Em không còn gan chơi nữa à?

“Cảm ơn anh, con người anh tốt quá đi! Vậy lát nữa chúng ta gặp mặt nhé.” Diệp Vũ Thanh vẫy vẫy tay. 
 
Sau khi xe chạy được một đoạn, nụ cười trên gương mặt cô dần dần phai nhạt, nhìn chòng chọc vào điện thoại mà khẽ thở dài.
 
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ, Lý Triệt lúc này mới thu tầm mắt lại. Con người anh ta tốt sao? Mỗi lần đối phương nói đều dùng vẻ mặt chân thành tha thiết, khiến anh ta hoài nghi bản thân mình chính là một người dân ba tốt.
 
-
 
Tiêu Y Y muốn ngáng chân Diệp Vũ Thanh, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của bản thân mình, nếu thật sự như vậy thì cái được không thể bù nổi cái mất. Nếu như đối phương cứng rắn yêu cầu đổi phòng thì cô ta sẽ đổi cho. Nhưng Diệp Vũ Thanh lại rất dễ nói chuyện, chỉ vì cô ta hơi từ chối lại nói không tiện thì đối phương đã nói ở nhà nghỉ kia cũng không sao.
 
Đúng là ngu xuẩn. 
 
Tiêu Y Y là bạn tốt của Lâm Lãm Nguyệt, cực kì ghét Diệp Vũ Thanh. Bình thường nhìn thì yên ắng, đến lúc chia tay lại lập nhóm trên WeChat, bôi nhọ danh tiếng của bạn trai cũ, đây chính là chó sủa thì chó không cắn mà.
 
Cô ta không nghĩ tới, Diệp Vũ Thanh với cô thì nói không sao, quay đầu lại báo cáo lên cấp trên. Cấp trên mắng cô một trận, còn khấu trừ tiền thưởng của hoạt động lần này. 
 
Tiêu Y Y giận dữ trong lòng, gọi điện than phiền với Lâm Lãm Nguyệt xong vẫn không thể nhịn được. Cô ta lấy hình ảnh cuộc nói chuyện của mình với Diệp Vũ Thanh ra cắt ghép, sau khi chặn lãnh đạo xong thì đăng lên vòng bạn bè xin mọi người phân xét.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không đồng ý thì lúc đó cô nói đi, nói với tôi không sao, không cần thay đổi, sau đó lại đến chỗ cấp trên của tôi tìm tôi gây phiền phức, tiền thưởng tháng này không có rồi huhuhu~”
 
Một tấm ảnh chụp màn hình không đầy đủ nghiêng về một phía, bình luận phía dưới đều phản đối.
 
“Đây là ai thế? Quá kỳ lạ rồi.”

 
“Công việc của buổi triển lãm nhiều như vậy khó tránh khỏi sơ sẩy, mọi người thông cảm lẫn nhau một chút là có thể giải quyết được rồi, đồ tiểu nhân đâm sau lưng người khác.”
 
“Ôm ôm Y Y, báo cáo lãnh đạo thì có gì hay, học sinh tiểu học mách người lớn à?”
 
“Nói tên cụ thể ra để tôi còn tránh nào.”
 
“Hắc liên hoa sống đấy à? Buồn nôn.”
 
Nhìn những bình luận an ủi, tâm trạng của Tiêu Y Y trở nên tốt hơn nhiều. Phải thế chứ, vốn đâu phải lỗi của cô ta. Lâm Lãm Nguyệt và Hàn Xuyên đã quen biết gần mười năm, Diệp Vũ Thanh là cái thá gì chứ, chia tay thì có tư cách gì mà còn ấm ức? 
 
Tiêu Y Y phụ trách sắp xếp khách sạn cho khách mời, bởi vì lí do công việc nên đã add thêm không ít blogger. Một blogger làm đẹp lướt đến tấm ảnh chụp màn hình này thì lưu lại, share về Weibo của mình. 
 
“Bất kể là khách mời hay nhân viên của buổi triển lãm đều phải chuẩn bị từ rất lâu, hy vọng sẽ không giữ lấy sai lầm mà không bỏ qua, thiện lương chính là mỹ đức.”
 
Blogger này có trên trăm vạn fan, bình thường cũng hay treo người khác lên. Những người theo dõi blog của cô ta cũng cùng một dạng như thế, bình luận rất nhanh vượt quá 500.
 
Trong phần bình luận rất nhanh đã moi ra đối phương là một họa sĩ, đồng thời còn tag Diệp Vũ Thanh vào. Người hâm mộ phẫn nộ cùng với người qua đường ăn dưa cùng một sóng não, toàn bộ vọt tới Weibo Diệp Vũ Thanh.  Gì cơ, cũng chỉ có 3 vạn người hâm mộ thôi à, thế mà dám làm ra chuyện như thế? Khẳng định người đã xấu tâm còn xấu hơn. 
 
Tiểu Ngải là người hay tương tác với Diệp Vũ Thanh cũng có 40 vạn người hâm mộ, đó đều là fans thật, bình thường cũng hay tương tác với nhau. Nhìn thấy người qua đường không phân biệt trắng đen như thế, cô đăng Weibo ủng hộ: “Vũ Thanh là bạn tốt của tôi, tôi hiểu con người cô ấy, cũng biết chuyện này có chân tướng phía sau! Mấy người cọ nhiệt đến phát điên rồi à!”
 
Người hâm mộ hai bên cứ như vậy mà xé nhau.
 
Khí Diệp Vũ Thanh nói để cô xử lý, ba người trong nhóm chat cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói sao đây, tuy nhìn cô giống người bị người khác chăm sóc nhưng thực ra cũng rất biết chăm sóc người khác. Mấy người đó trước đây đến thành phố Diệp Vũ Thanh sống du lịch, đều do cô sắp xếp hành trình, toàn bộ thời gian đều mang mấy người bọn họ đi chơi, làm việc rất có trật tự. Tính tình Diệp Vũ Thanh tốt, lại cực kì có chủ kiến. Sau khi tốt ngiệp đại học thì sống một mình, vô cùng độc lập. 
 
Diệp Vũ Thanh lấy những tấm ảnh chụp màn hình của cô với nhân viên kia, cộng thêm với những tin nhắn trong nhóm chat của mình với bạn bè đăng lên toàn bộ. Kỳ thực nói không nhiều lắm, chỉ có bốn tấm. Mặt khác, cô còn đăng thêm mấy tấm nói chuyện với biên kịch lên cũng không đủ chín cái, cô lại bỏ thêm mấy cái icon.
 

Cô đăng Weibo, kèm theo ảnh chụp màn hình: “Ảnh chụp hoàn chỉnh đây, có thể đến cục cảnh sát để công chứng có phái thật hay không. Mới đầu khi tôi phát hiện không đúng đã đi hỏi, khi đó nói với tôi rằng không còn phòng, tôi mới nói không sao, không đổi cũng được. Mãi cho đến đêm đó bạn tôi mới nói cho tôi biết là khách sạn dành cho khách mời thật ra vẫn còn phòng trống, tôi đã xác định là vị nhân viên kia cô ý trì hoãn nên tôi mới đi nói với biên tập. Mặt khác, tối hôm qua tôi đã tự đi tìm khách sạn rồi.”
 
Trong những tấm ảnh này, có thể thấy rõ ràng vì đối phương nói không có nên Diệp Vũ Thanh mới bảo không cần đổi. Thái độ của cô từ đầu đến cuối rất tốt, cũng rất lễ phép. Còn người phụ trách kia thì ngược lại, thái độ lạnh lùng, trả lời máy móc. 
 
Ánh chụp màn hình đầy đủ vừa được tung ra, sự việc ngay tức khắc đảo chiều rồi. Có vài họa sĩ lúc đầu chỉ đứng nhìn, khi thấy sự việc sáng tỏ lập tức ra mặt bênh vực Diệp Vũ Thanh. 
 
Tranh của Diệp Vũ Thanh trên diễn đàn rất sinh động, có rất nhiều người cùng nghề biết ID của cô. Có thể nói rằng kĩ thuật của cô gái này càng lúc càng khá hơn. Ban đầu cô đi khắp các topic để học hỏi những kĩ xảo trong hội họa, mấy năm gần đây kĩ thuật cũng tăng lên nhiều, cũng mở topic để chia sẻ.
 
Nói chuyện dịu dàng, bảy tám năm nay chẳng tranh chấp với ai trên diễn đàn hết. Nhân phẩm của cô mọi người đều rõ như ban ngày, nếu không có cạnh tranh, đương nhiên muốn nói thay câu công đạo.
 
Ban đầu chỉ có những họa sĩ có vài nghìn, mười mấy nghìn người hâm mộ share, sau đó có cả người có hơn trăm vạn người hâm mộ cũng share về, người xem ngày một nhiều hơn. Còn có người qua đường qua Weibo của ban tổ chức để lại bình luận.
 
Cố ý trì hoãn khách mời còn trả đũa chẳng lẽ không xử lí sao? Không có danh tiếng thì có thể bắt nạt à?
 
Nhìn thấy những lời này, người hâm mộ của Diệp Vũ Thanh không đồng ý. Ai nói không có danh tiếng, chẳng qua vợ tôi vẽ quá tốt nhưng người ta lại khiêm tốn mà thôi. Để chứng minh cho lời nói của mình, bắt đầu đăng những tác phẩm của Diệp Vũ Thanh dưới phần bình luận.
 
Rất nhiều người qua đường đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vẽ cũng đẹp quá đi chứ.
 
“Có mấy bức tôi đã xem qua, thì ra là cô ấy vẽ sao?!”
 
“Vẽ tốt như vậy mà không nổi tiếng được, ngành này cạnh tranh dữ vậy.”
 
“Tôi đã nói rồi, danh tiếng trong giới không thấp đâu, chẳng qua chưa ra khỏi giới thôi!”
 
“Tôi ở triển lãm đã đến xin chữ kí của cô ấy, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp! Có ảnh làm chứng nè. Ảnh chụp.jpg.”

 
“Trời đất, hình như tôi yêu rồi, đây không phải bà xã của tôi sao?”
 
“Tôi cũng chụp đó! Thật sự rất xinh đẹp. Tôi còn tưởng là người mẫu cơ! Ảnh chụp.jpg.”
 
“Cười lên nhìn tràn đầy sức sống! Sao vợ tôi lại gặp phải những thứ này chứ.”
 
“Nói thêm nè, vợ còn bảo con gái có thể đứng sát vào cô ấy để chụp ảnh, còn con trai thì không được, phải cách bả vai một nắm tay vì nam nữ khác biệt. Vừa cười vừa khóc.jpg.”
 
“Đáng yêu thế! Tôi yêu mất rồi!”
 
Từ khi có người tung ảnh chụp lên, phần bình luận trong mấy tấm ảnh hoàn toàn trật bánh. 
 
Ban đầu thì thảo luận vì sao một họa sĩ xinh đẹp như vậy lại yên ắng không tên tuổi như vậy? Hơn nữa có phải nếu tính tình của vợ tốt như vậy thì có thể dễ dàng lấy về hay không? Người trước còn đang nghi vấn, người sau đã muốn thả rắm.
 
Người hâm mộ trên Weibo của Diệp Vũ Thanh có xu hướng tăng nhanh, cô cũng không để ý, chỉ cần sự việc được sáng tỏ là tốt rồi.
 
Tiểu Ngải thở dài: “Người treo cậu lên chính là một hotgirl mạng, còn có mấy chị em trong hội cô ta nữa. Kỳ thực mấy người đó còn không xinh đẹp bằng cậu cơ, nhưng bọn họ đi khắp nơi cọ nhiệt cũng có nguyên do cả. Có thể nâng cao lượng người hâm mộ này, bán quần áo giày dép một tháng cũng kiếm được hơn một triệu đấy, nếu bình thường cậu hay chụp vài tấm selfie nói không chừng lượng người hâm mộ đã mấy trăm ngàn rồi đấy.”
 
Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên: “Thật đấy à? Tôi muốn có người hâm mộ.”
 
Tiểu Ngải: “Bây giờ cậu mới biết người hâm mộ quan trọng à? Lúc nào cãi nhau mới có người bênh vực cậu.”
 
Diệp Vũ Thanh do dự một chút, cũng không hẳn thế. Cái khiến cô bất ngờ là mấy beauty blogger kia một tháng có thể kiếm được một triệu thật sao? Nhưng cô lại không bán quần áo. Diệp Vũ Thanh suy xét một chút, biết đâu người hâm mộ của người khác biết cô rồi sẽ mua tập tranh của cô, nếu in thêm thì nhuận bút cũng sẽ tăng lên!
 
Gần đây chỗ cần dùng tiền hơi nhiều, Lý Triệt đương nhiên rất xứng đáng, anh ấy nghĩ như vậy nhất định là vì năng lực kiếm tiền của cô không đủ. Cho nên phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn mới được.
 
Diệp Vũ Thanh tìm một tấm hình chụp chung trong buổi triển lãm ngày hôm nay trong phần bình luận, sau đó đăng lên Weibo: “Chào buổi tối.”
 
Trong hình, cô ngẩng đầu lên đưa sách, đôi mắt rất sáng, môi nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng. Trọng điểm là tấm hình này có thể nhìn rõ bìa của tập tranh kia! Diệp Vũ Thanh cảm giác mình bắt đầu có tâm cơ rồi, biết cọ nhiệt như vậy.
 

Thế nhưng thực sự cô đã suy nghĩ nhiều về việc bán hai tập tranh này rồi. Sau chừng năm phút, cô mặt dày mở phần bình luận ra, mặc dù có người hâm mộ hỏi tập tranh này mua ở đâu, nhưng phần nhiều vẫn là những bình luận như “bà xã thật xinh đẹp!”, “đúng là bà xã của tôi!”.
 
Cô cảm thấy cứ kêu loạn như vậy không tốt lám, thế nhưng khi ấn vào avatar những bình luận hàng đầu thì tất cả đều là con gái.
 
“...”
 
Trong phòng khách sạn, ba người khác cười đến run cả vai. Người luôn dựa vào thực lực để kiếm cơm bây giờ lại dựa vào gương mặt để ra khỏi giới.
 
Gây ra một hồi xôn xao như thế, 9 giờ tối ban tổ chức đã đăng bài giải thích. Thừa nhận sự sai lầm khi sắp xếp khách sạn cho khách mời, khi đó đã xử lí lần một, bây giờ đã chính thức khai trừ nhân viên phụ trách việc này. 
 
Ban tổ chức đã xin lỗi rồi, beauty blogger ban đầu treo người lên cũng đã xóa bài đăng, đồng thời khóa tính năng bình luận. Cô ta thấy người hâm mộ của họa sĩ kia ít nên mới share để dễ dàng lôi kéo sự đồng cảm, không nghĩ tới sẽ bị lật xe.
 
Tâm trạng của Diệp Vũ Thanh không chịu ảnh hưởng úa nhiều, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Triệt.
 
“Em xong việc rồi, anh đã đi chưa?”
 
Lý Triệt do dự một chút rồi trả lời: Chưa đi, sao lại lâu thế? Tôi đợi đến đói meo rồi.
 
Diệp Vũ Thanh nghĩ lại một chút, dường như buổi chiều chỉ ăn chút bánh ngọt, ngoài ra không có thêm gì vào bụng. 
 
“Anh vẫn chưa ăn cơm tối sao?”
 
Lý Triệt: Tôi nghĩ cô sẽ xong sớm nên định về homestay ăn.
 
Diệp Vũ Thanh: Xin lỗi, bây giờ chúng ta đi ăn rồi hãy về nhé, em biết một tiệm bán trà sáng ngon lắm, ngày mai phải rời Quảng Châu ròi, hôm nay không ăn sẽ không còn cơ hội nữa!
 
Lý Triệt mím môi dưới, gần 10 giờ tối còn đi ăn sáng?
 
“Cũng được, cô đang ở đâu, tôi tới đón cô.”
 
Diệp Vũ Thanh giật mình, lần này lại không trả lời “tôi không”, “tôi không đi” nữa à. Cô thủ tiêu cái câu “anh đẹp trai đi đi mà” đã gõ được một nửa kia đi, gửi địa chỉ của khách sạn qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui