Chương 23
Diệp Vũ Thanh chúc đối phương ngủ ngon nhưng bản thân cô lại không đi ngủ ngay. Thoát khỏi giao diện WeChat, cô bắt đầu tìm nhà hàng cho ngày mai.
Cô so sánh vài app, sau đó lại lật phần bình luận của từng cái lên. Hiện tại có rất nhiều bình luận được trả tiền, phải lựa chọn cẩn thận để không dẫm trúng mìn. Đi ăn cùng với Lý Triệt, không thể để cho anh thất vọng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trải qua sự thẩm định và tuyển chọn của Diệp Vũ Thanh, cuối cùng cũng có ba nhà hàng lọt vào vòng trong. Lý Triệt ở khách sạn đắt đỏ như vậy, nhất định trên phương diện ăn uống cũng rất kén chọn.
Không biết sao khi vừa nghĩ đến chuyện này cô lại nhớ tới cách đây không lâu người đứng đầu bảng ngưu lang* ở Nhật Bản đã bạo hồng** ở Trung Quốc. Khi đó đồng nghiệp trong phòng còn cùng nhau bàn luận, một đám trạch nữ có chứng sợ xã hội đều biểu thị sự bội phục vô hạn.
*ngưu lang: trai bao
** bạo hồng: nổi tiếng sau một đêm
Văn hóa của nước láng giềng và chúng ta không quá giống nhau, cửa hàng phong tục* là thứ hợp pháp. Nhưng bất kể là ngành nghề nào, muốn leo lên vị trí số một thì cũng phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
*cửa hàng phong tục: nơi cung cấp các dịch vụ tình dục
Có người nói người đứng đầu bảng kia bằng cấp cao vô cùng, cũng rất thấu hiểu suy nghĩ của phụ nữ, vừa dịu dàng săn sóc lại còn mang theo năng lượng tích cực, khiến người khác khi nói chuyện phiếm cùng anh ta có thể tạm thời quên đi phiền não, còn cảm thấy tiền này tiêu rất xứng đáng.
Chính vì vậy nên có rất nhiều người chỉ định anh ta phục vụ, dù sao bề ngoài đẹp chỉ là nước cờ đầu tiền, EQ cao mới có thể làm cho người khác cam tâm tình nguyện dùng tiền vì anh.
Nghe nói người đó là nhân tài kiệt xuất trong ngành này, yêu cầu với bản thân mình cũng rất cao, cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không qua đêm với khách hàng, bức cách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quần áo cũng nào cũng cùng kiểu dáng và kích cỡ, vừa tiết kiệm thời gian lại có thể để mắt đến sự thay đổi của cơ thể bất cứ lúc nào. Có thể thấy thực ra cũng không quá dễ dàng.
Diệp Vũ Thanh nghĩ đến đôi mắt tuyệt đẹp kia, ngoài mặt Lý Triệt cố gắng tỏ ra lễ độ, nhưng khi đến gần sẽ phát hiện ra tính cách anh cũng không quá tốt. Cô hơi hoài nghi, người giống như Lý Triệt thật sự là người đứng đầu bảng của CLB sao?
Nhắc tới chuyện này thì soái ca tóc vàng mắt xanh mà hôm nay cô gặp còn thân thiện hơn đấy. Nhưng bề ngoài Lý Triệt rất đẹp, sự lạnh lùng ở trên người người khác lại biến thành tiên khí lượn lờ xung quanh anh, vậy cũng có thể chấp nhận được.
Chắc là có rất nhiều người bởi cái vẻ bề ngoài này của anh ta mà bị mắc câu nhỉ? Có giống như cô không? Cô vừa chọn nhà hàng vừa chìm trong dòng suy nghĩ, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
-
Ngày hôm sau Diệp Vũ Thanh quyết định chọn nhà hàng Pháp kia, gọi điện thoại đặt bàn trước. Cô gửi địa chỉ cho Lý Triệt, hẹn anh 5 giờ chiều sẽ gặp mặt ở nhà hàng.
Có lẽ bởi vì buổi tối phải ra ngoài nên hiệu suất công việc ngày hôm nay của cô cao vô cùng, 2 giờ chiều đã hoàn thành tiến độ ngày hôm nay. Thậm chí còn vẽ thêm được hai bản phác thảo đơn giản.
Diệp Vũ Thanh thử qua mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh khổng tước. Thiết kế cổ lật lộ ra xương quai xanh, vừa tôn lên nước da trắng lại vừa tôn lên khí chất người mặc.
Cô chọn một đôi bông tai ngọc trai để đeo lên, nhìn vào vừa dịu dàng lại mang theo sự thanh lịch của quý cô người Pháp. Mặc dù Diệp Vũ Thanh học mỹ thuật nhưng trình độ trang điểm của cô lại rất bình thường, không chơi được mấy dạng đánh mắt cao cấp.
Cô vẫn luôn ngưỡng mộ những cô gái có đôi tay khéo léo, dù sao ai chẳng muốn bản thân trông hấp dẫn hơn chứ. Nhưng nếu hôm nay lại gọi thợ trang điểm đến thì dường như hơi quá khoa trương...
Thôi bỏ đi, cứ để Lý Triệt từ đơn giản rồi mới tới xa hoa, đợi sau này tay nghề cô tốt lên sẽ tỏa sáng chói mù mắt anh ta!
Diệp Vũ Thanh suy nghĩ một lát, lại đeo thêm một chiếc kính râm. Trời thu đeo kính râm có vẻ hơi làm màu, nhưng đêm qua khi cô đến quán bar thì phát hiện có rất nhiều người buổi tối đều đeo kính đấy. Không phải vì để tránh mắt trời, là vì muốn tỏ ra cool ngầu.
Cô tô lên màu son nâu đỏ ngày hôm qua, cằm hơi hẩy lên, nhìn bản thân được phủ lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo trong gương, vẻ mặt giả bộ dáng thâm trầm. Cô cảm giác khí thế của mình đã được phô ra toàn bộ, thật sự cool muốn chết!
Nhìn như vậy chắc hẳn Lý Triệt sẽ khó chống cự nhỉ? Diệp Vũ Thanh kéo ra một nụ cười, hehe, bé ngoan, sau này hãy để chị dùng tiền nuôi cưng!
-
Diệp Vũ Thanh ra khỏi nhà từ sớm, đến nhà hàng trước hẳn nửa tiếng. Sau khi nói tên thì người phục vụ đưa cô đến vị trí đã đặt trước. Ánh mắt cô nhìn về bốn phía, không hổ là nơi trung bình 3000 tệ.
Nhà hàng ẩn mình trong một tòa nhà xây theo kiến trúc phương Tây có ba tầng, các trang trí và bày biện nội thấy đều rất tinh xảo, trang nhã.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, trên bàn đặt một ngọn đèn để khách hàng có thể chú tâm vào người trước mặt, tập trung ăn uống.
Mỗi bàn đều là một không gian độc lập nửa mở, ở đây còn có người đệm đàn piano, bầu không khí yên tĩnh và tốt đối phươngẹ, nghe nói có rất nhiều người tới đây để cầu hôn hoặc tỏ tình.
Diệp Vũ Thanh còn thêm tiền đặt chút hoa tươi, mặc dù đắt hơn cửa hàng bán hoa ở bên ngoài nhưng hoa trong bình tươi, ăn uống xong còn có thể mang về, vẫn nên tiết kiệm một chút.
Người phục vụ cũng rất thân thiện lễ phép, ngoại trừ giá cả đắt đỏ ra thì không có khuyết điểm gì cả.
Diệp Vũ Thanh dựa theo những đề cử trên mạng mà gọi sáu món trên thực đơn. Ngoại trừ món thịt trứng cá muối nổi tiếng ra, còn có canh tôm hùm, món ngọt thì chọn bánh gato Napoleon.
Cô chọn nhà hàng Pháp này vì đồ ăn ở đây khi ăn hết một món mới lên món tiếp theo, thời gian sẽ dài hơn một chút. Như vậy cô có thể cùng Lý Triệt ngồi đến đêm, hai người từ từ nói chuyện. Nói cái gì cũng được.
-
Diệp Vũ Thanh ngồi được năm phút thì lấy một chiếc gương nhỏ ra soi. Cô nhận ra vừa rồi uống nước đã làm trôi một chút son, cô đứng lên chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, tiện thể cũng giải quyết luôn.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì ở lối rẽ lại chạm mặt một đám người cùng nhau đi vào. Bước chân Diệp Vũ Thanh dừng ngay tại chỗ, cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, không nghĩ tới hôm nay sẽ đụng phải bọn họ, trong chốc lát cô đã quên mất việc của mình.
Có đôi khi thế giới chính là nhỏ như vậy đấy. Hàn Xuyên dẫn Lâm Lãm Nguyệt và mấy người bạn kia đến nhà hàng này ăn cơm. Chờ khi đám người kia đi lướt qua người Diệp Vũ Thanh thì cô mới lấy lại tinh thần.
Vốn cho rằng bọn họ sẽ nói gì đó, đến lúc ấy có khả năng sẽ trở nên rất khó coi. Không nghĩ tới ánh mắt những người đó dừng trên mặt mình vài giây đã lập tức rời đi rồi. Trong lòng Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Nhìn cái gương phía trên bồn rửa tay cô mới giật mình hiểu ra.
So với trước đây, cô của ngày hôm nay quả thực rất khác. Chẳng những thay đổi màu tóc, còn thay đổi cả phong cách ăn mặc, trên mặt đeo kính râm, môi tô son nâu đỏ.
Tâm tình Diệp Vũ Thanh có hơi vi diệu. Hàn Xuyên không nhận ra cô khiến cô thở phào nhẹ nhõm, những đồng thời lại hơi ngoài ý muốn. Cho dù cô thay đổi rất nhiều, nhưng đường nét trên gương mặt hay thân hình chiều cao đều không thay đổi mà.
Khi còn ở bên nhau, thằng nhãi chết tiệt kia cùng từng nói mấy lời ngọt ngào. Có lên hai người hẹn hò, ở cửa ra vào trạm tàu điện ngầm đông đúc anh ta vẫn có thể tìm ra cô rất nhanh. Khi đó Diệp Vũ Thanh hỏi, anh lại nhận ra em nhanh như thế à. Hàn Xuyên cười nói, sao lại không chứ, dù em có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra.
Diệp Vũ Thanh cười thành tiếng, lừa quỷ à, còn hóa thành tro? Cô chỉ deo kính râm đã không nhận ra rồi. Thật ra không phải cô cảm thấy khó chịu, chẳng qua cảm thấy quá hoang đường.
Thôi bỏ đi, không nghĩ tới cái tên chết tiệt kia nữa, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Diệp Vũ Thanh hít sâu một hơi, tô lại son trên môi, khi mở cửa phòng vệ sinh ra lại ngây ngẩn cả người.
?????
Sao ở đây lại có bồn tiểu tiện? Không phải chứ, chẳng lẽ đây là nhà vệ sinh nam?
Diệp Vũ Thanh nhớ lại một chút, vừa nãy khi cô đi vào có để ý tấm biển trên cửa. Là hình ảnh một người phụ nữ đội mũ rộng vành, nhìn vô cùng thành lịch. Khi đó cô còn nghĩ nhà hàng Pháp này bố trí tỉ mỉ thật đấy. Thiết bị bên trong cũng xa hoa, một chút mùi vị cũng không có.
Diệp Vũ Thanh vội vàng, trong lòng lại có chút không yên nên đã nhận định đó là nhà vệ sinh nữ, không hề nhìn lại bên kia. Nếu không thì cô sẽ phát hiện, hình ảnh bên kia thì dưới chân người phụ nữ sẽ có thêm một đôi giày cao gót...
Có người nói chuyện bên ngoài cửa, Diệp Vũ Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều liền trốn vào phòng vệ sinh, đồng thời đóng cửa lại.
Diệp Vũ Thanh nghe thấy tiếng hai người đàn ông đi vệ sinh, xả nước, rồi rửa tay. Sau đó bọn họ không rời đi ngay mà còn hàn huyên rất chuyện trong nhà vệ sinh. Cô nghe không hiểu một từ nào, hiển nhiên đó không phải tiếng Anh. Đúng rồi, dây là nhà hàng Pháp, có lẽ là khách hàng người Pháp rồi.
Cô không thể để mất thể diện trước mặt bạn bè ngoại quốc được, hơn nữa bây giờ mà đẩy cửa đi ra ngoài cũng quá xấu hổ đi! Nghĩ như vậy, Diệp Vũ Thanh quyết định chờ hai người đó nói chuyện xong rồi mới ra ngoài.
Mười phút sau, rốt cuộc hai người kia cũng kết thúc câu chuyện, tiếng bước chân xa dần. Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm, ko nghĩ tới người Pháp cũng có khả năng tám nhảm như vậy.
Trong nhà vệ sinh thì có thể nói được chuyện gì chứ? Chẳng lẽ lại nói, ôi chao, tôi tiểu xa ghê à. Rồi người kia nói, hơ, xa thì xa đấy nhưng lại chia thành nhánh nha.
Diệp Vũ Thanh bị suy nghĩ của bản thân chọc cười, lắc đầu một cái, vừa muốn đi ra thì bên ngoài lại có tiếng bước chân đi tới. Hai vị mới tới sau khi đi vệ sinh xong cũng xả nước, rửa tay rồi không vội vàng rời đi mà đứng trong nhà vệ sinh hàn huyên tâm sự.
Diệp Vũ Thanh: “...”
Đây chính là chỗ hỏng của nhà vệ sinh lắp đặt giống như phòng khách. Ai cũng muốn đứng ở đây nói chuyện phiếm.
Trong lòng Diệp Vũ Thanh thở một hơi thật dài, chắc Lý Triệt sắp tới rồi, lần này cô có thể đợi thêm chút nữa. Kiên trì đến giờ cũng có thể đi ra ngoài rồi. Chỉ hi vọng khi ra ngoài sẽ không đụng phải ai.
Tay cô vừa đặt vào chốt cửa thì giọng nói phía bên ngoài khiến cô giật mình. Giọng nói này cô biết, là bạn của Hàn Xuyên.
Thời điểm Diệp Vũ Thanh và Hàn Xuyên còn qua lại, đối phương dẫn theo cô đi gặp đám bạn kia mấy lần, cũng cùng ăn cơm với nhau. Cô có thể cảm nhận được Hứa Hướng Lộ đang nhằm vào cô. Mặc dù trên mặt người kia mang theo ý cười nhưng trong lời nói lại ẩn chứa gai nhọn. Bởi vì chỉ là lời đùa giỡn nên Diệp Vũ Thanh cũng không tiện tính toán.
-
Diệp Vũ Thanh có một nguyên tắc cư xử, người khác tốt với cô thì cô sẽ càng tốt với người đó. Cô không thích so đo, đã quen với việc luôn nghĩ theo hướng tích cực như vậy thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Thế nhưng cô một giới hạn, nếu một ngày vượt qua giới hạn đó, cho dù không nảy sinh tranh chấp thì cũng lặng lẽ mà tránh xa, sẽ không chơi với đối phương nữa.
Dường như Hứa Hướng Lộ cảm thấy cô có thể qua lại với Hàn Xuyên là vì cô gặp may, vậy nên thái độ anh ta rất ngạo mạn. Nghe nói cô biết vẽ, còn cười bảo cô vẽ bạn gái anh ta một bức. Coi như là quà sinh nhật cho bạn gái, nên phải vẽ thật đẹp.
Diệp Vũ Thanh không cự tuyệt thẳng mặt mà chỉ nói nếu cô có thời gian thì sẽ vẽ. Chuyện này cô đã lửa anh ta bởi vì căn bản cô không chuẩn bị vẽ. Lúc nào cô cũng từ chối lịch sự, thật chẳng hề động tới bút.
Cô phải nghĩ ra biện pháp tránh xung đột. Vào năm Diệp Vũ Thanh tốt nghiệp đại học, vợ của bố đi qua hỏi tiền lương của cô bao nhiêu. Cô không muốn dây dưa quá nhiều với bà ta liên nói mỗi tháng 4000 tệ. Ngoại trừ mỗi tháng gửi cho bà nội 2000 tệ, còn phải trả tiền phòng, tiền ăn, cũng chẳng dư lại bao nhiêu.
Diệp Vũ Thanh là do ông bà nội nuôi lớn, hai người già chưa từng khắt khe với cô, chỉ là cô có thói quen tiết kiệm, không muốn thêm gánh nặng cho hai người.
Tuy rằng hai người đối xử với hai đứa cháu khác cũng tốt nhưng cô vẫn muốn phụng dưỡng hai người. Đó là người thân duy nhất trên thế giới này của cô.
Nếu như một người kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại chẳng thể tiêu thì thực ra người đó cũng rất cô đơn. Mỗi người đều có nhu cầu về tình cảm, cô cùng vậy.
Ban đầu bà nội nói không cần tiền của cô, bảo cô cứ giữ lại. Khi Diệp Vũ Thanh kiên trì đưa thì bà cũng nhận, nói rằng bà chắc chắn sẽ không dùng, để dành làm của hồi môn cho cô.
Sau khi bố biết được tiền lương ít như thế thì than cô không chọn đúng ngành, sau này sợ rằng không có tiền đồ. So với thì kém Diệp Thần Nguyệt và Diệp Hi. Nhưng sau khi cảm thán cũng không đến hỏi cô nữa, dù sao cuộc sống của Diệp Vũ Thanh cũng thiếu thốn.
Bạn cùng phòng nghe xong thì vô cùng bất ngờ, nói thì ra cô không ngốc, vẫn có suy nghĩ riêng của mình. So với những người bị gia đình hút máu kia thì cô mạnh mẽ hơn nhiều.
Năm thứ nhất sau khi kí túc xá tắt đèn, bạn cùng phòng đều sẽ trò chuyện cùng nhau. Có khi về bố mẹ, có khi về quần áo, có khi về ngôi sao nào đó. Diệp Vũ Thanh không nói nhiều đến bố mẹ, nhưng sớm chiều chung đụng với nhau, khoảng hơn nửa năm sau thì bạn cùng phòng cũng biết hoàn cảnh của cô.
Mấy năm đại học, bố mẹ của bạn cùng phòng đều đã tới đây để vừa thăm con cái vừa tiện thể tham quan đại học Z. Từ miệng của con gái, bọn họ cũng biết chuyện của Diệp Vũ Thanh. Sau khi cùng nhau ăn bữa cơm thì ấn tượng của bọn họ đối với cô càng tốt hơn. Mỗi lần gửi thứ gì lên đều gửi thêm cho cô một phần. Đứa trẻ tốt như vậy tại sao bố mẹ hết lần này tới lần khác lại không thèm quan tâm chứ.
Hồi còn học cấp 3 Diệp Vũ Thanh cũng ở trong kí túc xá, tính tình cô rất tốt, rất chiếu cố bạn cùng phòng. Quan hệ của mọi người trong phòng rất tốt, ngay cả bố mẹ của bạn cùng phòng cũng tốt với cô.
Bố mẹ Tiêu Dao còn mời cô tới ở trong nhà của bọn họ, còn nói dù sao cũng có phòng trống, coi như để con gái có thêm bạn. Diệp Vũ Thanh cảm thấy ở nhà của người khác không tốt lắm, nên đành xấu hổ từ chối, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới ăn bữa cơm.
Mà bây giờ, cái tên ở bên ngoài kia quan hệ với co không tốt lắm, nếu để đối phương biết cô trốn trong phòng vệ sinh nam thì không biết anh ta sẽ nói cái gì đây. Đến lúc đó sẽ gọi người tới xem sao... Trời ạ, chỉ nghĩ thôi đã hãi rồi, huống chi cô còn đang hẹn Lý Triệt.
Diệp Vũ Thanh vì muốn tránh phiền phức nên quyết định chờ một chút. Cô chỉ đơn giản không muốn mọi chuyện phức tạp lên, tuyệt đối không có ý nghe trộm đối phương nói chuyện!
Nhưng nhà vệ sinh nhỏ như thế, vậy nên mỗi chữ đối phương nói ra cô đều nghe thấy rõ ràng.
???
Diệp Vũ Thanh trợn to hai mắt, thế này lại càng không thể đi ra ngoài, nếu không đối phương nhất định sẽ nổi điên!
Nhưng Lý Triệt tới rồi sao? Điện thoại rung lên, Lý Triệt gọi điện thoại qua WeChat cho cô. Diệp Vũ Thanh trợn to hai mắt, vội vàng cúp máy rồi gửi một tin nhắn qua.
“Em có chút việc, anh đợi em một chút!”
Tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh, sau đó lại lập tức tắt ngúm. Hứa Hướng Lộ không nghĩ tới trong này sẽ có người thứ ba, lại còn ở đây lâu như vậy.
Chuyện này có gì đó không đúng. Những lời mình vừa nói ra... chẳng lẽ bị nghe hết rồi? Anh ta nhíu này nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, bước tới rồi gõ cửa.
Người ở bên trong không lên tiếng trả lời, Hứa Hướng Lộ đợi khoảng 10 giây, lần này tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn.
Diệp Vũ Thanh: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...