Em Không Là Gì Sao Anh Lại Khóc

Bọn cô lựa chọn chỗ ngồi ở phía góc trong cùng, nơi này có cả cây cảnh trông khá chill, nhưng lí do trên hết là bởi vì do cô thích ngồi ở những nơi ít bị chú ý. Đồ uống nhanh chóng được mang lên, tất cả đều là Sam Châu sắp xếp. Sam Châu gọi cho cô một ly Cocktail còn ba người họ gọi một chai Whisky và rượu vang thượng hạng.

Ninh Hạ Ngân nhìn cốc nước bắt mắt và ngộ nghĩnh trước mặt thì không khỏi lạ lẫm, thứ này cô chưa từng uống.

- Nè các cậu, cái này uống được à? Sao lại có màu xanh dương với lá bạc hà?

Đám bạn nghe cô hỏi vậy thì bật cười, nói ra có vẻ khó tin nhưng thật lòng họ vẫn không hiểu sao có thể chơi thân được với Hạ Ngân trong khi tính cách khác nhau một trời một vực.

- Không uống được thì gọi làm gì, con nhỏ này!

Khi tất cả mọi thứ sẵn sàng, bốn cô gái xinh đẹp cùng nhau nâng cốc chúc mừng, mừng cho Diệu Ái đã thoát khỏi tên cặn bã, chúc cho tương lai của cả bốn cô gái sẽ ngày càng xán lạn.



Thang máy tinh một tiếng rồi rất nhanh cánh cửa tự động mở ra. Tiếng bước chân đầy lạnh lùng của một người đàn ông mang nét uy vũ không ngừng tiến về phía trước, theo sau đó trợ lí của anh cùng vị đối tác đã hơn độ tuổi ngũ tuần, bên cạnh vị đối tác ấy là đứa con trai mới bị một hội con gái đánh đến tím mặt, phải, hắn chính là Âu Thế Bảo.


Âu Thế Vinh hôm nay tới đây chính là muốn kí hợp đồng với người đàn ông trẻ tuổi nhưng đầy quyền lực kia. Đứa con trai ham ăn nhác làm này ngoài phá của và gây rắc rối ra thì chẳng được cái tích sự gì, vì vậy hôm nay ông bắt nó đi cùng, cũng đến lúc nên học tập dần rồi, nếu không tương lai chỉ sợ công ty rơi vào tay thằng nghịch tử này tiêu tán cũng là chuyện sớm muộn.

Tuy nhiên trái ngược với vẻ tập trung coi trọng bản hợp đồng này của Âu Thế Vinh, Âu Thế Bảo đi với tâm thế dự giờ, khuôn mặt hắn lộ rõ nét uể oải, bởi đối với hắn mà nói hợp đồng gì đó cũng chỉ là một tờ giấy nói qua nói lại một hồi, bắt tay đóng dấu là xong. Không hiểu ông già hắn kéo theo hắn làm gì cho chật đất.

Cả ba người đàn ông ngồi vào ghế, Cố Lăng Phong khẽ cười nhạt, chỉ cần nhìn sơ qua anh cũng có thể biết được con trai của Âu Thế Vinh vô dụng tới mức nào, tuy nhiên nụ cười ấy nhanh chóng thu lại, khuôn mặt thờ ơ kia lại hiện lên. Dáng vẻ uy lãnh của Cố Lăng Phong nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Một thân tây trang gọn gàng, mái tóc đen nhánh để kiểu side part bảy ba uốn độ cong lên vừa phải, trên khuôn mặt không một chút khuyết điểm đeo một cặp kính nửa gọng đen che đi đôi mắt sắc. Vẻ đẹp yêu nghiệt này khiến người đối diện chỉ cần nhìn thôi đã không tự chủ mà co rúm lại.

- Giám đốc Cố, hôm nay tôi muốn bàn với cậu về dự án xây dựng chung cư ở khu vực Khương Thịnh, nếu cậu chịu đầu tư chắc chắn sẽ không thiệt thòi chút nào, danh tiếng của Vinh Bảo đâu phải cậu không biết…

Cố Lăng Phong bình thản rót chai Vodka ra ly thủy tinh rồi nhấp một ngụm, nồng độ cồn của loại rượu này khá cao nhưng lại khiến anh không khỏi thích thú. Nhìn sơ qua có vẻ rất bình thường nhưng khi thử nghiệm lại có thể khiến con người say, từ trước tới nay thứ anh thích vẫn là những thứ nhìn có vẻ không bắt mắt, tuy nhiên khám phá sâu một chút lại tìm ra được những bí mật được giấu kín. Chỉ là điều này khác với giả tạo!

- Theo tôi thấy địa hình có vẻ không ổn cho lắm, nơi đó tuy là khu vực nội thành nhưng lại là khu chung cư trước đây đã từng xảy ra tai nạn, sự việc xảy ra còn chưa tới nửa năm, người dân nơi đó truyền tai nhau về những câu chuyện linh dị rất nhiều, thời điểm bây giờ đầu tư căn bản không khả quan. Tôi còn nghe nói trước đây giám đốc Âu cũng đã từng thi công rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn phải đình công vì nhiều vấn đề, bây giờ cho dù có đầu tư, ông có đảm bảo được tỉ lệ người thuê tám mươi phần trăm không?

Sắc mặt của Âu Thế Vinh kém đi vài phần, ông cũng đã nghe đồn nhưng bây giờ tất cả đã lỡ, chỉ còn thiếu người đầu tư, nếu Cố Lăng Phong không chịu đầu tư cho dự án lần này thì chẳng có ai đủ khả năng. Toan tiếp tục thuyết phục thì Âu Thế Bảo ngáp một cái dài rồi chép miệng:

- Không đầu tư thì thôi, chỉ là một bản hợp đồng, ba có cần phải cúi đầu vậy không?

- Mày câm mồm!

Âu Thế Vinh lập tức gằn giọng, trừng mắt lườm đứa con trai vô dụng, chỉ hận không thể đánh hắn ngay tại đây!

- Xin lỗi giám đốc, là thằng con tôi không hiểu chuyện, vẫn mong cậu xem xét lại!

Nói rồi ông chĩa ánh mắt như dao về phía Âu Thế Bảo:

- Cút ra chỗ khác cho tao làm việc, không được tích sự gì!


Âu Thế Bảo nhún vai một cái rồi đứng dậy ra bàn khác ngồi, nhân tiện gọi thêm thức uống. Nơi hắn chọn chính là khu vực bàn dài có thể ngắm khung cảnh thành phố. Hắn cầm ly rượu trong tay uống cạn, tầm mắt cũng di dời liếc xung quanh tìm kiếm con mồi mới. Ngay sau đó không hiểu vô tình hay cố ý, lại chạm mặt ngay bàn trong góc, nơi bốn cô gái đang ngồi.

Mày đen nhếch lên một tia thích thú, cô gái thân mang váy đỏ lúc ban chiều cầm máy quay quay hắn kia mà. Lần đầu nhìn thấy thì cảm thán bất ngờ, lần hai gặp lại vẫn là đắm say không thoát được. Chỉ là… gái đẹp đến mấy, tuyệt hảo đến mấy nhưng một khi trong tay nắm giữ danh dự và mặt mũi của hắn thì kết cục đừng mơ được tốt đẹp.

Biệt phủ của Cố Lăng Phong cách xa nơi này, lại mới từ nước ngoài trở về. Theo như những gì Âu Thế Bảo được biết thì hôm nay vị giám đốc đó được ba hắn sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng vip của khách sạn cao cấp này. Nếu hắn giở trò rồi đem đoạn video ra uy hiếp, không những khiến mĩ nhân kia nghe lời mà còn làm cho tên họ Cố đó cũng phải cụp mắt cũng nên. Một mũi tên trúng hai con nhạn, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bây giờ ông trời đang giúp hắn, nếu còn không ra tay thì chỉ có ngu thôi.

Âu Thế Bảo rót rượu ra ly tiếp tục uống thêm, khóe môi nhếch lên một tia giảo hoạt rồi với tay lấy chiếc điện thoại lướt tìm một dãy số.

- Động vào tôi, thì cũng nên nghĩ tới hậu quả!



Ninh Hạ Ngân lướt điện thoại, bất chợt có thông báo thêm đơn đặt hàng, ánh mắt cô sáng lên nói với chúng bạn:

- Ui các cậu, có khách đặt sáu đơn móc khóa bé thỏ Bunny ba cặp đen trắng nè! Nhưng mà không có hàng sẵn chỉ sợ không kịp giao!

Mộng Đình nghe xong bất lực đưa tay lên trán:


- Mình biết ngay mà, đã nói hàng này đang hot gần đây thì làm sẵn dần đi không nghe cơ, chưa có lúc nào đi chơi mà yên với cậu!

Biết ngay Mộng Đình sẽ trách cô mà, chỉ là vừa mới tới không lâu, các bạn của cô lại khá ham chơi, nếu bây giờ mà kêu họ về chắc chắn là không được rồi. Để không phá hỏng bầu không khí, Ninh Hạ Ngân ngượng nghịu nói:

- Huhu, tình huống bất ngờ quá, mình không nghĩ là đặt nhiều vậy, hay các cậu cho mình về trước được không, hôm nào sẽ đền bù cho các cậu! Nha… nha!

Đôi mắt cô long lanh ánh nước, hiện lên đầy vẻ năn nỉ cầu xin. Mấy cặp mắt nhìn nhau một lúc cuối cùng cũng chịu dịu xuống thả cô đi. Chỉ chờ có vậy, Ninh Hạ Ngân nhanh chóng đứng dậy, cười tươi vẫy vẫy tay chào chúng bạn rồi chạy vội.

Cánh hoa mềm bị cơn gió nhẹ thổi bay, xoay xoay một vòng trên không trung, cuối cùng rơi tự do xuống hòn non bộ, trượt dài theo dòng chảy nhân tạo xuống tận hang sâu...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận