Em ? Không Hề Dễ Bắt Nạt Đâu ... Cứ Đợi Đấy

Một tuần học trôi qua vẫn bình thường như cân đường.
Nhưng số phận của họ lại được biến đổi hoàn toàn khác với những gì họ đang sống trước đây. Vào buổi tối thứ 6 định mệnh ấy...
- Con chào mẹ, con mới về - Kem chạy tới bóp vai ẹ mình
- Bố con vừa gọi điện về hỏi thăm gia đình. Bố hỏi con gái của bố lớn hơn thêm tí nào chưa và bố con còn bảo nhớ con gái của bố nhiều lắm. Ông xã của mẹ còn thông báo một tuần nữa sẽ về - Mẹ Kem cười hiền hậu thông báo
- Huraaa - Kem vui sướng - Con lên tắm rồi xuống ăn cơm với mẹ yêu nha
- Ừ nhanh nhé con. Mẹ có chuyện muốn nói cho con nữa - Bà nói nhỏ đủ ột mình bà nghe thấy.
Trong bữa cơm, mẹ Kem bỗng buông đũa và bắt tay vào câu chuyện và cần nói cho Kem:
- Nhi này!
- Dạ! Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?
- Ờ...ừm... Thực ra....- Bà đang cố kìm nén những giọt nước mắt trực chờ để rơi khỏi khóe mắt.
- Mẹ làm sao vậy? Sao mẹ cứ nói lắp bắp thế ạ? Hay có chuyện gì quan trọng hả mẹ? - Kem sốt sắng
- Thực ra....à mà con còn nhớ cậu bé hàng xóm ở gần nhà ta hồi con lên 5 tuổi không?

Kem bắt đầu quá trình lục lọi trí nhớ
- A con nhớ rồi! Cái anh mà lớn hơn con 1 tuổi hả mẹ? Con nhớ không nhầm thì tên Ice thì phải - Kem hơi bất ngờ khi ngay hôm trước vừa nhớ lại cậu bé đó thì hôm nay mẹ đã nhắc lại
- Đúng rồi con. Trước khi sinh con và mẹ bé Ice trước khi sinh bé Ice thì hai bọn mẹ có hứa với nhau " Nếu tôi sinh con gái và bà sinh con trai thì hai gia đình ta là thông gia nhé". Đáng lẽ là chưa đến lúc con phải thực hiện lời hứa đó nhưng công ty nhà mình gặp chút trục trặc về kinh tế vào thời điểm này cần gia đình nhà bé Ice giúp nên.....
- Mẹ định gả con đi đúng không ạ? - Kem nói luôn vế sau
- Ý mẹ không phải vậy.....ừ thì.....một phần cũng là như thế. Nhưng con chỉ cần sống chung với bé Ice hai năm thôi. Nếu trong khoảng thời gian đó, hai con mà thích nhau thì đủ tuổi sẽ dẫn tới kết hôn còn không thì không sao hết. Hãy vì gia đình mình nhé con! Mẹ và bố chỉ còn biết trông cậy vào con thôi mặc dù mẹ rất buồn - Bà rơm rớm nước mắt
- Dạ vâng! Chỉ có hai năm thôi. Con làm gì còn cách nào để giúp bố mẹ nữa - Kem thở dài sườn sượt
- Mẹ cảm ơn con gái yêu của mẹ nhiều lắm - Mẹ Kem lau nước mắt, ôm bảo bối của mình vào lòng
- Giúp được gia đình mình cái gì là con vui lắm rồi mẹ - Kem an ủi ẹ bớt buồn
==================================================================
- Bello ( ngôn ngữ Minions ) mommy! - Agnes hét vang cả nhà khi vừa mới về
- Con gái con đứa gì mà.....Sao con không nữ tính như Nhi được nhỉ? Mommy chỉ mong con bằng một phần của nó thôi cũng được mà sao khó quá - Bà định quay ra để xem phản ứng của Agnes thế nào thì Agnes đã " phiêu bạt nơi nao "
- VƯƠNG MINH NHẬT!!!! Sao mommy lại sinh ra đứa con như con cơ chứ - Bà cũng phải bó tay toàn tập
Agnes đang xem Kungfu Panda thì mẹ bước vào.
Agnes đang đứng trên ghế sofa bắt chước múa võ giống con gấu trúc mập. Rồi Agnes bước hụt và........ngã. Agnes ngước mặt lên nhìn mẹ:
- Hôm nay là ngày trọng đại gì mà mommy lại tới " tham quan " lãnh thổ của con vậy?
- Chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời người con gái: Mommy thông báo con sắp phải đi lấy CHỒNG - Bà nhấn mạnh chữ " Chồng " làm Agnes đang chuẩn bị đứng dậy thì lại ngã part 2.
- Mố? Mommy hết trò để đùa với " son " ( con trai ) cưng của mommy rồi hả?
- Mommy cực nghiêm túc à nha. Cũng tại vì cái hôn ước ngày xưa mà bây giờ con phải thực hi......
- Oh con biết thừa. Một con mọt truyện như con không hiểu mới lạ á. Con sẽ phải thực hiện cái hôn ước khỉ gió đó ngay khi con mới 17 tuổi nhỉ?
- Sinh ra con khiến mẹ phải hộc máu bao nhiêu lần vì ức chế! Suốt ngày đi guốc trong bụng người khác vậy hả? Đúng là cha nào con nấy mà - Mẹ Agnes gào ầm lên
- Mommy chưa listen ( nghe ) câu " con hơn cha là nhà có phúc " à? - Agnes vừa nở nụ cười mà mẹ cho là đểu giả vừa trêu mẹ

- Con gái nhà người ta đi lấy chồng thì ngồi ôm mẹ tâm sự đủ kiểu ví dụ nào là kể lại kỉ niệm hồi nhỏ này. Còn con thì mặt cứ nhâng nhâng lên.
- Thì mommy know ( biết ) tính con mà. Tầm hơn two months ( hai tháng ) thì con sẽ come back home ( trở về nhà ) với mommy. Muahahahahaha
- Honey nè - Mẹ Agnes cười gian - Con sẽ ở cùng chồng con hai năm
- Haizzz! Thế con đành vận động my brain ( não con ) để phá vậy - Agnes thở dài
Mẹ Agnes chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm:
- Bố con nhà này y chang nhau
===========================================
- Phong! Xuống ăn cơm!
- Dạ vầng - Giọng nói uể oải của Ice đáp lại
Khi Ice xuống, vừa kéo ghế ngồi chuẩn bị ăn thì bố Ice cất tiếng:
- Bố mẹ đã mua cho con một căn biệt thự nhỏ. Đây là chìa khóa
- Uh huh.......WHAT??? - Ice hét -Tại sao bố mẹ lại mua cho con?
- Con phải ở đó cùng vợ con - Mẹ Ice ôn tồn giải thích
- Bố mẹ đừng có đùa nhé! Con chỉ mới đi học về và đang chuẩn bị ăn cơm thôi. Tự dưng vợ nào ở đây ạ?
- Bố mẹ không có đùa. Gia đình ta có hôn ước và đến giờ con phải thực hiện - Bố Ice nghiêm túc

- Con không lấy ai khác ngoài Nhã Anh - Ice tức giận
* Nhã Anh: bạn gái của Ice
- Chính nó bỏ con đi vì ngày đó nhà ta nghèo - Bố Ice gợi lại quá khứ
- Con không tin - Ice gầm lên
Đúng lúc đó Jeff đến
- Con chào bố mẹ nuôi! Mà có chuyện gì hay sao mà con ngửi thấy mùi căng thẳng ở đây vậy? - Jeff ôm bố mẹ Ice như để thể hiện tình cảm
- Mẹ đang bảo thằng Phong lấy vợ. Mà mẹ nhớ sáng nay mẹ con cũng bảo với mẹ là con cũng có hôn ước đấy!
- WHATTTT??? - Jeff và Ice đồng thanh hét lên
- Cả...cả nó cũng vậy hả mẹ? - Ice không thể thốt lên lời
- Ừ! Tất nhiên rồi - Bố Ice thản nhiên " ừ " một tiếng mà không hề đếm xỉa gì tới khuôn mặt đang trơ như ngỗng đi WC của Jeff
- Thôi xong con rồi! Làm sao mà con có thể chấp nhận nổi sự thật này đây? Những ngày tháng ăn chơi đến đây là kết thúc. Gút bai - Jeff than thở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận