Diệp Vũ Thanh nhìn những tin nhắn này mà cười thành tiếng. Cô có thể tưởng tượng ra Tiêu Dao kích động như thế nào, mà nói tới đây thì cô ấy chính là bà mai của hai người các cô chứ đâu. Nếu như không phải Tiêu Dao kéo cô đến CLB, cũng sẽ không thể gặp được Lý Triệt.
Giữa lúc đang họp Hạ Dĩnh ngó qua điện thoại, bạn trai mới của Diệp Vũ Thanh? Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiêu Dao đánh giá cao một người đàn ông như vậy, cũng cảm thấy có hưng thú.
Tính cách Tiêu Dao tinh quái, bình thường quả thật hơi ồn ào nhưng con mắt nhìn người lại rất chuẩn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Dĩnh: Nếu Tiêu Dao đã biết thì không cần chụp ảnh, lúc nào có thời gian thì gặp mặt chút đi, mang bạn trai em tới để tụi chị nhìn một chút, cùng nhau ăn bữa cơm.
Khi Hàn Xuyên và Diệp Vũ Thanh còn quen nhau, đúng lúc Hạ Dĩnh bị công ty cử đi Úc khai thác thị trường nên cũng không có cơ hội gặp mặt, giúp cô trấn cửa ải này. Nếu lúc đó cô đang ở trong nước, có cơ hội gặp được Hàn Xuyên thì những chuyện ngổn ngang sau đó có lẽ đã không xảy ra rồi. Vậy nên lần này giá nào cũng phải gặp được.
Trương Mộ Mộ: Giơ tay lên nè, đồng ý luôn chị nhé!
Tiêu Dao: Giơ chân duyệt luôn!
Diệp Vũ Thanh do dự một chút, lần trước Lý Triệt đã cùng cô đi khách sạn suối nước nóng, lần này đi gặp bạn tốt của cô chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn.
“Để lát tôi hỏi lại anh ấy, hình như thời gian của anh ấy rất tự do, nếu như được thì thời gian mọi người định nhé.”
Hơn nữa đây đã là lệ cũ, trong bốn người ai có bạn trai thì sẽ mời khách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Lý Triệt không lái xe đi ngay. Sau khi anh ta hút xong một điếu thuốc thì trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng đến cuối cùng đều bị đè xuống hết. Lý Triệt lấy điện thoại ra, mở danh bạ điện thoại ra, trở về từ đại học Oxford, là giáo sư ở đại học L, tuổi còn trẻ cũng chỉ có một người mà thôi. Thế giới nhỏ như vậy, vừa vặn anh ta quen người này.
Trương Dục đang giúp sinh viên xem lại luận văn, tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của anh ta. Anh ta có chút bực mình, cầm điện thoại lên định ấn nút tắt, nhưng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình thì suýt chút nữa đánh rơi điện thoại. Nam thần tìm anh ta có việc gì thế này?
Trương Dục đi học rất sớm, 16 tuổi đã lên đến đại học, 20 tuổi thì đến Oxford. Khi đến Oxford rồi anh ta mới quen biết Lý Triệt, mặc dù từ bé việc học hành của anh ta rất lợi hại nhưng việc giao tiếp với người khác lại không tốt lắm. Anh ta và Lý Triệt có chung thầy hướng dẫn nên tiếp xúc cũng nhiều hơn người khác.
Đối phương chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi nhưng lại trưởng thành, chững chạc hơn rất nhiều, cái gì cũng đều giỏi. Khi đó Trương Dục liền mặt dày dính lấy Lý Triệt, tuy rằng đối phương không để ý tới mình nhưng hỏi nhiều thì vẫn sẽ trả lời.
Lý Triệt đẹp trai, việc học lại ưu tú, sự nghiệp cũng như diều gặp gió, dù chẳng phải bình dị gần gũi gì nhưng anh ta cảm thấy như vậy cũng đúng. Thời điểm đó Lý Triệt đã trở thành nam thần và mục tiêu của anh ta, dù sao anh ta cũng đẹp trai quá á.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Lý Triệt không học lên cao nữa mà Trương Dục lại tiếp tục học lên tiến sĩ, sau đó thì về nước làm giáo sư trong trường đại học. Lý lịch của anh ta rất ưu tú, 28 tuổi đã là tiến sĩ, ngày về nước còn có truyền thông đưa tin. Nhưng Trương Dục cảm thấy nếu so với nam thần thì anh ta cũng chẳng là gì cả. Chẳng qua do Lý Triệt khiêm tốn mà thôi.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh ta đang nghĩ nên hỏi gì thì người bên kia đã nói trước. Giọng nói Lý Triệt lạnh lùng: “Cậu muốn chết phải không?”
“Ể?” Trương Dục đơ như cây cơ, sao lại nói vậy chứ?
Lý Triệt không muốn nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Tào Vĩ là học sinh của cậu?”
“Đúng rồi ạ, em đang xem luận văn cho anh ta đây, có chuyện gì không anh?” Viết cũng được, nhưng quan điểm cũ quá.
“Cậu không quản hắn ta à? Hắn ta dám đào góc tường nhà tôi đấy.”
“Á?”
Trương Dục cúp điện thoại, cả người vẫn như đang trong mộng. Học sinh của anh ta muốn đào người yêu của nam thần nhà anh ta á? Mà khoan, Lý Triệt có người yêu rồi??? Không phải anh ta không định yêu à, không phải đối với ai cũng không hứng thú à? Trương Dục tâm trạng phức tạp mở danh bạ điện thoại ra gọi cho Tào Vĩ.
Tào Vĩ có cảm giác hôm nay quả thực quá xui xẻo, nhưng khi nhìn cuộc gọi đến thì run lên, lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười: “Giáo sư Trương, thầy tìm em có việc gì không ạ?”
Trương Dục trả lại câu của Lý Triệt: “Cậu muốn chết phải không?”
Tào Vĩ: “...”
-
Sau khi ông chủ rời đi, Triệu Ngạn Lỗi vẫn không chắc liệu phong ba đã qua thật hay chưa. Anh ta gửi WeChat cho Harry, bên kia trả lời rất nhanh: “Được rồi chứ, có thể chuẩn bị tiền mừng rồi đấy, nếu Diệp Tử không quăng ông chủ nhà cậu đi thì có thể dùng đến đó.”
Triệu Ngạn Lỗi thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt. Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, cúi đầu gõ chữ hỏi: Vậy nếu quăng đi thì phải làm sao bây giờ?
“Nếu hôm nay sự việc thành ra nhưu vậy thì kẻ bị quăng chắc chắn sẽ phát điên đấy, đến lúc đó mọi người cùng nhau bị hủy diệt đi.”
“...”
-
Diệp Vũ Thanh là một người trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện yêu đương. Nhưng cô cũng khác với những người dó vì cô biết rõ mình có thuộc tính đó. Nếu như buổi sáng thấy Lý Triệt thì toi luôn, đến lúc đó cả buổi chiều, cả buổi tối trong đầu đều là anh, nghĩ cách để có thể ở cùng nhau lâu một chút.
Không có tâm trí nào làm việc. Anh ấy chính là một con hồ ly tinh.
Đúng lúc gần đây Diệp Vũ Thanh có nhận một công việc rất quan trọng cho một công ty game, bên kia nói nộp bản thảo càng sớm càng tốt, những ý tưởng trong phương diện này của cô càng lúc càng rõ ràng, đây cũng là lúc rèn sắt khi còn nóng. Dù sao kiếm được nhiều tiền hơn thì mới có năng lực xây dựng nền móng vững chãi cho tương lai của hai người!
Vậy nên cô đành nhẫn tâm đặt Lý Triệt sang một bên vài ngày, đến khi làm xong lại ngọt ngọt ngào ngào với nhau sau.
“Chiều nay em cũng phải vẽ, gần nhà em có mở một nhà hàng ngon lắm, không thì tối ngày kia chúng ta đi nhé. Yêu anh.jpg”
Nửa tiếng sau, bên kia chỉ trả lại một chữ: Được.
Lý Triệt hào hứng vội vàng gửi tin nhắn cho cô, lần đầu tiên chủ động hẹn cô ăn trưa. Mặc dù hôm qua vừa mới gặp nhưng anh ta không Biên tập trầm tĩnh vì sao lại rất muốn đi ăn cùng Diệp Vũ Thanh. Chẳng có nguyên nhân nào cả.
Sau đó... anh ta bị từ chối.
Lý Triệt khẽ thở dài, nếu như không phải anh ta biết cô rất bận thì đã nghi ngờ vị này chính là người phụ nữ cặn bã tóm được vào tay đã chạy trốn rồi. Tính ra, công việc Diệp Vũ Thanh đang làm còn do anh ta đề cử đấy, dù sao cũng vì sợ cô không đủ tiền, nuôi không nổi anh ta. Cho nên việc này có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?
Nhưng năng lực làm việc của Diệp Vũ Thanh rất mạnh, chỉ thiếu cơ hội, không cần anh ta phải bật đèn xanh cho cô.
-
Diệp Vũ Thanh ngồi vẽ hai ngày, Lý Triệt lại gọi những quản lí cấp cao lần trước chưa báo cáo xong đến hành hạ một lần. Rốt cuộc cũng tới bữa cơm tối nay của hai người.
Buổi trưa Diệp Vũ Thanh gửi bản nháp đã hoàn thành cho bên kia, đang đợi người ta trả lời. Cô thở phào một hơi, nghiêm túc trang điểm, mặc một chiếc áo khoác màu trắng ngà, đeo một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai. Cả người trông còn dịu dàng hơn bình thường vài lần. Mấy người đàn ông trong thang máy liên tục nhìn về phía cô.
Diệp Vũ Thanh đến nhà hàng trước hai mươi phút. Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò sau khi xác định quan hệ, khó tránh khỏi có chút mong đợi.
Mười phút sau, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Diệp Vũ Thanh giương mắt lên nhìn, tiện tay rót một chén trà cho anh, cười hỏi: “Em đã gọi vài món rồi, anh xem rồi gọi thêm nhé.”
Lý Triệt vừa uống trà vừa đánh giá người trước mặt. Làn da trắng nõn, anh ta dời ánh mắt đôi hoa tai đang nhẹ nhàng đung đưa khi cô ngẩng đầu lên kia.
“Đây là trà gì thế, uống vào thấy hơi ngọt.”
“Sao ngon bằng trà ở CLB của anh chứ, đây chỉ là trà đại mạch bình thường thôi.” Diệp Vũ Thanh nhấp một ngụm: “Rất thơm, không ngọt mà.”
Vẻ mặt Lý Triệt chẳng lộ vẻ gì: “À.”
Diệp Vũ Thanh nhắc tới CLB, nhớ ra đối phương đã nghỉ việc, hẳn là nên có dự tính cho lâu dài. Cô chần chừ một chút rồi nói: “Lần trước em đã nói với anh rồi đó, thật ra một tháng 1 vạn tệ có thể thuê được một căn hộ rất tốt, anh muốn dọn ra khỏi khách sạn không? Anh có thể ở gần chỗ của em.”
Diệp Vũ Thanh nói xong, gặp một miếng cà rốt trong đĩa đặt lên đĩa trước mặt đối phương: “Món ăn vặt này em thấy ngon lắm, anh ăn thử xem.”
Thanh âm Lý Triệt không nhanh không chậm nói: “Anh sẽ cân nhắc việc chuyển đi, chuyển tới gần nhà em.”
Hai người đã ăn ở không ít nhà hàng đắt tiền, nhưng lần nào Diệp Vũ Thanh cũng chỉ gọi đủ đồ cho hai người, rồi cố gắng ăn hết. Nhưng tâm trạng cô hôm nay rất tốt, khẩu vị tất nhiên cũng không tệ.
Lý Triệt không có hứng thú quá lớn đối với việc ăn uống, mà thực tế thì anh chả có hứng thú với bất kì thứ gì cả. Đã từng có hứng thú với tiền, nhưng khi dãy số càng lúc càng tăng lên thì cũng dần trở nên vô vị.
Nhưng sự nhiệt tình với cuộc sống của cô dường như đã từng chút từng chút cảm hóa được anh ta.
Diệp Vũ Thanh: “Khoai lang sợi tuyệt lắm, anh phải ngâm qua nước lạnh thì lớp đường bọc bên ngoài mới cứng lại, trở nên giòn hơn, bên trong lại vẫn còn mềm.”
Cô tích cực marketing vì dù sao ăn cũng rất ngon miệng, mà calo cũng rất cao. Diệp Vũ Thanh nhìn Lý Triệt lập tức ăn mấy miếng thì cười rất tươi, có mập thì cùng nhau mập. Rồi đột nhiên cô nghĩ đến có một việc muốn nói với anh: “Đúng rồi, anh muốn đi ăn cơm cùng bạn bè em không? Ba người kia là bạn cùng phòng đại học của em, dựa theo quy tắc cũ thì ai có người yêu thì phải mời khách, một người là phóng viên, một người là cao tầng rất có năng lực, chị ấy nhìn người rất chuẩn đấy, anh có sợ không?”
Diệp Vũ Thanh cười hỏi.
Lý Triệt: “Cũng được.” Anh ta không có hứng thú, nhưng nếu cô muốn anh đi thì cũng được.
Diệp Vũ Thanh gật đầu: “Em biết là anh sẽ đồng ý mà, à, còn có một cô gái trước đây anh đã gặp qua ở CLB, cô ấy biết anh đó.”
Lý Triệt ngẩng đầu lên, áp sự kinh ngạc chợt lóe lên xuống, giọng nói không nhanh không chậm hỏi: “Cô ấy biết anh?”
“Đúng thế, ngày đó vì em đến CLB với cô ấy nên mới quen anh đó.”
“...”
Diệp Vũ Thanh cảm thấy phản ứng của Lý Triệt thật đáng yêu, cô còn cười nói: “Này, anh ngạc nhiên như thế làm gì, chẳng lẽ anh không biết tiếng đẹp truyền xa sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...