"Định đi đâu"
Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ, khiến người nghe cảm nhận rõ áp lực vô hình.
Uyển Linh đứng yên tại chỗ, sự hùng hổ vừa nãy bay đi đâu hết, không còn tăm hơi.
Giờ trông cô như con mèo vừa xù lông xong bị người ta rúng nước.
"Kh.
.
không liên quan tới anh"
"Không liên quan tới tôi?"
"Anh muốn gì, tôi muốn dắt con trai rời khỏi đây"
Anh quay sang dặn dò người vệ sĩ phía sau, rồi anh bước qua người cô đi tới phía bé con đang ngồi chơi ở đó, từ khi anh tới ánh mắt cậu bé không thể rời khỏi anh
"Bé Thiên ngoan, bây giờ con đi qua kia với mấy chú ấy, chú và mẹ có chuyện cần nói, nói xong chú sẽ qua đó đón con, được không?"
Ánh mắt anh vốn đang lạnh băng nhưng khi nhìn cậu bé lại vô cùng dịu dàng và yêu thương
"Vâng ạ, mẹ với chú nhanh lên nhé, con ở ngoài đợi hai người"
"Được, con đi đi"
Cậu bé trước khi rời đi, vẫn nhìn sang mẹ mình, xem mẹ có đồng ý cho mình rời đi hay không, sau khi nhận được cái gật đầu của mẹ Thiên liền chạy ra với mấy chú đó
Cảnh cửa đóng lại
Không khí trong phòng liền giảm xuống
Uyển Linh vẫn đứng im cạnh cửa, Lục Nam Thần ngồi vắt chéo chân trên ghế nhìn cô không rời
"Tôi muốn rời đi"
"Đi đâu"
"Kh! không phải chuyện của anh"
"Vậy sao?"
"Đúng, tôi và anh không có quan hệ gì cả, anh không có quyền bắt nhốt người khác, đó là việc trái phép, tôi sẽ kiện anh"
"Vậy mang con tôi đi khi chưa được sự cho phép thì sao? Em nghĩ tôi có nên kiện em không" - từng lời nói ra chậm rãi, đánh mạnh vào tim Uyển Linh
Nghe câu nói của anh, Uyển Linh sợ hãi, hai tai ù đi
"Anh nói gì vậy, ai là con anh, anh nhận nhầm rồi"
"Ồ nhầm sao"
Nói rồi anh ném một tờ giấy trước mặt cô, Uyển Linh tay run rẩy cầm lên, đập vào mắt cô dòng chữ rất lớn
Phiếu xét nghiệm máu, đôi mắt cô đau nhức, đọc dần xuống phía dưới, dòng chữ kết luận khiến Uyển Linh ngã khụy xuống: Anh biết rồi, phải làm sao đây, điều cô dấu bao nhiêu năm nay sao lại bị phát hiện như vậy! Đúng vậy, bé Thiên chính là con của Lục Nam Thần
"Nó là con của một mình tôi" - cô run giọng lên tiếng
"Một mình em có thể có con? Trước đó tôi từng cho em cơ hội nói thật với tôi, nhưng em đã lựa chọn lừa dối, em mang con tôi đi 3 năm nay, khiến tôi không thể ở cạnh con mình.
Vì vậy, tôi sẽ đón con về"
Nói rồi anh đứng dậy muốn bỏ đi, không định cho cô một cơ hội nào
"Không, xin anh đừng mang con rời xa tôi, không phải trước đó anh nói không muốn tôi mang giọt máu của anh sao.
Tôi sẽ lập tức mang com rời đi, không xuất hiện trước mặt anh nữa, có được không?"
"Đừng mơ"
Uyển Linh vội lao đến ôm lấy chân anh, cầu xin anh đừng mang con đi vẫn không nhận được điều mình muốn
"Tôi sẽ kiện anh"
Lục Nam Thần cười lạnh, quay lại
"Tôi chờ em kiện tôi ra tòa, nhưng tôi cũng khuyên em trước đừng cố gắng lấy trứng chọi đá"
Lục Nam Thần rời đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người khi chứng kiến Uyển Linh đang ngồi dưới sàn đất, hai mắt sưng đỏ vì khóc, đầu tóc rối bù! không ai biết vừa xảy ra chuyện gì
Sau khi định thần lại, cô lao nhanh ra ngoài, chạy theo anh, nhưng không kịp nữa, cô thấy anh đã bế con trai của cô lên xe rời đi mất! Uyển Linh cố chấp chạy đuổi theo, giọng hét lớn tên con nhưng không nhận được gì, đến lúc mệt mỏi quá sức mà ngã quỵ xuống đường, nhìn theo chiếc xe đang rời đi xa.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...