Em không còn gan chơi nữa à?

“Thật ra cái này cũng đâu có gì, con gái cũng có thể chủ động, thời đại bây giờ đã khác rồi.” Diệp Vũ Thanh nghĩ nếu ngày nào cũng được ở bên cạnh anh thì cô cũng cực kì hài lòng. Đây là điều không cách nào phủ nhận. Cho nên dù kết cục không tốt, cô cũng không hối hận. Những chuyện này đều là cô cam tâm tình nguyện làm, không liên quan đến đối phương, hà tất phải dùng đạo đức mà chèn ép đối phương.
 
Lý Triệt cùng cô đi qua cơn sóng nhỏ, so với anh, cái tên khốn kiếp kia chẳng đáng để mắt đến. Cũng bởi vì như vậy nên tác dụng phụ mới càng lớn hơn.
 
Tào Vĩ chần chừ một chút rồi mới lên tiếng: “Thật ra thì tôi cảm thấy con gái nên dè dặt một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Vũ Thanh giương mắt lên, Lý Triệt cũng từng nói “con gái nên dè dặt một chút” khi cô nhìn thấy anh từ đầu đến chân.
 
Trong lòng cô có chút loạn, thanh âm nhẹ thả ra: “Có lẽ vậy.”
 
Vốn dĩ Diệp Vũ Thanh muốn rời khỏi đây, nhưng bởi vì câu nói tương tự như anh đã từng nói mà lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
 
“Nhưng mà không sao, chuyện này đều đã qua rồi, tôi không ngại đâu.” Người đàn ông cười nói: “Tôi quen cậu từ năm cấp ba, có lần tôi đến căn-tin nhưng quên mang theo thẻ cơm, là cậu giúp tôi trả bốn tệ, không biết cậu còn nhớ hay không?”
 
“Vậy sao? Tôi không nhớ nổi nữa rồi.”
 
“Khi đó có rất nhiều nam sinh thích cậu, tính tình cậu rất tốt, cho dù từ chối người khác thì cậu cũng tỏ ra ngại ngùng, bề ngoài cũng xinh đẹp. Không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà cậu chẳng thay đổi chút nào, cảm giác rất khác với những người phụ nữ khác.”

 
“Khác những người phụ nữ khác?” Diệp Vũ Thanh hơi nghi hoặc một chút. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào Vĩ gật đầu: “Vẫn rất dịu dàng, vừa nhìn đã có cảm giác sẽ là một người bạn gái tốt, là một người vợ tốt, rất biết chăm sóc người khác. Tôi vẫn luôn nhớ đến cậu, năm nay trưởng bối trong nhà lại giục cưới nên mời nhờ bọn họ hỏi xem cậu đã kết hôn chưa, thật ra tôi là người rất cẩn thận, muốn dùng chuyện kết hôn làm tiền đề để qua lại với cậu, cậu có thể cân nhắc một chút được không?”
 
Ở chỗ của Diệp Vũ Thanh, những cụm từ như “bạn gái tốt”, “người vợ tốt” chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Tại sao lại phải thông qua người khác mới có thể thể hiện được giá trị của mình?
 
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải.”
 
Tào Vĩ chỉ nghĩ rằng đối phương khiêm tốn, cười rồi nói: “Nhà tôi đã cho tôi một khoản để mua nhà rồi, hy vọng tôi có thể dốc sức vì sự nghiệp, có thể sớm kết hôn rồi sinh con, cậu có muốn suy xét đến tôi một chút không? Tôi có năng lực cho cậu một cuộc sống tốt trong tương lai.”
 
Dáng dấp anh ta không tệ, bằng cấp cao cộng thêm gia cảnh tốt, bình thường có rất nhiều phụ nữ đến lấy lòng anh ta nên sức nặng trong lời nói cũng tương đối đủ, cảm thấy không cần phải vòng vo. Nếu đối phương đồng ý nói chuyện với mình thì dù nhiều hay ít đều đã có ý, anh ta biết điều kiện của mình vẫn có sức hút với phụ nữ.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn anh ta, đè xuống sự nóng nảy trong lòng: “Cậu sai rồi, tôi không phải người như cậu nghĩ đâu.”
 
Tào Vĩ lắc đầu, lại tiến thêm một bước nói: “Chắc cậu cảm thấy tôi hơi trực tiếp quá, lúc này nói với cậu những điều này có vẻ hơi sớm nhưng một tháng cậu chỉ có mấy nghìn tiền lương, bình thường còn phải tăng ca, cậu tốt nghiệp ngành Trung văn mà, tôi có thể sắp xếp cậu làm giáo viên ngữ văn ở Tiểu học, như vậy cậu cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, còn có thời gian trông con.” 
 

“... Tại sao lại muốn bên nữ phải tìm một công việc nhàn nhã để trông con?”
 
“Sang năm tôi học xong tiến sĩ rồi, sẽ trở thành giám đốc tài chính tay cầm số tiền lớn, nên tôi hy vọng hai năm tới chuyện gia đình có thể xong xuôi, nhưng cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không để một mình cạu trông con, tôi sẽ tìm bảo mẫu giúp đỡ, cậu sẽ không quá mệt mỏi đâu. Các giai đoạn quan trọng của con như thi vào cấp ba hay thi đại học tôi nhất định sẽ phụ đạo cho nó.”
 
Diệp Vũ Thanh giương mắt lên nhìn, cái người này thật kì lạ, thì ra chuyện kết hôn sinh con ở trong cuộc đời của anh ta chỉ chiếm có hai năm. Con cái cũng chỉ quan trọng trong hai năm, nói vu vơ nhìn một cái là xong rồi. Chẳng lẽ gió thổi cho lớn lên à?
 
“Chẳng lẽ là con của mình bên nữ sao?” Diệp Vũ Thanh nhẹ giọng hỏi.
 
“Không còn cách nào, đàn ông phải lo cho sự nghiệp, phải kiếm tiền.” Tào Vĩ không hề cảm thấy ý nghĩ của anh ta làm sao cả, thậm chí còn ăn nói hùng hồn hơn. Gần đây anh ta xem mắt với rất nhiều phụ nữ, nhưng lại nhớ mãi không quên đối với người bạn học cùng cấp ba Diệp Vũ Thanh này.
 
Diệp Vũ Thanh một câu cũng không nói. Rất nhiều người đàn ông khi tiếp xúc ở khoảng cách xa còn cảm thấy cũng được, rất trí thức, nhưng vừa tiến thêm một bước thì đúng là đạp phải mìn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô độc thân nhiều năm như vậy, Hàn Xuyên không nằm trong phạm vi này, anh ta là tên khốn nạn.
 
Những người đàn ông này sau khi lấy lòng xong đều cảm thấy phụ nữ nên là thế này, nên là thế kia. Cô đã gặp nhiều lắm rồi, đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng bởi vì cô.
 
Nhưng Lý Triệt không giống như thế, anh trước sau vẫn lạnh nhạt như vậy, anh ấy... cho tới nay vẫn không có yêu cầu gì với cô. Cũng chính là kiểu như thế. Có lẽ chẳng một ai có thể so sánh với anh, có thể khiến cô tức giận như vậy, vui vẻ như vậy. 
 
Hôm nay Diệp Vũ Thanh có thể đồng ý ở lại nói thêm vài lời cũng chỉ vì người này đã lặp lại câu mà anh đã từng nói. Trong thoáng chốc cảm thấy thất vọng triệt để, có thể đây mới là cuộc sống. Nếu không phải người cô thích, cô thà không cần, cô độc sống nốt quãng đời còn lại cũng được. Cái người này không đáng yêu như anh, không đẹp trai bằng anh, không có mọi thứ mà em thích như anh. Thậm chí còn không lạnh nhạt, khó tiến tới gần như anh.

 
Diệp Vũ Thanh cầm túi lên, đi ra ngoài.
 
Thật ra cô không phải là một người chủ động, nhưng rất ghét người khác quá chủ động, điều này sẽ làm cô cảm thấy không an toàn, bắt đầu lo nghĩ. Thời điểm gặp Lý Triệt, đúng lúc cô đã nhịn đến mức muốn bạo phá một lần, khi sự phản nghịch của cô trỗi dậy thì vừa vặn người kia ở đó. Nếu như cô đi lấy lòng thì Lý Triệt cũng sẽ đáp trả lại hơn thế, như vậy có lẽ cô sẽ bị dọa sợ mà lui. 
 
Diệp Vũ Thanh cảm thấy mình cũng rất kì lạ, nhưng đúng vào lúc ấy có một người như vậy xuất hiện, tất cả đều vừa vặn. Chỉ là kết cục không phải thứ mà cô hi vọng.
 
Tào Vĩ thấy cô muốn đi, đứng lên hỏi: “Cậu tức giận à? Tôi chỉ hơi thẳng thắn một chút thôi, có rất nhiều người đàn ông không thể thẳng thắn được như tôi, cũng không có tâm sự nghiệp như tôi. Nếu không phải muốn ở bên cậu thì hà tất tôi phải nói những lời này?”
 
Diệp Vũ Thanh liếc mắt nhìn đối phương, cô chẳng có hứng thú mà tranh chấp với anh ta, việc này quá lãng phí thời gian. Cô xoay người đi ra ngoài. 
 
Mưa nhỏ ở bên ngoài không biết đã rơi từ bao giờ, khi Diệp Vũ Thanh từ nhà hàng đi ra thì cơn mưa đột nhiên lại nặng hạt. Ngọn đèn ở cửa hàng đối diện cũng mờ mờ ảo ảo. Cô không muốn quay lại đó ngồi, chỉ ôm lấy cánh tay đứng dưới mái hiên. Không biết Lý Triệt đang làm gì, có phải cũng đang ngắm mưa hay không, anh ấy có đang nghĩ về cô hay không....
 
Tào Vĩ thấy Diệp Vũ Thanh rời đi thì nóng nảy đuổi theo, anh ta có chút kinh ngạc hỏi: “Là tôi nói gì sai sao?”
 
Diệp Vũ Thanh quay lưng lại, đôi mắt rũ xuống, yên lặng thở dài, đúng là muốn điên luôn mà. Cô không nhịn nổi nữa: “Cậu không cảm thấy cậu rất phiền sao?”
 
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Vẻ mặt người đàn ông không thể tin được.
 
Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ở con đường đối diện xuất hiện một chiếc xe. Một người đàn ông che ô bước xuống từ ghế lái. Vóc dáng anh ta rất cao, có lẽ không khác Lý Triệt là mấy, cái ô đen kia rất lớn. Khi đối phương còn cách cô chừng năm, sáu mét, qua màn mưa Diệp Vũ Thanh đã nhìn thấy rõ mặt anh ta.

 
Trong giây phút này, tất cả sự đè nén, tủi thân, không cam lòng đều đồng loạt dâng lên. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vũ Thanh đã nhảy vào trong màn mưa ôm chặt anh. Thậm chí cô không muốn chờ thêm mấy giây nữa.
 
Lý Triệt bị lực mạnh đập vào mà lui về phía sau vài bước, ô cũng rơi từ trên tay xuống. 
 
Tình yêu như một cơn mưa rào, cuộn trào mãnh liệt mà sục sôi.
 
Anh ta nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô, sau đó dùng lực ôm thật chặt.
 
Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, mưa làm ướt gò má cô, có vài giọt còn đang dính trên mặt. Mắt cô đẫm lệ, chỉ là không không rơi xuống: “Anh có nhầm không đó? Anh mới đi Nam Cực ngắm chim cánh cụt sao? Tại sao bây giờ mới đến?” Vừa nói vừa đánh vào tay anh.
 
“Là anh không tốt.”
 
Diệp Vũ Thanh nở nụ cười: “Bỏ đi, em tạm tha thứ cho anh, sau này sẽ tính sổ với anh. Dù sao anh mất đi 7 ngày làm bạn trai của em, cũng bị thua thiệt nhiều rồi.” Nhưng mà tốt nhất là “được đề bù tâm nguyện”. Cho dù đoạn giữa có nát bét như thế nào, chỉ cần kết cục của hai người vẫn tốt thì cô đã cảm thấy hài lòng rồi.
 
“Đúng vậy, mất 7 ngày không làm bạn trai em, đúng là anh thiệt thòi lớn rồi.”
 
Anh ta là một người dù khó khăn cách nào cũng không quay đầu lại, nhưng một khi đã phá lệ quay đầu, thì con người này về sau sẽ là mạng của anh ta. Là thiên đường và nhân gian.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui