào mặt không? ]
[ Ha ha ha thần tiên đầy khao khát muốn được sống, ‘thể xác và tinh thần của bổn tiên đều thuộc về tiểu bọt sóng’ phát trên màn hình công cộng. ]
[ Cho nên, cô ta cố ý đeo chiếc nhẫn giống với nhẫn của thần tiên lên chương trình, cọ nhiệt độ?]
[ Địa vị của Bùi nữ thần, không cần phải cọ nhiệt độ, người ta là nữ thần có IQ cao, học vấn cao, cũng không phải nữ minh tinh, cần gì cọ nhiệt độ, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, một đám fans ship loạn CP. ]
[ Bình thường, Bùi nữ thần và Thương Thần thực sự là rất xứng đôi, xứng đôi về mọi mặt, nếu ngay cả Bùi Chước Chước mà Thương Thần còn chướng mắt, vậy thì đến cùng bà Thương chân chính là nhân vật thần tiên như thế nào? ]
Một số cư dân mạng đùa giỡn: [ Ha ha ha ha có thể kéo thần tiên xuống phàm trần, sẽ không phải là một tiểu yêu tinh đấy chứ? ]
Tuy nhiên cái bình luận này rất nhanh bị ẩn đi.
Một cái bình luận mới lại nhô lên: [ Bà Thương chắc chắn là một người đẹp như thiên tiên, ngoại hình đẹp, lại có tài có đức, mới có thể giành được trái tim của Thương Thần! ]
Ninh Già Dạng vô cùng đồng ý với câu này, tuân theo trái tim cho câu này một like.
Ngoại hình đẹp, có tài đức?
Tiểu Lộc trộm liếc Ninh Già Dạng.
Ngoại hình đẹp không vấn đề gì.
Còn…có tài đức hả?
Vẫn nên tiếp tục quan sát.
Bỗng nhiên, Tiểu Lộc giống như nhớ ra cái gì đó.
“Chị, chị dùng tài khoản của em!”
Ninh Già Dạng bình tĩnh tự nhiên, “Chẳng lẽ dùng tài khoản của chị?”
Tiểu Lộc: “Không không không!”
“Vẫn là dùng của em đi!”
Đột nhiên cảm thấy may mắn: May mà là tài khoản trợ lý của mình, mà không phải đại danh của tiên nữ!
Những người theo dõi Tiểu Lộc cơ bản đều là fans của Ninh Già Dạng, lúc này nhìn thấy Tiểu Lộc có động thái, nhao nhao chạy qua đây…….
[ Tiểu Lộc, chị vẫn còn có tâm trạng ăn dưa! Nhìn xem chồng nhà người khác đi, cũng là bác sĩ, người ta là thần tiên của giới bác sĩ, Ninh nữ thần nhà chúng ta bình thường không có gì lạ, kiểu một xu một tá. ]
[ @Tiểu Lộc, đừng ăn dưa nữa, tranh thủ thời gian khuyên nữ thần mau chia tay đi! ]
[ Ngoài bác sĩ cùng đẳng cấp với Thương thần tiên ra, nếu không chúng tôi sẽ thật sự phản đối mối quan hệ yêu đương này]
[ Lầu trên đừng nghĩ nữa, Thương Thần trăm năm khó gặp như thế, khuyên nữ thần chia tay càng thực tế hơn…… ]
Ninh Già Dạng nhìn thấy những bình luận này, dùng điện thoại của Tiểu Lộc trả lời câu cuối kia:
[ Ồ, lỡ như gặp được thì sao? ]
Mặc kệ các fans tán loạn như thế nào!
Cổ tay mảnh mai quét thành một đường cong trên không trung, vân đạm phong kinh ném điện thoại cho Tiểu Lộc, lười biếng từ trên sô pha đứng lên, đi ra ngoài.
Tiểu Lộc luống cuống chân tay đón được điện thoại, còn chưa kịp nhìn cô đăng gì.
Nhìn thấy người đẹp váy đỏ đứng ở cửa quay đầu mỉm cười: “Đi biển chơi không?”
Tiểu Lộc: “!!!”
“Chơi!”
Trong lúc tiên nữ quay quảng cáo, giống như là bị sự tận tâm chuyên nghiệp nhập vào người!
Làm cho Tiểu Lộc ngày thường cũng không dám thở mạnh, huống chi là đi ra ngoài chơi.
Vì thế vui vẻ đi theo Ninh Già Dạng ra cửa.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lục Nghiêu rưng rưng nước mắt từ chối lời mời ra biển chơi của Ninh Già Dạng.
Lục Nghiêu cay đắng nhìn lên tầng ba yên tĩnh: Xã súc hèn mọn.
……
Hoàng hôn buông xuống, những tầng mây trên bầu trời dường như bị lật tung mảng sơn màu sắc phong phú, mặt trời đỏ rực ẩn hiện như ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt cháy cả vùng biển xanh thẳm, nơi giao nhau giữa trời và biển như ngọn lửa bùng cháy trên thảo nguyên.
Ninh Già Dạng ra biển chơi một ngày, lúc này một đôi chân trần tinh xảo sáng bóng, ở bãi biển chơi với cát.
Vì sáng nay Tiểu Lộc ‘lên tiếng’ ở trên weibo, khiến Ninh Già Dạng thành công chiếm một vị trí trên hot search của ngày hôm nay.
Thế là, vừa mới xuống máy bay đã bị Ngôn Thư bắt trở về dạy dỗ.
Nhìn cát vàng dính trên đôi chân nhỏ trắng nõn, Ninh Già Dạng tưởng tượng: Nếu như bị Thương Dư Mặc nhìn thấy, việc đầu tiên chắc chắn là xách cô về rửa chân.
Đôi môi đỏ mọng bất giác gợi lên chút độ cong.
Hình ảnh người đẹp váy đỏ nhan sắc xinh đẹp, cong môi cười dưới ánh hoàng hôn, còn chói lọi hơn cả biển mây trao đảo trên bầu trời.
Bỗng nhiên.
Cổ tay mảnh khảnh của Ninh Già Dang đang buông thõng bên người bị người nắm lấy.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí không kịp giãy giụa, cả người bị đẩy vào cạnh tảng đá lớn cạnh bãi biển.
“Anh……”
Nhướng lông mi lên, bắt gặp đôi đồng tử màu nâu nhạt dưới ánh hoàng hôn.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thiếu chút sự rõ ràng và tản mạn của trước kia, sâu trong con ngươi gần như tràn đầy u ám.
Giống như một cơn lốc xoáy, không tự chủ được giam cầm người ta trong con ngươi sâu thẳm đó, không thể trốn đi, cũng không thể tránh thoát được.
Chỉ là ở giữa hơi thở, Ninh Già Dạng hoàn toàn mất đi cơ hội giãy giụa.
Môi mỏng của người đàn ông phủ xuống, còn nóng hơn hạt cát dưới lòng bàn chân.
Ninh Già Dạng kinh ngạc mở miệng, đúng lúc bị răng môi của người đàn ông xâm chiếm hơi thở.
Đôi tay được gọi là ‘bàn tay thần tiên’ kia thong thả ung dung bao phủ lên chỗ mạch đập nhỏ yếu bên gáy, đó là vị trí cực kỳ nguy hiểm, khi đôi mắt cô mờ sương, ngón tay thon dài dọc theo đường cong uốn lượn ở sống lưng đi xuống, chậm rãi miêu tả, giống như đang sờ một thứ đồ sứ được tráng men tinh xảo, lưu luyến không rời.
“Mùi vị của một người đàn ông hoang dã, hử?”
Giọng nói của Thương Dư Mặc có chút khàn khàn, không biết qua bao lâu, môi mỏng nói nhỏ ở bên tai cô.
Đuôi mắt Ninh Già Dạng như nhiễm màu hoa đào.
Cổ thiên nga mảnh khảnh ngửa ra sau, tránh thoát nụ hôn nhàn nhạt của anh, đôi môi đỏ trơn bóng quyến rũ lười biếng nhếch lên, “Thức dậy rồi? Ghen à?”
Thương Dư Mặc nhéo nhéo làn da trắng mỏng sau cổ cô, giống như tóm được một con hồ ly nhỏ nghịch ngợm.
Một chút thiệt cô cũng không chịu.
Hai câu mà tối hôm qua anh nói, trả lại đầy đủ.
Thương Dư Mặc từ sau cổ, ngón tay chậm rãi trượt tới đôi môi đỏ mọng của cô, “Cái miệng này, càng thích hợp dùng để làm việc khác.”
Hai tay Ninh Già Dạng đặt trên vai bỗng nhiên vòng qua cổ anh.
Dùng sức nhảy vào lòng ngực của Thương Dư Mặc.
Hai bàn chân nhỏ trắng nõn mang theo một lớp cát mịn.
Toàn bộ cọ lên cạp quần tây bên hông của người đàn ông.
Rồi sau đó…..
Nặng nề hôn lên đôi môi mỏng của anh, giữa lúc mơ hồ, lời nói rõ ràng lọt vào tai của người đàn ông.
Cô nói: “Cái miệng này của anh, cũng không thích hợp để nói chuyện.”
Môi mỏng xinh đẹp hoàn hảo như vậy, lớn lên trên người của Thương Dư Mặc, mới là đáng tiếc nhất.
Anh có tư cách gì nói cô!
Sau một lúc lâu.
Nụ cười từ tính của người đàn ông biến mất giữa đôi môi.
Ánh tà chiều rực cháy phía chân trời, không biết từ khi nào, đã bị nước biển màu xanh lạnh lẽo nhấn chìm hoàn toàn, biến mất không còn tăm tích.
……
……
Lòng bàn tay của Ninh Già Dạng bị bắt chống lên bức tường pha lê khổng lồ, đầu ngón tay hiện lên màu trắng nhàn nhạt.
Màn trời buông xuống, những vì sao sáng lấp lánh, sương khói dải ngân hà chiếu rọi một mảnh, mà phía dưới là hải vực dâng cao vào ban đêm, giữa đôi mắt cô, loại cảm giác thông suốt không chút che giấu này, cực kỳ giống màn trời chiếu đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...