Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 28:
 
Diệp Vũ Thanh đọc tin nhắn xong thì gửi địa chỉ qua: “Không gặp không về, anh nhất định phải tới đó ~”
 
“Cảm ơn anh đêm qua đã cho em ở nhờ, con người của anh tốt thật đấy!” Gửi xong tin nhắn, Diệp Vũ Thanh cảm thấy sắc trời đều sảng sủa hơn rất nhiều. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không có thời gian”, “Tôi không”, “Tôi không đi” gần như là ba câu của miệng của ai đó. Bây giờ thì cô biết rồi, nếu lần sau đối phương còn nói như vậy, trong lòng cô nhất định sẽ note một dấu hỏi vào, không thể quá tin tưởng được. 
 
Diệp Vũ Thanh thích ăn đồ ngọt, cũng coi như có kinh nghiệm. Có rất nhiều nơi bán bánh ngọt ngon là những hàng quán nhỏ, mà không phải bên trong khách sạn cao cấp. Thường trong khách sạn sẽ làm số lượng lớn rồi cấp đông, khi ăn sẽ có mùi vị của tủ lạnh. Những nơi này chủ yếu bán biển hiệu và vị trí, mùi vị là thứ thấp phía sau.
 
Cửa tiệm bánh ngọt ngày hôm nay cô tới mở trong trung tâm thương mại, giá cao nhưng điều kiện lại cực kì tốt. Phản hồi của khách hàng về nơi này cũng rất tốt. Cửa tiệm này rất nổi tiếng trên mạng, nếu như không hẹn trước thì phải đợi rất lâu mới có chỗ ngồi.
 
Diệp Vũ Thanh ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, như vậy khi Lý Triệt đi vào cô có thể liếc mắt đã trông thấy anh.
 
-
 
Trong văn phòng. Lý Triệt nhìn tin nhắn vừa gửi tới, từ trên ghế đứng dậy: “Mọi người tiếp tục đi, tôi có chuyện cần đi trước.”
 
Quản lí sửng sốt một chút, cười nói: “Hiểu mà hiểu mà, khẳng định Lý tổng có chuyện quan trọng, vậy anh cứ đi trước đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà đầu tư này bình thường ít khi xuất hiện, nhưng chỉ cần bàn chuyện thì sẽ rất có định hướng, không nói lời dư thừa. Mặc dù không phải người nắm nhiều cổ phần nhất nhưng quyền phát biểu trong hội đồng cổ động rất nặng. Trái lại rất dễ nói chuyện, cũng không làm giá gì cả.
 
Lý Triệt: “...”
 
Cũng không còn việc gì quan trọng, đi ăn bánh ngọt thôi.
 
-

 
Lý Triệt vừa đi vào trong tiệm đã nghe thấy có ai đó gọi mình.
 
“Em ở chỗ này.” Diệp Vũ Thanh đứng lên, đi tới đón đối phương.
 
Sau khi hai người ngồi xuống, người phục vụ có qua để gọi món. Diệp Vũ Thanh gọi một phần bánh ngọt, còn có thể chọn hình trang trí. Cô nhìn người đối diện, mở miệng hỏi: “Anh muốn trang trí gì?”
 
“Tùy cô, tôi cũng không ăn, nhìn cô ăn thôi.”
 
“Thỏ hay gấu con đây?”
 
“Thỏ.” Lý Triệt nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời luôn.
 
Diệp Vũ Thanh quay mặt sang bên cạnh nói với người phục vụ: “Anh ấy thích thỏ, cảm ơn.”
 
Lý Triệt: “...”
 
Người phục vụ gật đầu cười. Khách hàng là soái ca, mỹ nữ không hiếm thấy, nhưng cô nữ sinh này cười lên rất ngọt ngào. Thảo nào tìm được người bạn trai đẹp trai như vậy.
 
Cô không nhịn được nhìn Lý Triệt thêm vài lần, đầu năm nay soái ca dều là hoa dã chủ hết rồi sao? Bởi vì đã chuẩn bị trước nên mười phút sao đã bưng lên.
 
Diệp Vũ Thanh chọn phần ăn đắt nhất, trong hai khay bánh ngọt đặt mười mấy cái bánh ngọt nho nhỏ, xung quanh còn trang trí bằng hoa tươi. Màu sắc món ăn được phối hợp cực kì đẹp mắt. Người phục vụ đổ ni-tơ lỏng vào, mặt bàn màu đen xuất hiện từng đợt khói màu trắng, lượn lờ vây lấy khay bánh ngọt như tiên cảnh, nhìn rất đẹp.
 
Diệp Vũ Thanh cười hỏi: “Có phải đẹp lắm không?” Đọc hướng dẫn trước quả nhiên là quyết định đúng đắn! Giống hệt ảnh trên mạng, cái này với gương mặt của Lý Triệt đúng là tuyệt phối!
 
Nhìn đôi mắt nhạt màu lộ ra ý cười kia, Lý Triệt chần chừ một lát mới trả lời: “Cũng được đấy.”
 
Diệp Vũ Thanh lấy dao nĩa ra, Lý Triệt không ăn, một mình cô cũng giải quyết được hết. Đang do dự không biết nên ăn gì trước thì có một bé gái chạy tới chỗ cô.
 

“Cái này đẹp quá đi, chị ơi, có thể cho em chụp một bức ảnh rồi chị hãy ăn được không ạ? Chỉ một lát thôi ạ, năn nỉ chị đó.”
 
Diệp Vũ Thanh hơi dịch về phía sau một chút: “Được chứ.”
 
Cô bé kia chụp xong lại có thêm hai cô gái khác đi tới mong muốn được chụp ảnh. Diệp Vũ Thanh không tiện từ chối, gật đầu. Cô đã cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng có lẽ sẽ xong nhanh thôi. Dù sao cô cũng không đói lắm. 
 
Thấy một cô gái trong hai người quay ống kính về phía Lý Triệt, Diệp Vũ Thanh lấy tay che lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hai người chụp bàn là được rồi, đừng chụp bạn của tôi.”
 
“Hiểu rồi, nhưng bạn cô đẹp trai thật đấy.”
 
Thái độ của Diệp Vũ Thanh rất tốt, bàn lại đặt cạnh cửa sổ, nhìn qua đã cảm thấy rất xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Thấy có người chụp ảnh, lại có thêm hai cô gái nữa muốn tiến lại đây để chụp.
 
Tầm mắt cô và Lý Triệt chạm vào nhau, Diệp Vũ Thanh có hơi bất đắc dĩ nhún vai. Chỉ đành chờ thêm một lát thôi, cô có hơi muốn ăn rồi. 
 
Lý Triệt mặt không đổi sắc cầm lấy cái nĩa, chọc vào một miếng bánh ngọt, nói với giọng lạnh lùng: “Tôi muốn ăn rồi, muốn chụp thì tự gọi đi.” Nói xong, anh ta bỏ miếng bánh vào trong miệng.
 
Diệp Vũ Thanh giật bắn, không phải đã nói chỉ nhìn không ăn sao? Sau khi hai cô gái kia rời đi, lúc này Diệp Vũ Thanh mới nhớ ra cô vẫn chưa chụp, cô lấy điện thoại ra: “Em muốn chụp tấm ảnh để đăng lên vòng bạn bè.” Dù sao tốn nhiều tiền như vậy, lại còn rất đẹp. Hơn nữa còn đi cùng Lý Triệt, rất có ý nghĩa kỉ niệm đó.
 
Lý Triệt: “Một ngày cô đăng bao nhiêu cái?”
 
“Đúng lúc hôm nay có nhiều hoạt động, bình thường em chỉ đăng có một cái, anh cũng biết mà.” Với lại cũng chỉ đăng cho mình anh xem, vắt óc mới nghĩ ra đó.
 
Diệp Vũ Thanh chụp được mấy tấm thì ngẩng đầu lên, thấy anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
 
“Em không chụp anh đâu đấy...”
 
Khóe môi Lý Triệt cong lên: “Thật ư? Tôi không tin.”
 

“Không chụp thật mà.” Cô xoay điện thoại lại, đưa cho đối phương kiểm tra. Lý Triệt nhận lấy thật, xem thêm cả mấy tấm trước đó, quả thực không có hình của mình.
 
Đến khi quét đến tấm hình Diệp Vũ Thanh chụp cùng tên Scene kia, ngón tay anh ta dừng lại. Thì ra là chụp tận mấy tấm, tấm nào tấm nấy cô cũng cười đến thật vui. Lẽ nào đối với anh chàng đẹp trai nào cô cũng nhiệt tình như vậy? Cái ánh mắt gì đây, tên Scene này cũng chẳng ra sao cả.
 
Diệp Vũ Thanh thấy anh ta mãi không trả lại điện thoại cho mình, trong đầu cô có một tia sáng xẹt qua, cả người đều ngây ra. Điện thoại này tuần trước cô mới đổi, bên trong không có bao nhiêu ảnh. Ngoại trừ mấy tấm ảnh phong cảnh và ảnh trong triển lãm ngày hôm nay thì chỉ còn hình chụp lén gò má Lý Triệt vào lần đầu tiên gặp mặt mà cô sao lưu từ điện thoại cũ sang.
 
Diệp Vũ Thanh vươn tay muốn cướp lại điện thoại thì Lý Triệt lại lui về phía sau tránh né: “Cô như vậy lại càng khiến tôi nghi ngờ.”
 
Nhìn thấy tấm ảnh chụp mình, Lý Triệt có hơi bất ngờ, nghĩ lại một chút thì nhớ ra chụp vào ngày hôm đó, biểu tình của anh ta thả lỏng ra: “Lại dám chụp lén tôi cơ à?”
 
“...”
 
“Gan lớn thật đấy.”
 
Diệp Vũ Thanh ho khan vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Ngày đó em không cẩn thận chụp trúng anh, nếu như anh thấy không được thì xóa đi.”
 
Cô hơi sợ đối phương tức giận, không nghĩ tới anh ta lại trả lại điện thoại cho cô, chuyển chủ đề: “Cô có thể ăn hết không? Nếu tôi không đến, có phải cô sẽ hẹn người khác không?”
 
“A? Em muốn hẹn ai cơ?”
 
“Scene đầu bạc.” Nam thần của cô.
 
Diệp Vũ Thanh đơ ra hai giây, nhận ra “Scene đầu bạc” là coser mà cô chụp chung, cô vội vàng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, anh ta cos nhân vật em thích, đúng lúc em bị lôi lên sân khấu nên mới chụp thôi, em với anh ta có quen nhau đâu.”
 
“À thế à.”
 
“...”
 
Lúc đầu Diệp Vũ Thanh có chút khẩn trương, nhưng dần dần thả lỏng. Đại khái qua lại đã lâu, tố chất tâm lí cũng cao hơn rồi. Lý Triệt đẹp trai như vậy, chắc hẳn bình thường đã quen với việc bị người khác chụp trộm rồi. Chỉ tiếc tấm hình đã bị xóa kia.
 
Khi bọn họ rời khỏi tiệm bánh đã là 5 giờ. Diệp Vũ Thanh đi phía sau anh ta, lấy điện thoại ra rồi mở album. 
 
Ể? Ảnh của Lý Triệt vẫn còn nè, mà khoan, sao ảnh cô chụp với coser mất rồi? Anh ấy sẽ xóa nhầm ảnh à? Kệ đi, chỉ cần hình của anh ấy vẫn còn là tốt rồi. 

 
Diệp Vũ Thanh vòng bạn bè ra, lưu lại tấm ảnh cô chụp chung coser kia, như vậy cũng không có tổn thất gì cả.
 
Tâm trạng cô cực kì tốt, trên điện thoại hiển thị thông báo có tin nhắn từ QQ, Diệp Vũ Thanh lập tức mở ra xem. Trong nhóm chat có người @ cô.
 
Lục Nguyệt Sương Hoa: Tiểu Ngải đang xé nhau với người khác.
 
Yểu Yểu: Vũ Thanh cậu ở đâu thế?
 
Lục Nguyệt Sương Hoa: Đúng là loại người gì cũng có! Vũ Thanh cậu nói gì đí.
 
Vũ Thanh: Tôi đây, chờ chút. 
 
Cô mở đường link trong nhóm chat ra, thấy tấm ảnh chụp màn hình không hoàn chỉnh kia liền hiểu chuyện gì xảy ra. 
 
Diệp Vũ Thanh bị sắp xếp nhầm khách sạn, lại bị nhân viên của đối phương chậm trễ trong vấn đề hỗ trợ. Cô là khách mời của nhà xuất bản, biên tập phụ trách rất tức giận, nói nhất định sẽ cho cô một công đạo. Diệp Vũ Thanh cũng hiểu rằng nên có một câu trả lời hợp lí. Cô không muốn tính toán nhiều nếu chỉ là sai sót trên công việc. Nhưng rõ ràng không phải như thế. 
 
Nếu cứ bỏ qua như vậy, không chỉ bản thân cô tức giận, cũng làm những người bạn bên cạnh tức giận theo. Hôm nay sau khi kết thúc buổi triển lãm, biên tập đã đi tìm một quản lí nhỏ của ban tổ chức. Bên kia sau khi biết chân tướng thì thừa nhận tiếp đón không chu đáo, đồng thời sẽ phê bình và xử phạt nhân viên không làm tròn trách nhiệm kia.
 
Chuyện đến đây cũng nên kết thúc, không nghĩ tới lại sóng gió lại nổi lên. Diệp Vũ Thanh nghĩ một chút, gửi tin nhắn vào trong nhóm.
 
Vũ Thanh: Cảm ơn cậu nha Yểu Yểu, nhưng chuyện này cứ để tôi xử lí đi.
 
Cô cúi đầu gửi tin nhắn, trong đầu còn đang bộn bề suy nghĩ nên chú ý người phía trước đã dừng lại. Sau khi đầu của Diệp Vũ Thanh đụng vào lưng của đối phương, khi cái trán bị đụng đau thì cô mới ngẩng đầu lên.
 
“Cứng quá đi.”
 
“Đi mà không nhìn sao? Còn cảm thấy đầu mình làm bằng đá à?” Lý Triệt nói xong những lời này, phát hiện biểu tình của người đối diện trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy, anh ta hạ giọng xuống, hỏi: “Làm sao thế?”
 
“À, không sao đâu, em phải đi gặp một người bạn, anh có thể đợi em đến 9 giờ tối rồi cùng nhau về homestay không?” Diệp Vũ Thanh ngập ngừng một chút: “Không được cũng không sao đâu ạ, em có thể tự bắt xe về.”
 
Lý Triệt có rất nhiều nghi ngờ, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Có thể, tôi chờ cô.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui