Khuôn mặt Cố Lăng Phong không chút biến sắc nhưng trong lòng lại gợn sóng. Anh trầm ngâm một lúc sau đó gập cuốn tài liệu lại cùng Cảnh Vũ xuống sảnh.
Để tránh làm ầm ĩ, Cố Lăng Phong cho người lái xe đưa hai người kia tới địa bàn riêng của anh. Khi đã yên vị, ánh mắt lạnh lùng lẫn thách thức xoáy sâu vào vị trí của hai con người đứng tuổi trước mặt.
- C… Cậu phải chịu trách nhiệm với con gái của tôi, bây giờ danh tiếng của nó bị ảnh hưởng, cậu nói sau này làm sao nó dám bước ra đường nhìn người đời đây, Hạ Ngân đúng là đáng thương… Quãng đời còn lại cậu bảo người làm cha làm mẹ như chúng tôi phải sống thế nào?
Anh lặng yên không đáp, ánh mắt sắc như dao kia vẫn không ngừng nhìn về phía đối diện. Nhờ cả phụ huynh đến để kêu anh “chịu trách nhiệm” cơ đấy! Anh muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ tên Ninh Hạ Ngân này còn bày thêm trò gì nữa.
- Là con gái hai người nói không cần chịu trách nhiệm!
Ninh Chí Thanh và Trần Mộc Hương sau khi nghe câu nói kia thì đứng hình mất một lúc. Họ không nghĩ “con gái” họ lại ngu ngốc tới mức như thế, có cơ hội được phục vụ thể xác cho người đàn ông giàu có đẹp trai bậc nhất thành phố danh tiếng lẫy lừng vậy mà không biết đường nắm bắt cơ hội còn báo hại hai ông bà này suýt chút nữa đánh mất đi bao tải kim cương lớn.
- Không thể nào có chuyện đó, hôm nay chúng tôi tới đây chính là lấy tư cách của người thân sinh ra Hạ Ngân để nói chuyện rõ ràng với cậu, cũng chính con bé nói nó không thể để con của nó cả đời mang danh không cha. Bản thân cậu là một người có học thức vậy mà cậu lại đổ hết trách nhiệm một mình lên đầu con gái tôi sao? Dù cậu có là người gia thế hiểm hách cỡ nào đi chăng nữa thì chuyện cậu làm sai cũng chính là sai, đừng tưởng gỡ bỏ đi video thì có thể một tay che trời…
Họ nói rất nhiều nhưng câu nói “mang danh không cha” kia làm anh khựng lại. Họ nói thế có nghĩa là:
- Cô ta mang thai sao?
- Cậu… vậy mà cậu lại chẳng biết gì, nó âm thầm một mình chịu đựng ấm ức.Nếu đoạn băng không vô tình bị lộ có phải cả đời này cậu khiến con gái chúng tôi sống trong đau khổ hay không?
Tự bản thân đăng video, tự dàn dựng để lên giường với anh rồi dùng chiêu lạt mềm buộc chặt nói anh không cần chịu trách nhiệm sau đó bây giờ kêu cả thân sinh tới đòi lấy công bằng. Nếu không phải anh đã thấu mọi chuyện thì có lẽ hôm nay thực sự đã bị dắt mũi rồi.
- Chỉ mới một lần vậy mà các người đã vội khẳng định là con tôi?
Trần Mộc Hương nhíu mày, bà chưa nghĩ tới trường hợp này. Lỡ như cái thứ lăng loàn kia lang chạ với nhiều người, đứa bé trong bụng nó không phải của giám đốc Cố thì không phải bà đang lấy đá đập chân mình sao? Dù trong lòng rối như tơ vò nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Tôi cùng con bé đi khám thai, số tuần tuổi và thời gian hiển thị trên đoạn video là hoàn toàn trùng khớp, nếu nó không phải con cậu thì còn là của ai?
Nói rồi bà đưa tay quệt nước mắt ủy khuất.
- Con gái và cháu tôi thật tội nghiệp, mất đi danh tiết thì thôi đi đằng này còn bị cha đứa bé hắt hủi nghi kị đủ đường, nếu cậu cảm thấy không nuôi được con mình thì cứ để hai ông bà già này chịu trách nhiệm, chúng tôi cũng chẳng nói chuyện này cho ai đâu, gia tộc của cậu vẫn sẽ được người đời xem là có học thức.
Bàn tay anh siết chặt thành quyền, trên môi nở một nụ cười mỉa. À… Hóa ra người phụ nữ đó cũng thật biết cách tính toán, sống bao nhiêu năm giao thương vậy mà cuối cùng lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch tính kế thảm hại. Cô ta cũng có thật nhiều bản lĩnh!
- Cảnh Vũ, tiễn người!
Cảnh Vũ gật đầu một cái rồi ra hiệu cho người đưa đôi vợ chồng kia ra ngoài, dù đã cách xa mấy mét vậy mà âm thanh gào thét vẫn còn vọng lại.
- Cậu phải chịu trách nhiệm với con tôi, đồ khốn, cậu không thể đối xử với nó như vậy…
Bởi… nếu đối xử như vậy thì cái cây hái ra tiền này sẽ biến mất, sẽ chẳng còn cơ hội nào cứu vãn gia sản của họ nữa rồi…
…
Trong căn phòng chỉ có một tia sáng duy nhất nhưng lại yếu ớt sắp tắt bởi lẽ ánh sáng kia cũng là ánh sáng của hoàng hôn đang cố gắng luồn lách để chiếu vào. Ninh Hạ Ngân ngồi thẫn thờ dưới nền đất lạnh, hốc mắt cô khô khốc kèm theo cơn đau nhói, vẻ mặt vô hồn nhìn ra vô định. Bây giờ cô có khác gì một con búp bê rách nát, dường như nếu không phải vì bé con đang lớn dần có lẽ cô đã đập đầu vào tường tìm đến cái chết.
Thời gian cứ vậy mà trôi, chẳng biết cô đã thiếp đi từ lúc nào, tiếng mở khóa chốt đã đánh thức cô dậy.
Người bước vào là mẹ, ánh mắt bà dịu dàng, nụ cười thân thiện và lời nói ngọt ngào.
- Hạ Ngân, con nghe mẹ nói, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe mẹ, mẹ sẽ không bắt ép con bỏ đứa bé nữa!
Trong đáy mắt vô hồn kia chợt dao động, cô lết tấm thân tàn tạ kia lao tới ôm lấy mẹ:
- Mẹ không lừa con đúng không, mẹ cho phép con giữ lại con của con sao?
Trần Mộc Hương nén cơn buồn nôn, dùng sự tử tế góp nhặt được nói với cô:
- Tất nhiên rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe theo mẹ, làm theo lời mẹ thì mẹ sẽ nhắm mắt châm chước cho qua.
Cô không nghĩ nhiều, gật đầu liên tục tới tấp hứa vội vàng với mẹ.
Đạt được mục đích, Trần Mộc Hương đưa cho cô một chiếc váy rồi căn dặn kĩ càng, nói đi nói lại cô nhất định phải phối hợp, chỉ cần trái ý thì sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Lúc ấy đầu óc cô ong ong, dường như chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều. Để con cô được bình an thì điều kiện gì cô cũng chấp nhận, chẳng phải trước khi chưa có sự xuất hiện của bé con thì cô cũng chẳng được làm theo ý mình hay sao?
Một chút phấn son che đi gương mặt nhợt nhạt, một chiếc váy thanh nhã thiết kế cổ tay dài để che đi vết hằn tím tự mấy ngày trước. Bây giờ nhìn cô trong gương hệt như những con thú mua vui trong rạp xiếc. Trước mặt khán giả là những điệu nhảy múa điêu luyện và thú vị, sau lưng lại chỉ thấy những trận đòn roi huấn luyện đau điếng người.
Ninh Hạ Ngân theo mẹ cô xuống nhà, trong phòng khách là một đống các chồng quà lớn quà nhỏ. Ngồi chính giữa là một người đàn ông lớn tuổi, bên cạnh là một đôi vợ chồng trung tuổi. Cách ăn mặc và phong thái toát lên vẻ sang trọng và đầy quý phái. Người đàn ông còn lại tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng có thể dễ dàng đoán được đó là người trẻ tuổi. Bờ vai rộng lớn, bộ vest đen càng tôn lên nét uy lãnh của người có chức quyền. Ninh Hạ Ngân bị một màn doạ sợ, cô nhất thời đứng đực trên cầu thang không dám bước xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...