Em Không Là Gì Sao Anh Lại Khóc

Ninh Hạ Ngân dạ một tiếng, rồi lại cúi đầu yên lặng gắp đĩa rau gần mình nhất. Ngẫm ra thì, bốn năm đại học của cô trôi qua nhanh thật đấy.

Sau khi dùng bữa xong, mọi người ra ghế sofa ngồi trò chuyện còn Ninh Hạ Ngân dọn dẹp rồi rửa chén. Ngày trước cô còn mang trong mình cảm giác tủi thân giống như bị cô lập trong chính gia đình mình nhưng bây giờ cô lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cô có thể tự do chìm trong suy nghĩ thật sự của bản thân mà không bị ai làm phiền.

Dọn dẹp xong thì cô lên phòng khóa cửa, lặng lẽ lấy chiếc hộp đựng len ra rồi cho vào trong chiếc cặp nhỏ để trong tủ. Chuẩn bị xong xuôi cô rời phòng xuống nhà tiến về phía ba mẹ và em gái đang ngồi:

- Ba mẹ, con xin phép chiều nay sang nhà bà nội được không ạ?

Nụ cười đang thoải mái trên môi ba con người đang ngồi trên sofa chợt khựng lại, khuôn mặt trở về dáng vẻ trầm ổn. Suy tư một lúc lâu mẹ mới lên tiếng.

- Đi về sớm một chút còn chuẩn bị bữa tối nữa, dì Lan có việc bận nên đã về quê rồi.

Ninh Hạ Ngân gắng giữ lấy nụ cười, khẽ vâng một tiếng sau đó vào trong kho lấy chiếc xe đạp cũ phóng đi.

Nhà bà nội cách nhà cô tầm hơn hai cây số, mất khoảng hơn mười phút đạp xe thì tới nơi. Nếu nhà của ba mẹ xây dựng theo kiểu mái Thái hai tầng đầy đủ tiện nghi đầy sang trọng thì ngôi nhà của nội lại là căn nhà lợp ngói đỏ đã trụ vững ở khu ngoại ô thành phố này đã nhiều năm. Căn nhà tuy nhỏ bé, đơn sơ nhưng lại mang cho cô một cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.

Trước cổng nhà và tường rào được phủ bởi dàn sử quân tử hồng đỏ tươi đẹp mắt. Lại đang vào mùa nên hoa nở rất nhiều, đua nhau khoe sắc. Từng chùm hoa xinh xắn tự tin phơi mình trước ánh dương rực rỡ, hương hoa thơm ngát nhưng lại vô cùng dễ chịu. Nếu so với mùi hoa sữa thì cô vẫn thích hương thơm của sử quân tử hơn.


Ninh Hạ Ngân kiểm tra cổng thấy khóa nên cô chống xe, mò tay và góc bên trong tường kiểm tra. Cảm giác lành lạnh tiếp xúc với lớp biểu bì, cô nhe răng một cái. Quả nhiên bà để chìa khóa ở đây!

Tra khóa vào ổ sau đó cô mở cổng phóng xe vào trong. Ở nhà bà có vườn rất rộng, một ao cá ở trước nhà và đằng sau đầy rẫy cây ăn quả. Năm nay bà đã gần bảy mươi nhưng vẫn còn rất khỏe và minh mẫn, bà có nuôi chó, mèo và cả gà. Chú chó ấy còn bằng cả tuổi của cô nhưng đáng tiếc nó đã mất vào mấy năm trước do ăn phải bả, còn nhớ lúc đó cô đã khóc mấy ngày, buồn bã chẳng ăn uống được gì. Có thể đối với người khác thì nó chỉ là một con vật để trông nhà nhưng đối với cô mà nói nó chính là một người bạn, người bạn này đã ở bên cô từ những ngày ấu thơ. Nó có thể ngồi với cô hàng giờ đồng hồ nghe cô than vãn, chạy theo cô trên cánh đồng hoa, mừng rỡ khi thấy cô đến. Nhưng bây giờ những gì sót lại cũng chỉ còn lại kỉ niệm đầy đẹp đẽ mãi mãi không thể chạm tới.

Cô vào nhà, mở túi ra lấy dụng cụ rồi ngồi bắt đầu móc hàng cho khách. Ngồi ê lưng một hồi lâu thì cũng xong, đúng lúc đó thì nội cũng về.

- Tao bảo bao nhiêu lần rồi mà để xe thế này à!

Chưa thấy người đã thấy giọng rồi, cô để hàng đang đóng dở rồi chạy ra.

- Nội đi đâu về đấy?

- Tao đi sang nhà bà Điệp chơi, mẹ mày gọi mày về à?

Bước chân ngày càng nhanh, cô chạy đến bên bà đỡ bà vào trong, vừa đi vừa phủ nhận:

- Không có, con tự về mà, con về thăm nội đó, mấy nữa con lượn đi lấy chồng thì thăm nội kiểu gì?

Bà nội nguýt cô một cái rồi bực dọc lên tiếng:

- Tao chẳng cần, bỏ cái tay ra, dựng gọn cái xe vào cho tao, vướng cả lối!

- Đây đây, con dựng liền, xinh gái nhưng mà khó tính!

Bà phì cười rồi đánh vào lưng cô một cái. Ninh Hạ Ngân dựng xong xe thì đi vào nhà, cô thấy bà cầm mấy bịch hàng cô đang đóng gói lên xem. Ngắm nghía hồi lâu rồi bà vào trong buồng, lấy ra mấy gói kẹo và một số loại bánh ngọt đẹp mắt.

- Nài, ăn đi không hỏng!

Cô cố đóng mấy bịch hàng đang dang dở rồi cất vào hộp, xong xuôi thì ngồi bóc bánh ra ăn, ăn chán chê thì lại ra sau vườn trèo lấy hoa quả. Đang lấy dang dở thì bị bà quát bắt xuống, cô phụng phịu rồi cũng buộc phải tụt từ trên ngọn xuống gốc.

- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm! Lần sau đừng hòng tao cho cái gì!


Cô lại nhe răng vô hại sau đó ngồi câu cá, cá nhà bà có vẻ thích cô, con nào con nấy thi nhau cắn câu, chỉ có điều toàn là cá nhỏ tầm bằng ba đốt ngón tay. Câu xong thì cô ra sân giếng sơ chế, bà thấy lại tiếp tục cằn nhằn.

- Về thì về đi, tao không cần!

- Cá này kho ngon lắm bà!

- Đi về đi, tao không thích cá kho.

Bàn tay nhỏ vẫn không dừng động tác, thoăn thoắt cạo vảy. Xong xuôi cô cho vào xoong rồi bắc lên bếp, thời gian chờ đợi tiếp tục đi nấu canh. Để nồi trên bếp, Ninh Hạ Ngân dọn dẹp nhà cửa cho bà, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại.

Khi tất cả hoàn tất thì đã hơn bốn rưỡi chiều, cô vội vàng thu gom đồ đạc rồi mang ra để ở giỏ xe. Bà đứng trước cửa nhà dõi theo hành động của cô, im lặng không nói gì.

- Bà ơi, nhớ ăn cá sớm cho nóng, ở nhà nhớ đi đứng cẩn thận đấy, ngã lại khổ con!

- Tao không ăn, mày đi về đi, nói nhiều!

Nghe bà nói cô mỉm cười, không phải là nụ cười gượng gạo đầy ép buộc, nụ cười ấy tựa như những cánh hoa sử quân tử tỏa hương nở rộ rực rỡ trong đêm tối. Lần này về, chắc phải một thời gian nữa cô mới lại có thể tới đây.

- Con về đây!

Lần này bà không đáp nữa, quay mặt vào trong. Bóng lưng liêu xiêu hơi gù xuống đầy cô quạnh, bà bước vào nhà, mặc kệ cô lái xe đi.


Lúc tới cô đạp xe nhanh bao nhiêu thì bây giờ lại rù rờ như chiếc lốp xe bị xì hơi. Nói thật, cô không muốn về nhà.

Thực ra khi thấy bà quay mặt vào trong mắt cô đã rưng rưng, đạp xe ra khỏi cổng đã không kìm được nữa. Hai hàng nước mắt cứ lã chã rơi, mờ mờ ảo ảo che khuất cả tầm nhìn, cô không nhớ trên đoạn đường về nhà đã lau khóe mi bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ tới bóng lưng bị thời gian làm gù xuống ấy lúc quay đi chắc chắn cũng không khá hơn cô là bao.

Trở về nhà, cô vội vàng cất đồ rồi chạy xuống, tức khắc liền chạm vào ánh mắt giận dữ của mẹ. Hai bàn tay lập tức bấu chặt vào nhau, cúi gằm mặt xuống đất, bước đi cũng trở nên chậm chạp hơn.

- Con có biết mấy giờ rồi không? Hơn năm giờ chiều rồi, sáu giờ Hạ Liên phải đi học piano, từ nhỏ em đã yếu ớt rồi, con để em con đói ngất ở lớp học mới vừa lòng có đúng không?

- C… con, con xin lỗi mẹ, con sẽ đi chuẩn bị ngay ạ!

Ninh Hạ Ngân lập tức chạy tới bếp cấp tốc nấu nướng, mẹ cô vẫn tiếp tục nói một hồi lâu, cuối cùng vì bực dọc quá nên đã đi lên trên tầng.

Chật vật một hồi thì cũng xong, cô sắp xếp ra bàn rồi đi lên trên tầng gọi Hạ Liên. Gõ cửa một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, cô vô thức nhìn sang phòng mình ở bên cạnh thì thấy cửa mở. Một tầng mồ hôi lạnh chạy dọc tấm lưng, hai giây sau thì mẹ và Hạ Liên bước ra.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui