Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 53
 
“Cái gì gọi là ‘tôi cũng không phải em’ chứ, em thì làm sao?”
 
“Anh, anh đang nói bậy gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em không có ý đó mà, rõ ràng là do anh nghĩ nhiều!”
 
Diệp Vũ Thanh đuổi theo phía sau, cuống cuồng giải thích, nhưng lại có người cứ đi về phía trước, không trả lời cô, cũng không hề dừng lại.
 
Bước chân Diệp Vũ Thanh lớn hơn, thoáng chốc đã níu được cánh tay của anh ta, lúc này thì đối phương mới đứng lại. Cô ngẩng mặt lên đón nhận tầm mắt của đối phương, ném xuống một câu: “Em thật sự không nghĩ như vậy mà! Thật đó!”
 
Vấn đề này cô phải làm sáng tỏ, dù sao bình thường bản thân cô cũng nhã nhặn chững chạc! Cô không phải là người như vậy!
 
Lý Triệt gật đầu, nói cực kì có lệ: “À, vậy coi như tôi nghĩ nhiều rôi.”
 
“...” 
 
Nói xong câu đó, anh ta bước nhanh về phía trước, khóe miệng lại nổi lên ý cười. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng nay khi Lý Triệt thức dậy, tâm trạng có hơi đè nén, chỉ là anh ta đã quen che giấu nó đi, sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. Người khác không nhìn ra, ngay cả bản thân anh ta cũng tin là thật rồi. Nhưng thời khắc này sự khó chịu ấy hoàn toàn biến mất.
 
Trong lòng Diệp Vũ Thanh hừ một tiếng, vừa nghe đã biết những lời đó dùng để lừa gạt cô! Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, tức giận cầm hai cái kem đuổi theo. Nếu không phải gương mặt anh đẹp, em nhất định sẽ trét kem lên mặt anh!
 
-
 
Ra khỏi thang máy, Diệp Vũ Thanh giơ cao hai tay đang cầm kem lên: “Chìa khóa ở túi áo bên phải, anh lấy ra mở cửa đi.” 
 
Cô đã không còn cánh tay thứ ba để đi làm chuyện này nữa rồi.
 
Lý Triệt hạ mắt xuống, vòng bàn tay từ phía sau lưng đút vào túi áo cô. Son dưỡng, khăn tay, điện thoại, còn có mấy thứ mà anh ta không biết là thứ gì, nhưng cũng chưa tìm thấy chìa khóa. Tư thế bây giờ nếu nhìn từ phía sau thì giống như anh ta đang ôm chặt cô vậy. 
 
Dần dần cả hai đều nhận ra cái tư thế này không đúng lắm. Bầu không khí trở nên kì lạ, Diệp Vũ Thanh nín thở. 
 
Lý Triệt mò thấy một miếng kim loại, thuận lợi mở cửa ra, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 
Anh ta đứng nhìn xung quanh, mỗi nơi trong căn nhà này đều có vết tích sinh hoạt của cô. Tấm thảm trên sàn, bức tranh nguệch ngoạc trên tường, một chiếc bảng đen nhỏ bên trên không viết gì đặt trên lối vào.
 
Diệp Vũ Thanh cầm cây kem trong tủ lạnh đặt vào trong tủ lạnh, quay đầu nói: “Mau vào đi.”
 
Cô đi tới lấy một đôi dép từ trong chiếc túi bảo vệ môi trường ra rồi đặt xuống đất. Trong nhà không có dép dành cho đàn ông nên vừa rồi khi đi siêu thị cô đã mua. Ở trên kê có rất nhiều loại khác nhau, Diệp Vũ Thanh chọn cái đắt tiền nhất. Cô xấu hổ nghĩ, dù sao cũng thường xuyên dùng, hay là cứ mua cái chất lượng tốt một chút.
 
Lý Triệt đi tới phòng khách, đánh giá căn nhà trước mắt. Diện tích căn nhà khoảng 50, 60 mét vuông, kết cấu hai một ngủ một phòng khách, có hơi chật chội nhưng cũng khá ấm áp. Trên chiếc bàn ăn trong phòng bếp còn đặt một lọ hoa tường vi, màu sắc hòa hợp cùng với chiếc khăn trải bàn màu trắng, cũng mang đến cảm giác đây là căn nhà của cô.
 
Diệp Vũ Thanh mang theo chiếc túi vừa mua vào phòng bếp, vừa mang đồ ăn vặt đặt vào trong ngăn kéo vừa hỏi: “Một mình anh làm được chứ? Cần em giúp một tay không?”
 
“Không cần.” Một tay Lý Triệt đút túi, đi vào bên trong.
 
Phòng bếp được thiết kế theo hình chữ L, trên mặt bàn đặt một chiếc máy pha cà phê và một chiếc lò nướng nhỏ, những đồ đạc khác cũng rất ngăn nắp. Bên phải là cốc sữa bò và bánh mì sáng nay Diệp Vũ Thanh mới mở ra. Thời tiết bây giờ khá lạnh, sữa bò có thể uống trong ngày nên không cần sợ biến chất mà bỏ vào trong tủ lạnh. Có thể thấy cô là một người bình thường chăm sóc bản thân rất tốt.
 
Diệp Vũ Thanh nhún vai, nếu không muốn cô hỗ trợ thì thôi vậy, vừa mừng lại vừa nhàn: “Vậy em ra ngoài chờ ăn nha, anh cố gắng lên nhé, anh nhất định có thể làm được!”
 
“...”
 
Diệp Vũ Thanh trở lại phòng khách, đem hoa quả vừa mua đi rửa, rửa xong thì gọt vỏ, cắt miếng rồi đặt trên bàn cơm, làm xong những việc này thì không còn chuyện gì khác. Cô lấy điện thoại ra, điều chỉnh âm lương rồi hoan hỉ chơi đấu địa chủ, sau đó... chỉ một ván đã thua sạch đậu rồi.
 
Rời khỏi giao diện trò chơi, cô mò trong list một lát, cuối cùng chọn “cờ tướng Trung Quốc”. Diệp Vũ Thanh gật đầu một cái, ừm, cần phải chơi trò nào có nội hàm, để anh ấy thấy tu dưỡng của cô. 
 
Diệp Vũ Thanh biết hạ cờ tướng, nhưng cũng không đạt đến trình độ biết chơi. Ban đầu tâm tình cô còn tốt, thỉnh thoảng lại phân tâm nhìn về phía phòng bếp nhìn bóng hình ai kia. Dần dần thua đến cáu kỉnh, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên chiếc điện thoại di động, cảm giác phải thắng không dấu hiệu bị nhóm lên, ngày hôm nay nhất định phải thắng một lần!
 
Lý Triệt từ phòng bếp đi ra thấy Diệp Vũ Thanh ngồi khoanh chân trên ghế sa-lông, nhíu mày mím môi, biểu tình nghiêm túc nhìn chòng chọc vào chiếc điện thoại.
 
Anh ta thả nhẹ bước chân đi tới phía sau lưng cô, thì ra là đang đánh cờ. Lý Triệt không lên tiếng, hai mắt yên lặng quan sát trận chiến. 
 
Lại thêm một lần vùng vẫy rồi thua cuộc, Diệp Vũ Thanh hoàn toàn choáng váng. Cái khỉ gì á, bên kia nhất định là một lão đầu sau khi về hưu không có chuyện gì làm nên cả ngày lên mạng chơi cờ tướng nên mới lợi hại như vậy. Từ phong cách nói chuyện cũng có thể nhìn ra. Đáng giận hơn là, lần này đối phương còn gửi tới một icon nhe răng cười ha ha. 
 
Nghe thấy phía sau có tiếng cười, Diệp Vũ Thanh cho rằng cô tức đến độ gặp ảo giác, khi quay đầu ra phía sau nhìn thấy Lý Triệt, cô có chút bất ngờ: “Anh ra đây lúc nào thế?”
 
Không phải đã nhìn thấy hết rồi chứ, Diệp Vũ Thanh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lần sau nhất định em có thể thắng được.”
 
“À, em đã thua liên tiếp năm ván rồi.”
 

Diệp Vũ Thanh: “Em không phát huy tốt thôi.”
 
Một tay Lý Triệt đặt lên sofa, cười hỏi: “Muốn thắng đến vậy sao? Tôi giúp em ván tiếp theo.”
 
“A?” Diệp Vũ Thanh giật mình, dù sao anh ấy cũng là một người làm về thời trang, chẳng lẽ còn biết cả cái này, chắc  trình độ cũng chỉ ngang ngửa cô mà thôi.
 
“Đưa điện thoại cho tôi, em mang cái khay trong phòng bếp ra đi.” Lý Triệt giơ tay ra.
 
Mặc dù Diệp Vũ Thanh cảm thấy trình độ của đối phương cũng “gà” thôi, nhưng vẫn đưa điện thoại cho anh. Cô cười một cái: “Vậy anh chơi trước đi, em mang thức ăn ra rồi dọn dẹp bếp một chút.”
 
Diệp Vũ Thanh dọn dẹp mặt bàn trong phòng bếp, lại bày biện thức ăn lên bàn, xong xuôi mới ra xem Lý Triệt. Anh ngồi trên ghế salon, trên mặt không có biểu tình gì, không biết đang thắng hay đã thua. Có khả năng là thua rất thảm, Diệp Vũ Thanh quyết định an ủi đối phương thật tốt. 
 
Lý Triệt nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, đưa điện thoại cho cô: “Tới đúng lúc, đánh xong rồi.”
 
“Đánh xong rồi?” Mới có mười mấy phút mà, vậy cũng nhanh quá rồi á.
 
“Đối phương nhận thua.”
 
“A? Tại sao lại chịu thua ạ?” Diệp Vũ Thanh vừa nhận lấy điện thoại vừa hỏi, cô cúi đầu nhìn vào màn hình, đúng là bên kia nhận thua thật. Xảy ra chuyện gì thế?
 
Lý Triệt đứng lên: “Bởi vì biết thắng lợi vô vọng nên đành nhận thua thôi, bây giờ có thể đi ăn cơm rồi.”
 
“À...”
 
Diệp Vũ Thanh quá bất ngờ, cô nhìn vào khung chat.
 
“Em gái em tìm trợ giúp đấy à? Đó là ông xã của em hả?”
 
“Anh ta là đại thần đấy!”
 
“Ế đại thần đừng đi! Vừa rồi tôi chưa nghĩ kĩ đã hạ rồi, trở lại đánh vài ván nữa đi!”
 
Ngón tay vuốt lên trên. 
 
“Nhanh lên chút đi bạn oi, sao chậm thé?”

 
“Cờ của mi cũng thúi quá hen.”
 
“Nhe răng.jpg
 
Thái độ trên dưới cũng quá... phân biệt rồi chứ. Diệp Vũ Thanh cảm thấy vỡ tan, chắc là Lý Triệt đã thấy tin nhắn là đối thủ gửi cho cô trước đó rồi. Cô có chút ngượng ngùng, vậy nên cáo mượn oai hùm mà gõ.
 
“Đại thần nói mi quá gà, anh ấy không chơi với mi nữa đâu.”
 
Gửi câu này xong Diệp Vũ Thanh thoát khỏi trò chơi, tâm tình lập tức tốt lên. Cô đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, cười nói với Lý Triệt: “Không nghĩ tới anh chơi cờ tướng lại tốt như vậy nha. Anh thật thông minh, đúng là trong ngoài như một.”
 
Lý Triệt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Không được lợi hại như tiến sĩ kia.”
 
“...”
 
Diệp Vũ Thanh đơ trong giây lát, sao tự nhiên vô duyên vô cớ lại cue người khác vào rồi.
 
“Có quan hệ gì anh ta chứ, em cũng đâu có quen...”
 
Hôm nay những món Lý Triệt làm đều rất bình thường, hai mặn hai chay, trông rất ngon miệng, vừa ngửi đã biết mùi vị rất ngon. Cô dùng điện thoại chụp lại mấy cái, sau đó lại đi lấy chiếc máy chụp ảnh lấy ngay.
 
“Em mới mua chiếc máy ảnh này, lúc đầu định đem tới khách sạn suối nước nóng kia chụp nhưng lại quên không cầm theo, hôm nay đúng lúc anh ở đây, chúng ta chụp một tấm đi.” Lần đầu tiên Lý Triệt tới nhà cô làm khách, lần đầu tiên nấu cơm cho cô ăn, vô cùng đáng lưu lại.
 
Diệp Vũ Thanh đứng bên cạnh anh rồi hơi cúi người xuống, nhìn về ống kính mà giơ kí hiệu “V”. Lý Triệt lại hơi lệch quá mức.
 
“Anh không nhìn ống kính sao?”
 
“Không?”
 
Diệp Vũ Thanh nhún vai, như vậy cũng được, cô xoay camera về hướng đối phương, nhanh chóng ấn núp chụp.
 
Đặt hai tờ giấy ảnh màu trắng vào ngăn kéo, Diệp Vũ Thanh vừa đi vừa nói: “Phải đợi mấy phút mới có thể lên hình, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
 
Lý Triệt không làm nhiều lắm, Diệp Vũ Thanh ăn rất ngon miệng, chỉ chừa lại có một chút. Ban đầu khi hai người ăn cơm, cô cũng muốn ăn ít một tẹo để bảo trì hình tượng, nhưng vẻ ngoài và mùi vị đều tương đương với những nhà hàng mà cô đã từng tới, thật sự ngon vô cùng. Nếu cô không ăn sẽ rất lãng phí, xin lỗi tiền bạc cũng xin lõi đầu bếp, vậy nên cô giữ hình tượng được chừng hai mươi phút thì đổi mới sách lược, quyết định không bỏ công khống chế lượng thức ăn nữa, ăn nhẹ nhàng từ tốn là được. Ầy, đại khái đây chính là sự khác nhau của nữ đoàn* và mỹ đoàn* đó.
*Nữ đoàn: nhóm nhạc nữ/ Mỹ đoàn(meituan): một app đặt đồ ăn bên TQ. Chắc ý tác giả là sự khác biệt giữa việc giữ hình tượng xinh đẹp và việc theo đuổi mỹ thực đó.
 
Hai người dùng bữa xong, Diệp Vũ Thanh đứng dậy nói: “Em đi rửa bát, pha cho anh ly cà phê nhé, có thêm sữa bò không?”
 
“Không cần.”
 
Trong lúc rửa bát, Diệp Vũ Thanh còn tranh thủ nướng luôn hai cái caramel. Vừa khéo kết hợp chung với cà phê, có thể dùng làm trà chiều rồi. 
 
Có một lần cô đi ra ngoài thì trông thấy Lý Triệt đang đứng ở ban công gọi điện thoại. Chờ đến khi rửa bát xong, Diệp Vũ Thanh mang caramel ra thì trong phòng khách đã không còn một bóng người.

 
Lý Triệt đã đi rồi. 
 
Diệp Vũ Thanh có chú ngoài ý muốn, không phải đã nói có thể uống trà chiều cùng nhau sao? Chẳng lẽ là có việc gấp? Nhưng tại sao anh ấy cũng không nói với cô một tiếng chứ?
 
Cô đặt cái khay xuống, mở ngăn kéo lấy ra tấm ảnh vừa chụp. Trong đó chỉ còn lại một tấm, tấm kia đã bị anh cầm đi rồi. Diệp Vũ Thanh cầm tấm hình còn lại lên xem, cô cười thật là ngốc, lộ ra hai hàm răng trắng, mà Lý Triệt thì dù có nghiêng mặt cũng rất đẹp, xương quai hàm góc cạnh, mũi vừa cao vừa thẳng. Chỉ nhìn qua dã thấy lóa mắt.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn ảnh hai người chụp chung mà thở dài, lẽ nào anh ấy thật sự chỉ làm cho cô một bữa cơm đơn giản thôi sao?
 
Cô nhắn tin cho Lý Triệt.
 
Diệp Vũ Thanh: Sao đột nhiên anh lại đi rồi, có phải có việc gấp hay không.
 
Diệp Vũ Thanh: Bây giờ đã suy nghĩ kĩ chưa thế, bạn trai.
 
Cô ngẫm một chút rồi mở Weibo ra, đăng tấm ảnh vừa chụp lên.
 
“J tiên sinh thua cược nên làm cơm trưa cho tui đó, ăn ngon cực! Mặt trời.jpg
 
Mỗi lần Diệp Vũ Thanh gặp Lý Triệt đều đăng Weibo, ban đầu vì muốn chặn miệng những người cứ hỏi liên tục, dần dần đã trở thành thói quen. Cô vừa chia tay Hàn Xuyên, những chuyện xảy ra không ít người của đại học Z biết. Có rất nhiều người chạy tới ăn dưa. Có người hỏi cô thật hay giả, có người đồng tình với cô, có người lại mắng cô đáng đời.
 
Bất kể như thế nào thì đối với cô mà nói, sự quan tâm của những người đó là gánh nặng. Giống như cô nhật định phải thật thảm, thật thảm mới được.
 
Lúc đó Diệp Vũ Thanh nóng đầu nên mới đăng tấm hình chỉ lộ ra phần gò má của Lý Triệt đăng lên khiến những tiếng ồn ã kia ít đi rất nhiều, đến giờ thì đã biến mất hoàn toàn.
 
Hôm qua cô đã đăng Weibo nói rằng cô và J tiên sinh đánh cược xem người qua đường có mang ô trả lại hay không, cuối cùng đã thắng được một bữa cơm. Dòng trạng thái này có tới mấy trăm bình luận, tất cả mọi người đều tỏ ra hóng hớt.
 
Hôm nay Diệp Vũ Thanh vừa đăng ảnh chụp bữa cơm lên thì fans của cô đã nhao nhao cảm khái kết quả cá cược cũng nhanh quá hen. Rồi thì bản thân không nên cười J tiên sinh rồi lại bị người ta thồn cơm chó vào mồm.
 
Tháng này Weibo của Diệp Vũ Thanh tăng thêm 150 nghìn fans, một phần là vì buổi triển lãm, còn một phần đến từ cái CP này. Dù sao giá trị nhan sắc của hai người rất cao, tính cách cùng vừa vặn bù trừ cho nhau, hơn nữa chữ của Diệp Vũ Thanh cũng rất đáng yêu, thỉnh thoảng có thể kết hợp với tranh của cô. Thật sự rất dễ dàng tăng  lên.
 
Qua khoảng năm phút Diệp Vũ Thanh kéo xuống phần bình luận.
 
“Lúc đầu không thích J tiên sinh đâu, hắn ta đoạt bã xã của tụi tui, nhưng hắn cũng giỏi đấy nhở!”
 
“Anh rể hiền huệ ha! Có thể nói là nội ngoại song tu! Gương mặt đến dì cũng phải cười!”
 
“Đụng đầu rồi! Đừng chỉ chụp đồ ăn chứ, hai người có thể chụp chung mà!”
 
Diệp Vũ Thanh cười ra tiếng, vừa trả lời bình luận vừa thở dài. Vì để cho mọi người không thất vọng, vì để CP trở thành sự thật, thực sự cô vô cùng nỗ lực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui