Mặt trời chiếu rọi muôn nơi, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả nửa vùng trời. Quanh bờ hồ người đến người đi, ai nấy đều là dân cư sống xung quanh tới đây để tập thể dục, có già, có trẻ, có cả trung niên.
Trong 20 phút Diệp Vũ Thanh chạy được 1km, cô lấy điện thoại ra, giơ lên trời chụp ảnh, sau khi thêm fillter thì gửi lên vòng bạn bè.
“Vận động để cơ thể thêm khỏe mạnh ~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bệnh tới thì như núi đổ, bệnh đi lại như kéo tơ. Hai ngày sau khi truyền dịch thì tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều, đến ngày thứ ba tâm trạng đã hồ hởi trở lại. Có lẽ vì có người quan tâm nên bệnh khỏi nhanh hơn một chút.
Trước đây khi bị cảm, cô sẽ mặc kệ nó vài ngày, đến khi bệnh tình nặng hơn mới uống thuốc, uống thuốc không đỡ thì lại tiếp tục kéo dài chứ sẽ không đến bệnh viện. Cơ thể con người có cơ chế tự khỏi, kéo dài mười ngày nửa tháng thì cũng tốt lên thôi. Vì nghĩ đến công việc nên đây là lần đầu tiên cô đi mua thuốc sớm như vậy. Còn phải nhanh chóng khỏe lên để còn gặp mặt anh, ám hiệu cũng có tác dụng rồi.
Đây là bài đăng thứ 3 mà Diệp Vũ Thanh đăng lên vòng bạn bè trong hôm nay. Sáng sớm là “Yoga khiến người ta khỏe mạnh ~”, buổi trưa là “Keep* khiến người ta khỏe mạnh ~”. Rất nhiều bạn bè trong vòng khen ngợi cô là người biết tự kìm chế bản thân.
*Keep: một ứng dụng tập luyện của Trung Quốc.
Không một ai nhìn ra, trọng điểm cô muốn nói không phải ở việc vận động, mà là “khỏe mạnh”, bệnh khỏi thì mới đi gặp người ta được!
Diệp Vũ Thanh đăng lên vòng bạn bè xong, cô đợi cả nửa tiếng mà chẳng thấy bình luận khen ngợi của Lý Triệt đâu. Cô thở dài, ám chỉ vô dụng , công khai cũng vô dụng...Đã ngại ngùng cả ngày rồi, không thể tiếp tục đợi được nữa.
“Em đã khỏe hẳn rồi, lúc này rảnh em sẽ đưa quà cho anh, lần trước đã nói rồi đấy, không cho phép anh từ chối.”
Bạn thân trên WeChat của Lý Triệt không nhiều, tốc độ đổi mới trên vòng bạn bè rất chậm. Về cơ bản chỉ lướt xuống vài cái đã thấy Diệp Vũ Thanh đăng lên một cái gì đó. Ngày nào cô ấy cũng đăng, hầu hết là vào buổi chiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù có hơi làm bộ, nhưng Lý Triệt vẫn theo thói quen ấn vào, vì anh ta có thể đoán được đây là cô đặc biệt đăng cho mình xem. Khả năng là phải vắt óc mới suy nghĩ ra được đống này.
Lý Triệt: “Tôi nói được khi nào thế?”
Diệp Vũ Thanh gửi qua một bức ảnh chụp màn hình: “Ở chỗ của em, không nói “không” thì chính là đống ý, đàn ông thay đổi xoành xoạch không tốt đâu anh ~”
Lý Triệt cười ra tiếng, có vẻ khỏi bệnh thật rồi, đầu óc cũng nhanh nhẹn lắm, so với trước đây còn to gan hơn. Trong đầu suy nghĩ một hồi, anh ta cũng không từ chối: “Được, chiều mai tôi có thời gian.”
Diệp Vũ Thanh nhìn thấy tin nhắn, sợ đối phương đổi ý nên lập tức trả lời lại: “Vậy hai giờ chúng ta gặp nhau nhé, đi dạo một chút rồi cùng ăn bữa cơm, mai là cuối tuần, anh rảnh cả chiều phải không?!”
“Xem đã.”
“Cứ quyết định như vậy nhé! Không gặp không về!” Diệp Vũ Thanh gửi địa chỉ gặp mặt sang cho Lý Triệt.
“Tôi có thời gian thì sẽ tới sớm hơn một chút.”
Diệp Vũ Thanh bật cười, cô thấy mình chính là người vui vẻ nhất cái bờ hồ này, sắc hồng của ráng chiều cũng trở nên vô cùng đẹp.
Vậy mà lần này không phải từ chối tới ba lần, trước đây anh nói “không có thời gian” thì đều tới, vậy có lẽ lần này xác suất còn cao hơn. Sao lại có người khẩu thị tâm phi như vậy chứ, nhưng mà cô lại cảm thấy rất đáng yêu.
-
Bởi vì ngày hôm sau có hẹn nên 10 giờ tối Diệp Vũ Thanh đã ép bản thân lên giường đi ngủ. Qua ngày hôm sau thì 6 giờ sáng cô đã tỉnh dậy, vẽ đến 12 giờ trưa thì hoàn thành tiến độ của ngày hôm nay.
Hôm nay trời lại tiếp tục mưa, còn có gió lớn, nhiệt độ đã giảm 15 độ so với ngày hôm qua. Diệp Vũ Thanh đeo chiếc khăn quàng cổ mới mua rồi ra khỏi nhà. Cô biết Lý Triệt đang ở khách sạn Bồ Duyệt nên cũng hẹn ở nơi gần khách sạn.
Diệp Vũ Thanh tới sớm hơn nửa tiếng, cô kéo chiếc khăn quàng cổ xuống để chắn bớt gió, nhìn già trẻ gái trai qua lại không ngớt trước mặt mình. Mặc dù trời mưa còn kèm theo cả gió nhưng tâm tình của cô cực kì xán lạn.
Một đôi giày dừng lại trước mắt co, Diệp Vũ Thanh vừa ngẩng đầu lên liền rơi vào tầm mắt của đối phương: “Anh tới sớm mười phút.”
Lý Triệt nhìn cô, tại sao mỗi ngày sức sống của cô đều dồi dào như thế, lại còn rất vui vẻ nữa.
Diệp Vũ Thanh đi xuống bậc thang đứng ngang hàng với Lý Triệt, nghiêng mặt hỏi anh ta: “Anh ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì nói nhé, em có thể đi ăn với anh trước.”
“Ăn rồi.”
“Vậy ạ, trùng hợp em cũng ăn rồi, vậy chúng ta đi dạo một chút để tiêu thực đi.”
“Tôi đã ăn được hai tiếng rồi, không cần tiêu thực.”
Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười: “Em cũng thấy đi dạo chẳng có hay ho cả, em biết một chỗ rất thú vị, không thì chúng ta đến đó ngồi nghỉ một chút đi, gần lắm.”
“...”
Mười phút sau, Lý Triệt dừng chân, nhìn tấm biển treo trên khung cửa bên cạnh “Studio Thủ Công”, anh ta vẫn không biết vì sao mình lại theo cô tới nơi này.
Diệp Vũ Thanh thò đầu ra, nói: “Đừng đứng ở cửa chứ, mau vào trong đi.”
Trong lòng Lý Triệt thở dài, chậm rãi bước vào trong.
Mặc dù đang là cuối tuần nhưng bên trong lại không có khách hàng nào, bên trong trang trí rất phong cách nhưng cũng rất tươi mát. Cô chủ trẻ nói với Diệp Vũ Thanh mấy câu rồi đi luôn, trước khi đi còn nhìn Lý Triệt chăm chú.
Diệp Vũ Thanh cười nói: “Đây là tiệm mà đàn em khóa dưới của em mở, ngày mai mới ra mắt trên app mua chung nên tạm thời không có khách. Đàn em của em đi mua đồ rồi, bảo chúng ta cứ tự túc, cô ấy còn nướng sẵn pizaa cho chúng ta nữa.”
Lý Triệt ngồi xuống chiếc ghế sa-lông: “Nhân duyên của cô không tệ nhỉ.”
“Đâu có.” Diệp Vũ Thanh ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Em định làm hai cái ốp điện thoại bằng nhựa Epoxy, anh muốn nhìn em làm hay làm cùng em?”
“Tôi nhìn cô làm.”
Diệp Vũ Thanh quay đầu nhìn anh ta: “Cũng được, nhưng anh phải ngồi bên cạnh em, xa như vậy thì nhìn thế nào được, có một cái ốp em muốn đưa cho anh đấy.”
Lý Triệt mím môi, đứng lên đi tới bên cạnh chiếc ghế cạnh cô rồi ngồi xuống.
Diệp Vũ Thanh tìm thấy mẫu vỏ ốp điện thoại của hai người, cô lại lấy mấy lọ màu acrylic ra. Trong tiệm có nhiều hình dán có thể dùng được nhưng cô muốn tự mình vẽ hơn, như vậy mới là độc nhất vô nhị.
Diệp Vũ Thanh vẽ một con thỏ, cô còn đình vẽ một Lý Triệt phiên bản hoạt hình, cô không cần nhìn thấy gương mặt của đối phương cũng có thể vẽ được. Chỉ vài ba nét vẽ theo phong cách hoạt hình đã nắm bắt được đặc điểm của anh ta. Một hình người nho nhỏ mặt không đổi sắc, quả thực giống Lý Triệt tới mấy phần.
Lý Triệt “hừ” một tiếng, mặt không nhìn ra sự thay đổi, hỏi: “Chẳng lẽ tôi giống thế này sao?”
“Không không không, anh là sự đáng yêu mà em không thể vẽ ra được.”
“...”
Diệp Vũ Thanh nhanh chóng vẽ xong một cái, sau đó bắt đầu vẽ ốp điện thoại của mình. Cô vẽ một con mèo nhỏ cùng hình một bé gái tóc dài đang nhoẻn miệng cười.
Lý Triệt nhìn vài giây: “Không tệ, cái này giống cô đấy, ngốc nghếch.”
Diệp Vũ Thanh khẽ hừ một tiếng, không cãi với đối phương.
Sau khi vẽ xong thì phủ đều Epoxy lên. Diệp Vũ Thanh lấy bánh pizza ở trong lò nướng ra, cười nói: “Anh muốn ăn không? Cái ốp này phải đợi một ngày mới có thể khô hoàn toàn, khi nào được sẽ đưa cho anh.” Như vậy thì có thể gặp mặt nữa rồi.
Lý Triệt nhướng mày lên, anh ta nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, trêu chọc nói: “Cô đúng là có nhiều chuyện nhiều việc cần tìm tôi nhỉ.”
“Em tìm toàn vì chuyện đứng đắn mà.”
“Chuyện đứng đắn?”
“Theo đuổi bạn trai sao lại không phải chuyện đứng đắn chứ, rất quan trọng đó có được không.” Diệp Vũ Thanh càng nói giọng càng nhỏ hơn, dưới ánh nhìn chằm chằm của đối phương, gương mặt cô càng lúc càng nóng. Cô đúng là không có tiền đồ mà, đã lâu thế rồi mà mặt còn đỏ!
Diệp Vũ Thanh không dám nhìn vào ánh mắt đối phương nữa, cô nghiêng mặt sang bên cạnh nói: “Em đi ăn pizza đây.”
Lý Triệt nhìn người phụ nữ không dám đối mắt với mình, lại nhìn cái ốp điện thoại trong còn chưa khô kia, độ cong nơi khóe miệng dịu dàng đi rất nhiều. So với việc mình anh ta ở trong khách sạn thú vị hơn một chút.
-
Sau khi rời khỏi studio, hai người lại đi ăn cơm. Diệp Vũ Thanh đặt một quán bán món Quảng Đông, ở đó còn bán cả bánh ngọt. Thời gian cô ở Quảng Châu không đủ, cực kì nhớ mấy loại bánh ngọt kia, danh tiếng của quán này rất tốt, nghe nói làm ra rất chuẩn vị. Chỉ là so với giá ở Quảng Châu đắt hơn nhiều.
Diệp Vũ Thanh đã thành thói quen mỗi lần đi ăn thì cô đều là chủ lực. Một người đàn ông như Lý Triệt ăn còn không nhiều bằng cô... Đúng là chăm sóc tốt thật đấy.
Khi hai người rời khỏi nhà hàng thì bên ngoài trời đã tối, so với ban ngày thì hiện tại gió càng lớn hơn. Nghe thấy có người gọi tên mình, Diệp Vũ Thanh quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ mặt đối phương thì cô sợ run người.
Người đàn ông hết nhìn cô lại nhìn Lý Triệt, cười nói: “Tiểu Diệp, khí sắc không tệ nhỉ, chẳng giống người đang mang thai chút nào, nhưng cũng có thể vì ít tháng nên không lộ bụng.” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh chàng đẹp trai này là chồng cô sao? Hai người thật xứng đôi.”
Diệp Vũ Thanh: “...”
Lý Triệt chớp chớp mắt, nhìn vào người đang đứng bên cạnh.
Diệp Vũ Thanh nhắm mắt mở miệng: “Trùng hợp ghê ha, huấn luyện viên.” Đây là huấn luyện viên bơi lội của cô.
Người dàn ông gật đầu: “Tôi tới đây ăn cơm. Cô dưỡng thai cho tốt nhé, sinh xong rồi lại đến học, bơi lội là một thứ rất cần học đó.”
Diệp Vũ Thanh gật đầu, thấy đối phương không định nói chuyện tiếp mà xoay người rời đi, cuối cùng cô cũng thở phào.
Lý Triệt cười lớn: “Này, cô đang mang thai còn theo đuổi đàn ông à?”
Diệp Vũ Thanh lắc đầu, não cô nhanh chóng xoay chuyển, ngập ngừng: “Không phải, người đó là huấn luyện viên dạy bơi cua em, em học được hai buổi thì không đi nữa, ngày nào anh ta cũng gọi điện tìm em, em không tìm được lí do từ chối nên đã nói là em mang thai.” Như vậy có thể được nghỉ tận mười tháng luôn.
Cô đã cất công chọn lựa kĩ càng mới chọn ra trung tâm huấn luyện bơi lội với học phí đắt đỏ này. Huấn luyện viên là một vận động viên đã về hưu, có chứng chỉ chuyên môn, dạy cũng rất tỉ mỉ nghiêm túc. Nhưng mà... có thể vì anh ta là người chuyên nghiệp nên thích mặc quần bơi tam giác bó sát người. Mỗi lần luyện tập ở dưới nước, qua lớp kính bơi cô nhìn thấy... thật sự không được tốt cho lắm.
Sau buổi học đầu tiên, về tới nhà cô đã cố gắng làm công tác tư tưởng, tự nói với chính mình quần bơi bó sát vào người rất bình thường, cô nghĩ bậy mới là không bình thường! Không sao cả!
Vậy nên tới buổi thứ hai cô vẫn kiên trì đi học tiếp. Không nghĩ tới vài người bạn của huấn luyện viên đều có mặt vào ngày hôm đó, bảy, tám vận động viên đã giải nghệ mặc quần tam giác bó sát người. Hơn nữa đại khái vì liên quan đến nghề nghiệp nên chỉ dẫn một hai câu.
Khi Diệp Vũ Thanh ở dưới bể bơi, mặt nước bị khúc xạ trở thành một cái kính lúp khổng lồ, xuyên qua lớp kính bơi, cô nhìn thấy mấy cái quần hình tam giác, đang muốn quay đầu bơi ngược lại thì không ngờ lại bị sặc nước. Mới vừa đạp nước và đứng vững lại thì Diệp Vũ Thanh nhìn thấy dưới bể đang có bảy, tám người đàn ông mặc quần bó sát đang đứng. có lẽ vì nhìn thấy cô sắp chết duối nên huấn luyện viên đang đứng nói chuyện đã xông tới.
Cả người Diệp Vũ Thanh đều không khỏe, cộng thêm công việc bận rộn nên cô cũng không đi nữa.
Huấn luyện viên này rất có kì vọng với người học viên này, nhìn trông giống một sinh viên đại học, là một cô gái rất nghiêm túc. Nhưng cũng hơi nhiêm túc quá, cả quá trình lông mày đều nhíu lại thành hình chữ “bát”, hai bên gò mà căng cứng, vẻ mặt chăm chú.
Lý Triệt “xì” một tiếng, cười nói: “Không phải cô nói cô thích bơi nhất sao?”
Diệp Vũ Thanh: “Đúng mà, em còn thích lái máy bay nữa cơ, nhưng em không biết lái, chỉ chơi mô hình thôi.”
“...”
Diệp Vũ Thanh tát nước theo mưa, nhỏ giọng nói: “Lúc đó em muốn hẹn anh đi bơi là muốn nhờ anh dạy em, nhưng chắc anh sẽ không đồng ý nên em mới đi tìm huấn luyện viên.”
“Sao cô biết tôi không đồng ý?”
“A?” Diệp Vũ Thanh giật mình, qua một lát mới hiểu đối phương nói cái gì, cô kích động tóm lấy cánh tay Lý Triệt: “Vậy anh dạy em là được rồi, em nguyện ý trả tiền dạy học, chỉ cần anh bằng lòng dạy, em sẽ học rất nhanh.”
“À, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Vũ Thanh trợn tròn đôi mắt: “Anh, cái người này sao lại như vậy chứ, cố ý làm người ta mất hứng.”
“Sao lại không được?”
“Bình thường hỏi như vậy không phải đều sẽ đồng ý sao?”
Lý Triệt cười khẽ một tiếng: “Vậy tôi không phải người bình thường rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...