Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 25:
 
Diệp Vũ Thanh ngồi trên tàu điện ngầm, trong lòng suy nghĩ không biết bạn của Lý Triệt có đón được anh hay không. Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm một chút. Giây tiếp theo cô nhìn thấy một bao lì xì xuất hiện trên giao diện.
 
Ngón tay Diệp Vũ Thanh ấn để mở, cô phát hiện thì ra không phải là mơ, biểu tình từ kinh ngạc biến thành vui mừng. Ơ, sao Lý Triệt lại gửi lì xì cho cô? Có phải anh đã để mắt tới cô rồi hay không? Chỉ mới nghĩ như vậy mà cô ko nhịn được cười thành tiếng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mấy trạm cuối của tuyến tàu số 1 không có nhiều người, mấy người đứng gần đó nghe thấy tiếng đều ngoái đầu lại nhìn. Cô gái nhỏ chắc gặp chuyện gì vui lắm, mà  nụ cười kia cũng thật cuốn hút. Tuổi trẻ thật là tốt.
 
Diệp Vũ Thanh sợ bản thân lại bật cười làm ảnh hưởng đến người khác, cô mím môi dưới, cúi đầu dè dặt nhắn tin cho đối phương. Lại còn gửi thêm mấy cái meme mèo con giả nai nữa.
 
Diệp Vũ Thanh: Cảm ơn nhé, dây là lễ Trung Thu vui nhất của em~
 
Diệp Vũ Thanh: Yêu anh nhiều như này, như này nè.jpg
 
Diệp Vũ Thanh: Em nháy mắt với anh nè.jpg
 
Diệp Vũ Thanh: Moah moah daa.jpg
 
Diệp Vũ Thanh: Cười nhếch mép.jpg
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn hình điện thoại của Lý Triệt nhảy lên không ngừng, trong lòng anh ta nhẹ “a” một tiếng. Mới gửi một bao lì xì mà đã vui như vậy sao? 
 
Khóe mắt Harry liếc sang bên cạnh, mắt kính của ông chủ Lý phản chiếu màn hình điện thoại. Anh ta vừa nhìn thấy Lý Triệt cười đấy à? Không phải nụ cười nhạt, không phải nụ cười như có như không mà là ở bên trong chiếc xe chỉ le lói vài tia sáng này, nhìn chòng chọc vào điện thoại rồi cười.
 
Harry rùng mình, tuy chỉ  trong chớp mắt nhưng anh ta có thể khẳng định mình không nhìn nhầm.
 
Chẳng lẽ 88 và 88 vạn? Nhưng cho dù thật sự là 80 vạn thì cũng không đến nỗi đó chứ. Quả nhiên chỉ cần sống  đủ lâu, có khả năng sẽ được chứng kiến thời khắc cây vạn tuế ra hoa.
 
-
 
Sau khi Diệp Vũ Thanh gửi tin nhắn cho Lý Triệt, cô vẫn không thể đè nén được sự vui vẻ. Niềm vui sướng này như muốn tràn ra khỏi lồng ngực, cô không thể chờ đợi để chia sẽ tin tức này mới người khác.
 
Diệp Vũ Thanh gửi tin nhắn cho Tiêu Dao. Chuyện cô bạn này quan tâm nhất chính là chuyện của cô và Jason, thỉnh thoảng sẽ chủ động hỏi tiến độ của bọn họ.

 
Diệp Vũ Thanh: Hôm nay tôi vào nhầm nhà vệ sinh nam, không hiểu sao nhìn thấy một bên mũ rộng vành lại tường là ký hiệu của nữ...
 
Tiêu Dao: Tôi hiểu tôi hiểu! Tôi cũng từng nhầm rồi. Thật phục mấy người làm ăn này, Viết một chữ tiếng Trung khó như thế à?! Hình hươu cao cổ với voi, ai cmn phân biệt được nam nữ chứ?!
 
Diệp Vũ Thanh: Xấu hổ dã man, mà đúng lúc đấy lại có người đi vào, tôi trốn trong phòng vệ sinh không dám đi ra ngoài, khóc thét.
 
Tiêu Dao: Tôi với một người nữa cùng đi vào nhà vệ sinh của nam, hai người bốn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, rồi tôi chủ động xuất kích, hỏi anh ta vì sao lại vào nhà vệ sinh của nữ, thế là anh ta xin lỗi rồi té luôn...
 
Diệp Vũ Thanh: Cậu lợi hại, may là ngày hôm nay anh ấy đi vào đưa tôi ra ngoài, đúng rồi, vừa nãy còn gửi lì xì cho tôi nữa đó!
 
Tiêu Dao: A a a, là Jason sao? Trâu bò zậy cô gái!
 
Diệp Vũ Thanh: Chúng tôi cùng đi ăn đồ Pháp.
 
Tiêu Dao: Bảo bối, cậu trâu dữ vậy ~
 
Hai người hàn huyên thêm vài câu, khi tàu đến trạm Diệp Vũ Thanh mới cất điện thoại đi. 
 
Ở một bên khác, Tiêu Dao vừa cầm điện thoại vừa kích động cười lớn. Chị em tóm được soái ca thì cũng kích thích giống như chính cô tóm được ấy! Huống chi Jason còn là một cực phẩm! 
 
Chi có điều... cô cũng không bất ngờ lắm. Dù sao cho tới hiện tại, phần lớn là Diệp Vũ Thanh được nam sinh theo đuổi. Cô ấy không phải kiểu vừa liếc mắt đã cảm thấy kinh ngạc vì vẻ bề ngoài, mà cô ấy thuộc về kiểu tiểu mỹ nữ rất ưa nhìn, rất cuốn hút, khí chất vừa thuần khiết lại đơn giản, khi cười lên khiến người ta như được đắm mình trong làn gió xuân.
 
Mặc kệ là nam hay nữ, đều rất dễ có cảm tình với Diệp Vũ Thanh. Thời gian học đại học, Diệp Vũ Thanh bận rộn vẽ để kiếm tiền, tiết kiệm một khoản để đóng học phí trên đại học, lại còn phải tiết kiệm để đi học bổ túc vẽ tay.
 
Mỗi ngày cô đều chôn mình trong phòng ngủ, không ra khỏi cửa, mối quan hệ xã hội của cô rất hẹp, mặc dù vậy, mỗi lần đến lớp học chung đều có nam sinh đến hỏi phương thức liên lạc.
 
Khi ấy vì muốn từ chối nên Tiêu Dao tùy tiện tìm một lí do, nói rằng Diệp Vũ Thanh đã có vị hôn phu ở quê, sau khi tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Không biết tin tức này truyền ra ngoài bằng cách nào. Chuyện kết hôn khi còn học đại học mặc dù ít nhưng không phải không có, một lí do qua mặt thế này mà tất cả mọi người đều tin.
 
Hoa đào của Diệp Vũ Thanh vì thế mà rụng hơn phân nữa, nhưng cô lại rất biết ơn Tiêu Dao. Như vậy thì cô có thể tập trung về rồi. Vốn dĩ, lớn lên vừa xinh đẹp, tính cách lại còn tốt đã hiếm gặp. Đằng này bản thân có thể tự kiếm tiền, Jason mà thích cũng bình thường lắm luôn.
 
Tiêu Dao vui vẻ nghĩ, dù sao Diệp Vũ Thanh trâu bò! Chị em của cô trâu bò!
 
-

 
Khi Diệp Vũ Thanh về đến nhà đã sắp 10 giờ đêm. Cô vui đến nỗi không ngủ được, dứt khoát ngồi trước máy tính, mở bảng vẽ ra. Với công việc tự do thì lâu ngày sẽ trở nên lười nhác, cô cũng khó tránh khỏi. Thế nhưng sau khi quen biết Lý Triệt, đối với công việc cô tích cực vô cùng. Bệnh cao su hoàn toàn khỏi rồi.
 
Diệp Vũ Thanh vẫn có khuynh hướng vẽ các tranh phong cảnh mang màu sắc viễn tưởng, dùng màu rất phóng tay, phong cách cá nhân rất rõ ràng. Nhưng gần đây cô cũng bắt đầu vẽ người, nhiều linh cảm xuất hiện trong đầu cô, khi vẽ ra thì bên A cũng rất hài lòng. 
 
Diệp Vũ Thanh mở bức tranh đã hì hục vẽ trong hơn một tháng ra. Đây chính là bức tranh cô vẽ chơi, bản phác thảo đã được đăng lên Weibo. Ngay ngày hôm đó có một công ty game ngỏ ý muốn mua nhưng cô không bán.
 
Bối cảnh của bức tranh này là một bàu trời màu xanh đen, người đàn ông nghiêng người chiếm hơn một nửa diện tích bước tranh. Ngũ quan của anh ta đều được xử lí sao cho mờ ảo, trên phần lông mi dày được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng, mang đến cảm giác lạnh lùng và mộng ảo.
 
Đêm hôm dó, Lý Triệt lái xe từ vùng ngoại ô trở về thành phố. Đối diện với ánh đèn pha chiếu tới, lông mi của anh ta được phủ lên một tầng ánh sáng ảo diệu. Diệp Vũ Thanh nhìn bức tranh này, nghĩ lần sau nên dùng lí do gì để hẹn đối phương ra ngoài.
 
Sau trung thu chính là Quốc Khánh, nhưng mà anh ta đã nói sẽ phải đi Quảng Châu vào dịp này. Diệp Vũ Thanh thở dài, tựa vào trên bàn. Nếu như cô có thời gian phải lượn quanh cửa CLB một vòng, nói không chừng có thể gặp được thì sao?
 
Làm sao bây giờ, dường như càng ngày cô càng thích Lý Triệt, khi đầu óc trống rỗng sẽ nghĩ tới gương mặt đó. Hay Quốc Khánh cô cũng chạy tới Quảng Châu, nhưng như vậy thì có phải hơi quá rồi không? Nếu có lí do chính đáng thì tốt.
 
Linh cảm trong đầu Diệp Vũ Thanh thoáng hiện lên, đột nhiên cô nghĩ tới một việc. Tập tranh đầ utieen của cô sẽ xuất bản vào ngày Quốc Kháng, tháng trước bên nhà xuất bản đã từng hẹn cô đến Triển lãm truyện tranh để làm một buổi kí sách. Khi đó Diệp Vũ Thanh nghĩ rằng bay tới bay lui rất phiền phức, hơn nữa cô mới xuất bản được cuốn sách đầu tiên, có khả năng sẽ không có nhiều người tới tìm cô kí tên. Do vậy cô đã uyển chuyển từ chối, thực ra cô chi muốn yên tĩnh để vẽ, không muốn làm bất kì điều gì ngoài vẽ tranh, ví dụ như đi kí sách.
 
Bây giờ nhớ lại, cô vội vàng tìm cách thức liên lạc với biên tập viên, gửi tin nhắn qua: “Thật ngại quá, lần trước bên anh có nói đến Triển lãm truyện tranh, sau khi suy nghĩ thì tôi muốn đi xem sao, nếu còn có thể đăng kí thì tốt, còn nếu không thì đành thôi vậy.”
 
Người bên kia hiển nhiên cũng là một mèo đêm, 11 giờ vẫn còn chưa đi ngủ. Rất nhanh anh ta đã trả lời lại: “Cô đồng ý đi tốt quá! Vẫn còn kịp, ngày mai tôi sẽ đưa tên của cô cho người phụ trách của Triển lãm truyện tranh.”
 
Đương nhiên cô đi thì biên tập viên rất vui mừng. Mặc dù nói rằng đây là tập tranh đầu tay của Diệp Vũ Thanh nhưng cô lại có chút danh tiếng trong nghề, cũng có không ít người hâm mộ thật lòng thích cô. Về sau, giá trên thị trường sẽ càng lúc càng cao.
 
Sau khi Diệp Vũ Thanh nhận được câu trả lời, trong lòng cô thở phào nhẹ nhão. Quả nhiên cô va Lý Triệt có duyên phận! 
 
“Cảm ơn. Làm phiền anh rồi.”
 
“Không cần cảm ơn đâu, vẫn giống như lần trước, thanh toán tiền vé máy bay khứ hồi, bên tổ chức sẽ sắp xếp khách sạn.”
 
Diệp Vũ Thanh cùng biên tập viên nói thêm vài câu, sau khi chúc nhau ngủ ngon thì cô lại chưa lên giường đi ngủ ngay. Cô muốn lập tức nói chuyện này cho Lý Triệt, nhưng suy đi tính lại một hồi, hay là để đến ngày đó rồi nói đi.
 
Hôm nay đã có cảm giác tồn tại rồi!

 
Diệp Vũ Thanh đứng dậy, nhìn bó hoa mang về từ nhà hàng rồi chụp ảnh gửi cho Lý Triệt.
 
“Ngủ ngon ~”
 
-
 
“Không thể nào! Anh không nhầm chứ?” Vẻ mặt Lâm Lãm Nguyệt khiếp sợ.
 
“Khách sạn dành cho khách mời của Triển lãm truyện tranh lần này là do tôi sắp xếp đấy. Nhất định phải có thẻ căn cước và tên thật. Chắc chắn không nhầm đâu, nhưng không phải cô ta chỉ là một người làm công bình thường sao?”
 
“Anh chờ một chút... tôi phải nghĩ thật kĩ đã.” Lâm Lãm Nguyệt có chút nóng nảy, đi đi lại lại tại chỗ.
 
“Hơn nữa tôi đã đi nghe ngóng rồi, giá mỗi bức tranh minh họa của Diệp Vũ Thanh phải trên 8000, đây chỉ là giá khởi điểm, còn chưa chắc đã đặt được, bản thảo bán ra có thể bán gấp đôi, sao trước đây lại không nhìn ra chứ.”
 
Mí mắt Lâm Lãm Nguyệt giật giật, đúng là biết kiếm tiền mà. Thảo nào mỗi lần đều có thể mua quà tặng đắt tiền để đáp lễ Hàn Xuyên, lúc đó còn tưởng đối phương cố đấm ăn xôi. Cô ta biết Diệp Vũ Thanh biết vẽ vì Hàn Xuyên đã từng nhắc tới, nhưng chỉ cho rằng đấy là sở thích nhỏ nhoi nên cũng không để tâm lắm.
 
Thật không nghĩ tới, Diệp Vũ Thanh nhìn qua không giống người có tâm cơ, vậy mà còn ẩn giấu thủ đoạn như vậy. Sau ngày gặp Diệp Vũ Thanh ở nhà hàng, tâm trạng của Hàn Xuyên đã trở nên không bình thường nữa rồi.
 
Vốn Lâm Lãm Nguyệt chỉ có chút lo lắng, nhưng hiện tại thì cái tâm trạng tiêu cực kia chuẩn bị tràn ra ngoài rồi. Cô ta lại có thể kiếm được nhiều như vậy sao? Hơn nữa... Hàn Xuyên có biết không?
 
“Nhưng tên cô ta được bổ sung sau, mặc dù giá cao thật nhưng lại không có tiếng tăm mấy, tôi sẽ không đặt cho Diệp Vũ Thanh khách sạn dành cho khách VIP mà để cô ta ở cùng một khách sạn với nhân viên, dù sao thì cô ta cũng chẳng thế nào được.”
 
Giọng nói ở đầu bên kia kéo tâm tư đang bay xa Lâm Lãm Nguyệt trở lại: “Tôi biết rồi, chuyện này anh đừng nói cho những người khác.”
 
“Ừ, tôi biết rồi.”
 
Lâm Lãm Nguyệt cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu. Mặc dù cô ta là du học sinh về nước nhưng rốt cuộc cũng chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học rất bình thường. Lâm Lãm Nguyệt là nhà thiết kế thời trang, bây giờ đang tạm giữ chức ở chỗ của một người bạn, bởi vì không thường tới nên một tháng cũng không nhận được bao nhiêu. Đương nhiên, cô ta cũng không dựa vào chút tiền lương này, cô ta chỉ cần một thân phận có thể diện để tự giới thiệu bản thân mà thôi.
 
Nhưng Diệp Vũ Thanh lại làm sao thế? Sao Lâm Lãm Nguyệt lại không nhìn ra Diệp Vũ Thanh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ! Tại sao trước đây cô ta không nói gì cả?! Ha ha, dù sao bây giờ cô ta cũng sắp phát điên rồi!
 
-
 
Chớp mắt đã tới lễ Quốc Khánh. Diệp Vũ Thanh sẽ kí vào ngày mùng 2, nhưng ban tổ chức của triển lãm đã đặt khách sạn trong ba ngày, tính từ trước và đến sau ngày kí nên cô chuẩn bị bay từ mùng 1. Khi đi qua hải quan, trong lúc chờ check-in, Diệp Vũ Thanh chụp một bức ảnh ở sân bay rồi gửi cho Lý Triệt.
 
Diệp Vũ Thanh: Người ở sân bay nhiều quá, em muốn tới Quảng Châu uống trà buổi sáng!
 
Sau hai mươi phút bên kia mới nhắn lại.
 
Lý Triệt: Nhiều người còn ra ngoài?

 
Diệp Vũ Thanh: Không được, em có việc rất quan trọng.
 
Lý Triệt: Bán trà lạnh?
 
Diệp Vũ Thanh: No no no, nhưng em có thể cùng anh đi uống trà lạnh! Ngày mai em có buổi kí tặng ở Quảng Châu đó! Có phải rất bất ngờ không?
 
Lý Triệt: ?
 
Diệp Vũ Thanh: Nếu nơi đất khách lại gặp được người quen, em mời anh ăn cơm nhé. Vuốt ve đầu. Jpg
 
Lý Triệt: Cô có thể tiết kiệm một chút.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn dòng trả lời của đối phương mà rũ mắt xuống, giúp em tiết kiệm tiền sao? Chẳng lẽ cảm thấy em không được? Linh cảm trong đầu cô thoáng lóe lên, đây là thời điểm để thể hiện thực lực của chính mình.
 
Diệp Vũ Thanh: Hahaha, không phải người nào cũng có thể ký tặng được đâu, phải có danh tiếng đó, anh biết không?
 
Lý Triệt: Giờ thì biết rồi.
 
Cô hít một hơi thật sâu, nói thật, đây là lần đầu tiên cô khoe của đấy. Có hơi xấu hổ, nhưng đồng thời còn có chút kích động. Sự hưng phân không rõ tới từ đâu. 
 
Diệp Vũ Thanh: Họa sĩ có dánh tiếng thì giá bản thảo đều không rể đâu, họ luôn kiếm tiền trong im lặng đấy.
 
Lý Triệt: ...
 
Diệp Vũ Thanh có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ cô gợi ý không rõ ràng hay sao mà đối phương còn chưa hiểu thế? Được rồi, vậy thì nói rõ ra đi. 
 
Diệp Vũ Thanh: Không nghĩ tới phải không, thật ra... em chính là một họa sĩ có chút danh tiếng và giá bản thảo không thấp đấy.
 
Diệp Vũ Thanh: Nhìn chằm chằm vào anh.jpg
 
Diệp Vũ Thanh: Mau nhào vô bát em nào.jpg
 
Diệp Vũ Thanh: Thích ăn gì cũng mua cho anh.jpg
 
Năm phút sau đối phương rốt cuộc cũng trả lời.
 
Lý Triệt: ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui