Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 37:
 
Bể bơi của khách sạn không mở cho người ngoài, phải quẹt thể mới có thể đi lên. Khi Diệp Vũ Thanh đến đại sảnh của khách sạn thì gửi tin nhắn cho Lý Triệt.
 
Lý Triệt có hơi bất ngờ, đúng là hai người hẹn vào buổi sáng, nhưng sao mới mười giờ mà cô đã dến rồi. Những suy nghĩ tích cực lúc nào cũng được viết hết lên trên mặt cô, nhưng anh ta lại không cảm thấy phiền chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Triệt ra khỏi thang máy, chân vừa đứng lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Vũ Thanh.
 
“Buổi sáng tốt lành nha thầy Lý! Đã lâu không gặp.”
 
“Cũng không lâu lắm.” Cả ngày đều lắc lư trước mặt anh ta. 
 
Diệp Vũ Thanh cười đến xán lạn: “Hôm nay là ngày thứ chín rồi, sắp được nửa háng, em sợ anh sẽ quên mất em trông như thế nào.”
 
Lý Triệt khẽ nâng mắt lên, nhìn cô: “Chắc không dễ đâu, cô hoạt bát khiến người ta ấn tượng như thế cơ mà.”
 
“...”
 
Trong lòng Diệp Vũ Thanh khẽ “hờ” một tiếng. Anh muốn nói thì nói đi, em coi như anh đang khen là được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em chỉ hoạt bát trước mặt anh thôi. Sao anh có thể để ý đến em chứ, nên em đành chủ động vậy.” 
 
Lý Triệt nhướn mày, anh ta như vậy mà còn không tính là để ý à?
 
“Đi nào, không phải muốn học bơi sao?”
 
“Dạ, thầy Lý.” Diệp Vũ Thanh đổi lại gương mặt tươi cười, đi theo anh ta vào thang máy.
 
Lông mày Lý Triệt giật nảy khi nghe cô gọi “thầy Lý”. Anh ta ngước mắt nhìn hình ảnh cô phản chiếu trong gương thang máy. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu cà phê, bên dưới là quần jeans, vai đeo balo.
 
Vì hôm nay đi bơi nên cô không trang điểm, gương mặt trắng nõn thuần khiết chỉ tô chút son môi, ánh đèn chiếu xuống đôi môi cô khiến nó trở nên sáng hơn. Bề ngoài so với lúc bình thường trẻ trung hơn hẳn. 
 
Lý Triệt có cảm giác nói không thành lời, anh ta chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cái tên “thầy Lý” này nghe cứ sai sai thế nào.
 
Đã tới bể bơi ở tầng trệt, thang máy “ting” một tiếng. 
 
Lý Triệt mặt không đổi sắc nói: “Đi thay đồ đi.”
 
“Tuân lệnh, thầy!”
 
“...”
 
-
 
Diệp Vũ Thanh thay xong đồ bơi thì đi ra ngoài, thấy Lý Triệt vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô có chút đờ ra: “Cái đó, anh không thay đồ sao ạ?”

 
“Cô đã học hai buổi rồi, nền tảng đã có, chỉ thiếu luyện tập thôi. Nếu động tác của cô không đúng thì tôi sẽ sửa cho cô, không cần xuống nước.”
 
Lý Triệt ngừng lại, anh ta quan sát Diệp Vũ Thanh từ trên xuống dưới, nhẹ giọng: “Đồ bơi rất hợp với cô.”
 
Diệp Vũ Thanh: “...” 
 
Cô cúi đầu nhìn xuống bộ đồ lặn mình đang mặc. Khỉ gì á, chỗ nào nên có cô đều có hết đó được không? Còn mang theo một bộ đồ bơi gợi cảm nữa kìa, sợ anh nhìn không rời mắt nên mới không mặc thôi.
 
“Ò.”
 
Diệp Vũ Thanh gật đầu, sau khi khởi động làm nóng người xong thì bất đắc dĩ xuống nước. Sau mấy phút bơi chẳng có chút hứng thú nào, cô tiến lại thành bể bơi, ngẩng đầu nhìn Lý Triệt, lộ ra hai hàng răng trắng: “Thấy Lý, em nghĩ anh nên làm mẫu cho em.”
 
“...”
 
“Làm mẫu xong, em khẳng định sẽ không làm phiền anh nữa, làm gì có huấn luyện viên vào đứng dạy trên bờ chứ, anh nói có phải không?”
 
Lý Triệt nhìn cô chăm chú, cặp mắt đen trắng rõ ràng khẽ chớp chớp. Anh ta không nói gì hết, chỉ xoay người đi ra ngoài.
 
Diệp Vũ Thanh không hiểu gì cả, sao lại đi rồi? Là chuẩn bị giáng cấp xuống dạy học từ xa hả? Cô ghé vào mép bể bơi thở dài.
 
Lý Triệt rất nhanh đã xuất hiện, Diệp Vũ Thanh khóa được mục tiêu, tâm tình thoáng chốc rực rỡ trở lại. Hóa ra là đi thay quần áo! Thầy Lý thật tốt!
 
Lý Triệt mặc một chiếc quần bơi cao hơn đầu gối khoảng 3 cm, ở trần thân trên. Cơ bắp nửa người trên rất nuột, vai rộng eo hẹp lưng tam giác ngược, tứ chi thon dài, gân Achilles rất đẹp.
 
Anh ta đi tới cạnh bể bơi, ngồi xổm xuống nói: “Hoàn hồn lại nào, đừng chảy máu mũi nữa.”
 
Diệp Vũ Thanh cuống cuồng dời ánh mắt đi, tay vô thức sờ lên mũi. Rõ ràng không có máu mũi mà! Sao lại thế nữa rồi! Tim cô đập có chút nhanh, bình thường thầy Lý nhìn thì gầy không nghĩ thân hình dưới lớp quần áo lại đẹp như vậy. Không hổ là người đứng đầu bảng, không có khuyết điểm hay điểm yếu nào cả.
 
Lý Triệt không nhanh không chậm nói: “Lúc tôi làm mẫu, cô đứng trên bờ nhìn đi, để ý một chút.”
 
“A, vâng ạ.” Diệp Vũ Thanh rời khỏi mặt nước, bước lên bờ.
 
Cô nhìn Lý Triệt chúi đầu xuống nước, ban đầu còn khen bơi nhanh ghê, tư thế đẹp thật, cơ bắp tuyệt vời. nhưng sau đó cô nhận ra có cái gì đó không đúng, sao anh ấy cứ bơi tới bơi lui, không dừng lại, cũng không nói gì với cô thế?
 
“...” Đợi khoảng mười phút, Diệp Vũ Thanh không thể làm gì ngoài việc xuống nước, tự đạp nước ở bên cạnh. 
 
Bốn mươi phút sau, Lý Triệt đi lên bờ. Dựa theo tốc độ trước đây, hẳn là đã bơi được 3000 mét, đã đạt lượng vận động mỗi ngày. Hô hấp anh ta hơi gấp, vừa lau nước vừa nói: “Tôi đi thay quần áo, tự cô tập đi.”
 
Đầu Diệp Vũ Thanh đầy dấu chấm hỏi, đây không phải dạy học mà cô tưởng tượng mà! Cô vội vàng dùng cả tay cả chân bò lên bờ, mở nắp bình giữ nhiệt đặt bên cạnh ra đưa cho anh: “Em nấu trà gừng táo đỏ cho anh, uống chút đi đừng để bị cảm.”
 
Lý Triệt do dự vài giây rồi nhận lấy, vô tình đụng phải ngón tay của cô. Có cảm giác hơi lạnh. Trà gừng không nếm ra mùi vị gì, nhưng uống nóng đúng là hợp hơn uống lạnh.
 
Diệp Vũ Thanh dè dặt hỏi: “Anh thay quầy áo xong sẽ trở lại chứ ạ?”
 
“Ừ, sẽ, dù sao cô bơi quá xấu, tôi không nhìn được.”

 
Nhận được đáp án khẳng định, Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm. Đứng trên bờ chỉ đạo dù sao cũng tốt hơn giao lưu bằng sóng não ở dưới nước.
 
Lý Triệt thay quần áo xong rồi trở lại, cầm bình giữ nhiệt, ngồi ở bên cạnh chỉ đạo.
 
Diệp Vũ Thanh dựa theo lời đối phương mà điều chỉnh lại tư thế. Có lẽ vì không muốn anh nghĩ rằng cô ngốc nên cô rất cố gắng học, tiến bộ rất rõ ràng. 
 
12 giờ 30, có vài người khách khác đẩy cửa đi vào. Lý Triệt đưa mắt liếc sang rồi lập tức thu về, nói: “Hôm nay tới đây thôi, không nên bơi trong thời gian quá dài, lên đây đi.”
 
Diệp Vũ Thanh gật đầu, nụ cười xán lạn: “Vậy em đi thay quần áo đây, cảm ơn huấn luyện viên Lý, anh chẳng những bơi giỏi mà dạy cũng giỏi, người đẹp lòng hiền!
 
“...”
 
Có hai mỹ nữ mặc đồ bơi đi tới, đang tạo dáng chụp ảnh. Nghe được cuộc đối thoại của hai người thì cùng quay đầu nhìn lại. Khi trông thấy Lý Triệt, bốn con mắt sáng rực lên, dính chặt vào người anh ta, trực tiếp đi về phía anh ta.
 
“Anh là huấn luyện viên của bể bơi sao? Chúng tôi bơi không được tốt lắm, nhờ anh xem giúp một chút nhé.”
 
Diệp Vũ Thanh lập tức cảm thấy có mối nguy nghiêm trọng, hai cô gái này dáng người đẹp quá đi! Hơn nữa áo tắm cũng rất đẹp!
 
Cô nhỏ giọng nói: “Cô nhầm rồi, anh ấy chỉ là huấn luyện viên cá nhân của tôi thôi.”
 
“Huấn luyện viên cá nhân sao, tôi và anh hẹn giờ học không?” Mỹ nữ mặc monokini cười rồi hỏi Lý Triệt.  
 
Diệp Vũ Thanh tranh trả lời trước: “Anh ấy đắt lắm!”
 
“Không sao, giá cả dễ bàn.” Mỹ nữ cười cười.
 
Có thể ở trong khách sạn này thì hầu hết đều là người có tiền. Diệp Vũ Thanh hít vào một hơi, đáng ghét, gương mặt này của anh ấy quá biết trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!
 
Cô cao giọng: “Anh ấy đắt lắm! 1800 tệ... một buổi, nhưng thật ra tôi cũng quen vài huấn luyện viên học phí không cao lắm, có thể giới thiệu cho hai người.” Như là vị huấn luyện viên thích mặc quần bơi hình tam giác bó sát vào người kia. 
 
Vẻ mặt hai cô gái không thể tin được. Chuyện này không có khả năng... Mỹ nữ mặc monokini quay đầu lại, yêu kiều cười hỏi Lý Triệt: “Anh thật sự thu phí đắt như vậy sao? Có thể giảm giá chút không.”
 
Mặt Lý Triệt không chút thay đổi: “Không bớt.”
 
Vậy nên hai cô gái hoàn toàn sợ hãi rồi, gì đắt như quỷ vậy? Người học với người dạy đều bị thần kinh à! Mặc dù gương mặt lẫn thân hình của anh đẹp này rất tuyệt, nhưng ra giá cao như thế là vì nghèo đến phát điên muôn đi cướp à?!
 
Hai cô gái trả lại một cái trợn trắng mắt, quay người đi luôn, tiếp tục tìm góc nào đó để chụp ảnh.
 
Diệp Vũ Thanh thấy người đã đi thì thở phào một hơi. 
 
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, cô cười nói: “Đúng lúc đến bữa trưa, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, coi như em cảm ơn anh đã dạy em bơi, hơn nữa một người gọi món cũng không tiện lắm, được không anh?”
 
“Ăn gì?” Lý Triệt thuận miệng hỏi.

 
“Gì cũng được ạ, em nhận được tiền thù lao rồi, có tiền, cũng có có ngân sách.” Diệp Vũ Thanh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Gần đây có một nhà hàng ẩm thực phân tử rất nổi tiếng, không bằng chúng ta đến đó ăn đi.”
 
Lý Triệt biết nhà hàng kia, cũng biết cả bà chủ của nơi đó nữa, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nhà hàng kia phải đặt bàn trước.”
 
“Em đặt xong rồi, thế nào, có phải em rất giỏi không.” Vẻ mặt Diệp Vũ Thanh đắc ý.
 
“Đặt xong rồi? Thì ra cô đã chuẩn bị hôm nay đi ăn với tôi?”
 
“...”
 
Diệp Vũ Thanh ngây người, đây là vì quá vui vẻ nên thành ra đắc ý, sơ suất lộ tẩy rồi. Liệu anh ấy có cảm thấy cô rất có tâm cơ không?
 
Lý Triệt bước nhanh đến cửa thang máy, quay đầu nhìn người còn đang chôn chân tại chỗ, mở miệng nói: “Nhanh lên nào.”
 
Diệp Vũ Thanh vội vàng đi vào thang máy. 
 
Thang máy đi xuống thẳng tuột, khóe mắt cô nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn đi ăn cơm cùng em không ạ?”
 
“Tôi đói rồi.”
 
Hai người bà nói gà ông đáp vịt, nhưng Lý Triệt cũng không từ chối, Diệp Vũ Thanh cũng ngầm mặc định là anh đồng ý rồi.”
 
“Đúng lúc ghê, em cũng đói rồi.”
 
Hai người bước vào nhà hàng, sau khi Diệp Vũ Thanh báo tên, người phục vụ dẫn hai người đến vị trí cạnh cửa sổ. Đây là một loại món ăn sáng tạo, mùi vị cũng khá ngon. Chỉ cần có thể cùng Lý Triệt ăn cơm, cô cảm thấy vui lắm rồi. Ý nghĩa hơn hẳn ngồi ăn một mình.
 
Quản lí nhà hàng nhận ra Lý Triệt, đầu tiên chạy đi thông báo cho bà chủ vừa vặn đang ở trong nhà hàng, nói rằng hôm nay có bạn của bà chủ tới. Nhưng thật kì quái, là dùng tên của một người phụ nữ để đặt bàn, nên khi nhìn thấy người mới nhận ra. 
 
Tô Nạo biết quấy rầy người khác ăn cơm không tốt, nhưng có thể vì cực kì tò mò nên vẫn quyết định đến chào hỏi. Gần đây cô nghe thấy vài tin đồn, nhiều người nói dạo gần đây Lý Triệt không bình thường. Đại khái là đang bàn chuyện yêu đươmg, mặc dù bên cạnh anh ta trước đây chưa từng thấy qua người phụ nữ nào.
 
“Chào buổi trưa quý khách, hai vị cảm thấy đồ an hôm nay thế nào, đây là bánh ngọt và sâm-panh tôi tặng thêm.”
 
Diệp Vũ Thanh có hơi ngạc nhiên, nhà hàng này phục vụ tốt vậy sao, còn đến hỏi về mùi vị món ăn nữa.
 
“Rất ngon, cảm ơn cô.”
 
Lý Triệt hạ mắt xuống, không nói gì cả.
 
Tô Nạo có chút bất ngờ, cô gái này cùng với tưởng tượng của cô chênh lệch hơn lớn. Nhưng mà... như vậy cũng tốt. Người đã nhìn rồi, ông chủ Lý không mở miệng chào hỏi, cô cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, nói: “Hi vọng hai người dùng bữa vui vẻ.”
 
Người đi rồi, Diệp Vũ Thanh nhỏ giọng nói: “Vận khí chúng ta tốt thật đó, sâm-panh ở đây rất đắt, vậy mà lại được tặng miễng phí, điểm tâm cũng đắt nữa!”
 
“Vậy sao?”
 
Diệp Vũ Thanh gật đầu, gần đây cô rất may mắn. Cô cầm ly rượu lên nhẹ nhà ngửi, ngước mắt lên nhìn anh: “Em uống một chút được không?”
 
“Cô muốn thì cứ uống.” Lý Triệt không quan tâm nói. Thực ra anh ta đang suy nghĩ, thời gian anh ta và tiếp xúc không nhiều, nhưng bạn bè xung quanh đều đã biết hết, đông thời đều chắc chắn bọn họ là người yêu.
 
Lạ lùng thật, vậy mà anh ta lại không nhanh chóng làm sáng tỏ như trước đây.
 
Diệp Vũ Thanh nắm bàn tay lại đặt trên mép tạo thành hình cái loa: “Nhưng tửu lượng của em không tốt lắm.”
 

Lý Triệt: “Nếm một chút không sao đâu, sâm-panh độ cồn rất thấp, có tôi ở đây.”
 
Trong nhà hàng cũng thường đưa một ly sâm-panh, không uống say được.
 
Diệp Vũ Thanh cảm thấy cũng đúng. Cô cố gắng giơ ly lên một cách ưu nhã, nhẹ nhàng nếm một chút, có mùi vị của trái cây. Trước đây Diệp Vũ Thanh từng uống bia dứa, mặc dù sâm-panh không dễ uống nhưng so với tưởng tượng của cô thì ngon hơn. Hơn nữa một ly rượu này trong nhà hàng bán tận mấy trăm! Uống là lời.
 
Khóe mắt cô nhìn Lý Triệt, trong lòng vui vẻ, một ngụm rồi lại một ngụm, bất giác đã uống hết rượu trong ly. 
 
Năm phút đồng hồ.
 
Diệp Vũ Thanh đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh đã ăn cơm cùng em, hôm nay em rất vui.”
 
Lý Triệt: “...” Anh ta hối hận vì vừa rồi quyết định quá nhanh chóng. Cấp ba Lý Triệt  đã đến quán bar làm bartender, sau khi CLB mở cũng bán rượu, anh ta đã miễn dịch với cồn rồi, bạn bè bên cạnh tửu lượng cũng không kém là bao. Bây giờ thì biết rồi, bên cạnh lại xuất hiện một gia hỏa uống một ly sâm-panh đã gục. Cô thật sự có hơi say rồi.
 
Diệp Vũ Thanh thấy đối phương không trả lời, cho rằng anh không nghe thấy, cô đứng dậy, tay lướt qua cái bàn, sờ sờ đầu Lý Triệt: “Cảm ơn anh cùng em anh ăn cơm.”
 
“...”
 
Lý Triệt kéo cánh tay của đối phương lại. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Vũ Thanh cười một cái, nói: “Anh đẹp quá chời.”
 
“...”
 
Lý Triệt thở đầu: “Tôi đưa cô về.”
 
“Dạ, cảm ơn anh trai.” Diệp Vũ Thanh ngồi trên ghế, vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu. Diệp Vũ Thanh vẫn có thể đi đường, nhìn thì thấy rất hiểu chuyện, không có điểm nào giống đã uống say.
 
Lý Triệt thở phào một hơi, nếu như đối phương say khướt, anh ta thật sự sẽ không nhịn được. Bây giờ thì giống hệt như mang trẻ con theo, say thật rồi à? Đưa cô về nhà không quá thực tế, Lý Triệt cũng không định mang Diệp Vũ Thanh về căn phòng của mình trong khách sạn. 
 
Lý Triệt thông báo với lễ tân đi mua thuốc giải rượu cho cô uống, cũng giúp anh ta trông chừng cô một chút. Đại sảnh có camera, chờ đến khi cô tỉnh táo hơn là tốt rồi. Buổi chiều anh ta còn có việc phải xử lí. Dặn dò xong, Lý Triệt đang chuẩn bị rời đi thì quay đầu đã thấy Diệp Vũ Thanh đang nói chuyện cùng một người đàn ông.
 
Anh ta giật mình, nhịn không đi qua đó xem thế nào, khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì sắc mặt lập tức thay đổi.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn người đàn ông kia cười tươi: “Đưa tay đây nào, tôi xem tướng cho anh.”
 
Người thanh niên kia bất ngờ, có chút vui vẻ vươn tay ra.
 
Diệp Vũ Thanh còn chưa cầm được cổ tay của đối phương thì sự nghiệp xem tướng đã bị tạm ngừng. 
 
Mặt Lý Triệt biến thành màu đen: “Làm loạn.”
 
Diệp Vũ Thanh nhìn anh ta, hai mắt chớp chớp.
 
Người thanh niên kia nhìn người vừa tới muốn đưa cô gái này đi, bất mãn lên tiếng ngăn cản: “Anh làm gì thế hả? Anh là ai?”
 
Lý Triệt nghiêng mặt hỏi cô: “Tôi là ai?”
 
“Thầy Lý.” Diệp Vũ Thanh nói xong liền ôm lấy cánh tay Lý Triệt: “Thầy Lý tốt nhất.”
 
Biểu tình thanh niên kia thâm sauu, hai người rõ ràng không giống thầy giáo và học sinh.
 
“Cosplay à? Phục đấy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui