Chương 74
Diệp Vũ Thanh nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn dòng xe như nước bên ngoài cửa sổ. Thế giới lớn như vậy, vậy nên có vài người lại nhỏ bé đến vậy. Cô tự an ủi mình, lần sau còn có cơ hội mà.
Cuộc đời ở đâu cũng có việc không công bằng, e rằng đây không phải là việc ngoài ý muốn, mà là chuyện thường tình thôi. Cô rất may mắn thì có nhiều người thích tranh của cô, có thể được mọi người công nhận. Nhưng cho dù là vậy thì khó chịu trong lòng cũng chỉ giảm đi một chút, không hề biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại ra, cô muốn nói chuyện này với Lý Triệt. Trong lòng đè nén quá nhiều cảm xúc và uất ức, cô muốn nói hết cùng anh. Trong tất cả mọi người, cô chỉ muốn nói cùng với anh. Nhưng vừa nghĩ đến đây thì lại thôi. Bởi vì cô nói ra hình như cũng chẳng giải quyết được gì cả. Có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui giống như cô, cần gì phải vậy chứ.
Diệp Vũ Thanh trở lại khách sạn, tắm rửa xong thì lên giường nằm. Lấy chăn trùm kín đầu, cô muốn tự cách ly một chút.
Hai ngày sau, Diệp Vũ Thanh cũng không ra khỏi khách sạn, đến giờ thì gọi đồ ăn đến. Đáng tiếc đồ ăn bán ở bên ngoài có thể nói là thiếu thốn vô cùng, kém xa tay nghề của Lý Triệt. Rõ ràng mới ở cùng nhau không bao lâu nhưng cô lại thấy miệng mình càng lúc càng kén chọn rồi.
Ngày thứ ba, cũng chính là bữa tiệc tối của giải thưởng, Cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Mấy ngày gần đây cô không ăn được gì, chiếc váy lúc đầu có hơi chật thì bây giờ lại vô cùng vừa vặn. Miễn cường cũng coi như một chuyện tốt.
Diệp Vũ Thanh mời tới môt thợ trang điểm. Vừa trang điểm vừa tạo kiểu tóc cũng tốn đến ba tiếng, xem như cũng có giá trị. Hai gò má cô bầu bĩnh, dáng vẻ nhỏ nhắn tươi tắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy tơ tằm Retro, mái tóc dài uốn xoăn, đôi môi đỏ mọng mang phong vị Hong Kong. Tạo ra sự quyến rũ của một người phụ nữ. Mặc dù rất khác so với bình thường nhưng cũng rất phù hợp.
“Đẹp thật đấy, đây la gương mặt đã trang điểm mà tôi hài lòng nhất trong tháng này.” Thợ trang điểm cười nói.
“Cảm ơn.” Diệp Vũ Thanh nhìn vào gương mặt trong gương. Cô đã không còn quá khó chịu, bất kể thế nào thì hôm nay cô cũng phải thật xinh đẹp để đi tới đó. Nói không chừng Lý Triệt khi xem trực tiếp sẽ thấy cô, còn cả mấy người bạn của cô nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vũ Thanh đặt một khách sạn rất gần hội trường, đi bộ khoảng mười phút là tới. Nhưng bởi vì mặc váy đi giày cao gót, nhiệt độ ngoài trời buổi tối lại hơi thấp nên cô vẫn gọi xe.
Trước khi ra ngoài cô đã khoác một cái áo phao bên ngoài, cũng sẽ không khiến người qua đường cảm thấy kì lạ.
Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại ra, ấn vào avatar của Lý Triệt: “Em đang trên đường đến đó, đợi lát nữa nếu xem trực tiếp mà thấy em thì nhớ phải spam đấy! Spam câu “tiên nữ em thật xinh đẹp”!”
Lý Triệt: Ừ, anh sẽ nhìn cẩn thận.
Lông mi Diệp Vũ Thanh rũ xuống, mặc dù không giành được giải thưởng nhưng cô vẫn cảm thấy nên chúc mừng. Hoặc đợi đến khi quay về hai người có thể đi một du lịch ở gần đây để giải sầu một chút, khi nào trở về sẽ lại bơm máu tiếp tục làm việc. Ưu điểm lớn nhất của cô chính là có thể tự giải quyết.
Tạm thời Diệp Vũ Thanh không nói chuyện này với bất kì ai. Dù sao làm ầm lên cũng khó coi, mà cũng không giải quyết được gì cả. Hơn nữa nếu nói chuyện này trước khi trao giải sẽ khiến Trần Viễn Châu khó mà làm người, dù sao thầy ấy cũng không cần phải nói với cô. Nếu như thầy ấy không nói thì cô cũng không thể chuẩn bị tâm lí, thật sự có thể sẽ không nhịn được là khóc tại chỗ.
Điện thoại hiển thị thông báo. Tiêu Dao gửi một video tới, nhưng chỉ khoảng mười giây. Màn hình có hơi rung, trong video là một anh đẹp trai đang nhảy.
Diệp Vũ Thanh cũng không để ý, dù sao Tiêu Dao có tinh thần “soái ca phải cùng nhau ngắm”, bình thường ở trong nhóm toàn share hình hoặc video của mấy em đẹp trai.
Tiêu Dao: @Diệp Vũ Thanh, cậu thấy sao?
Diệp Vũ Thanh: Đẹp trai hen, giống kiểu mà cậu thích.
Tiêu Dao: ???
Tiêu Dao: Tức chết tôi rồi, cậu nhìn thời gian trên video một chút đi, lần trước Jason nói muốn đi công tác nhưng sau đó lại đến quán bar ở Tokyo Nhật Bản nhảy đấy.
Cô phát hiện đoạn video này trong vòng bạn bè, người chị em đăng video kia cũng nói mấy cô gái Nhật đều bị một anh đẹp trai Trung Quốc mê hoặc cả rồi. Rất nhiều người mời anh ta uống rượu, muốn xin phương thức liên lạc. Mặc dù anh đẹp trai này nói mình đang độc thân nhưng rất khó theo đuổi.
Tiêu Dao lúc đó rất vui vẻ, khó theo đuổi là đúng rồi. Nhưng độc thân cái đầu mẹ anh á! Đi công tác cái đầu mẹ anh á! Thế giới nhỏ như vậy đấy, nếu như Jason không khoe khoang như vậy, nếu quán bar kia không có nhiều người Trung Quốc đến thế, thì chắc cũng không bị phát hiện. Dù sao cô cũng phải đi nghe ngóng trước, sợ Diệp Vũ Thanh chịu tiệt.
Nghe người ta nói thì Jason là khách quen của quán bar này nhưng gần đây lại không tới đó. Lúc đó Tiêu Dao còn thở phào nhẹ nhõm. Vạn vạn không nghĩ tới.
Diệp Vũ Thanh: Nhưng đây không phải khách sạn mà.
Rõ ràng không hề giống nhau, sao lại nhận nhầm được chứ?
Trương Mộ Mộ: Con bà nó, cậu không sao chứ, đây rõ ràng là Jason mà, chẳng lẽ ngay cả bạn trai mình mà cậu cũng không nhìn ra sao?
Trương Mộ Mộ: Có lẽ là cậu không muốn tin, chị em cũng không tin luôn đó, thằng nhóc tiếp theo sẽ càng ngoan hơn!
Diệp Vũ Thanh hoàn toàn ngơ ngác, không phải Jason thật mà! Đột nhiên trong lòng có một cảm giác không đúng. Cô suy nghĩ một chút, tìm trong albums ảnh rồi gửi tấm hình hai người chụp dưới cây ngân hạnh lên. Rất nhanh cả group đã sôi trào.
Tiêu Dao: Đờ mờ! Đây mới là bạn trai thật á? Đẹp trai thế á? Đờ mờ đờ mờ!
Hạ Dĩnh: Bảo bối, đứng nói với chị đây là lốp dự phòng nhé...
Trương Mộ Mộ: Sai rồi sai rồi! Mấy người nhìn bối cảnh đi, có cây ngân hạnh kia, chắc chắn là chụp trước đó rồi! Thế nên là Diệp Tử à, cậu với bạn trai mạnh ai nấy chơi sao?
Tiêu Dao: Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, mới chia tay vài hôm mà cậu đã biết chơi như thế rồi à?
Trương Mộ Mộ: Respect!
???
Diệp Vũ Thanh triệt để ngơ ngẩn. Trong đầu xâu chuỗi lại tất cả những chi tiết không đúng kia lại. Cô cảm giác như mình đang đứng trên vách đá, chỉ cần bước một bước nhỏ sẽ lập tức rơi xuống. Mọi người chắc sẽ không đùa giỡn như vậy. Có thể Tiêu Dao và Trương Mộ Mộ sẽ nghịch trong chốc lát, nhưng Hạ Dĩnh sẽ không phối hợp với bọn họ.
Nhưng vì sao chứ?
Diệp Vũ Thanh nhìn lại video kia thêm vài lần.
Cô rời khỏi WeChat, ấn vào số điện thoại của Lý Triệt. Mười mấy giây sau bên kia nhận cuộc gọi.
Diệp Vũ Thanh miễn cưỡng kéo một nụ cười, giả vờ nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở đâu thế? Ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Lý Triệt nhìn làn xe bên ngoài khẽ nhíu mày, đường xá ở thủ đô không tốt lắm. Bây giờ là giờ cao điểm, phải chờ đèn xanh đèn đỏ rất lâu. Bất kể là Roll-Royce hay là Ngũ Lăng Hồng Quang, ngay cả chiếc xe bus bên cạnh cũng được đối xử như nhau. Bị kẹp ở giữa không thể nhúc nhích. Nhưng trước giờ anh ta vẫn luôn nắm chắc, sẽ không đến muộn.
Diệp Vũ Thanh còn muốn nói gì đó nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng thông báo giao thông công cộng ở đầu dây bên kia. Có chút không rõ ràng, nhưng vẫn có thể xâu chuỗi lại với nhau.
“Trạm phía trước là Học Viện Ngoại Ngữ số 2, The next station is Beijing International Studies University.”
Sau khi Diệp Vũ Thanh nghe rõ, trái tim cô bỗng dưng hụt một nhịp. Sao cô không biết thành phố mà mình sinh sống mấy năm đột nhiên lại giao lưu quốc tế rồi, giao thông công cộng còn có cả thông báo bằng tiếng Anh nữa. Vậy nên anh ấy đang ở Bắc Kinh, tại sao không nói với cô chứ? Hay có chuyện gì đó nhất định phải tránh mặt cô. Nếu như vậy thì không cần đâu.
“Rốt cuộc anh là ai, anh không phải Jason.”
“Thôi bỏ đi, em hiện tại... không muốn nói chuyện với anh, đồ lừa đảo.” Giọng nói của cô không nhịn được mà run lên. Diệp Vũ Thanh nói xong liền cúp điện thoại. Trong đầu cô hỗn loạn, không muốn nói gì hết, không muốn nghe gì cả.
Cô giống như bị người ta đạp vào giữa không trung, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, có một cảm giác trôi nổi không hề chân thật. Cô chậm rãi nhắm chặt hai mắt, cả người vô lực ngã dựa vào ghế.
Rốt cuộc móc xích nào có vấn đề, gần đây thật sự quá hoang đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...