Chương 19:
Diệp Vũ Thanh sờ sờ lên đầu, đây là mái tóc rất nhiều người khen là “tiểu tiên nữ” dấy. Nhưng mà... rapper thật sự kiếm được nhiều tiền lắm sao? Mà không phải không phải, đây không phải là trọng điểm. Đây chính là màu tóc tốn mất 5 tiếng, thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm suốt 1 tiếng, lại còn cả thời gian chỉnh sửa và đăng lên nữa!
Cô rất bội phục những cô gái có thể khiến bản thân lúc nào cũng trông rất xinh đẹp, cô thì chắc chỉ khi nào tâm trạng tốt, cố gắng giữ vững hình tượng thì mới có thể xinh đẹp một lát mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thẩm mĩ của Diệp Vũ Thanh đang online, cô cảm thấy gương mặt hiện tại của mình đẹp nhất trong một năm đổ lại đây! Tuyệt đối là thời khắc ở trên đỉnh cao. Nếu như không phải như vậy thì cô chụp ảnh làm gì chứ! Cô suy nghĩ một chút về phong cách ăn mặc của rapper.
...
Cũng không phải nói rapper không tốt, chỉ là sự khác biệt thực sự rất lớn. Hiển nhiên Lý Triệt không chỉ chất vấn anh ta, đồng thời còn chất vấn thẩm mỹ của rất nhiều người. Sao con người này lại như vậy chứ?
Diệp Vũ Thanh mở khung chat ra, gửi một tin nhắn thoại, cô có chút tức giận, lại có chút tủi thân.
“Vị tiên sinh này, dường như ánh mắt anh không hiểu xu hướng là gì nhỉ.”
Lý Triệt cầm điện thoại lên, sau khi nghe xong thì tiện tay gửi lại một cái mặt cười.
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Diệp Vũ Thanh thật sự tức giận rồi, uổng công người này học thiết kế thời trang. Ánh mắt thế này thì cứ đứng đầu bảng thì thích hợp hơn!
Cô ấn vào phần gọi điện thoại, chuẩn bị tranh luận với anh ta. Đến khi tiếng nhạc vang lên cô mới phát hiện ấn nhầm thành gọi video rồi. Diệp Vũ Thanh luống cuống muốn tắt đi, ai dè bên kia lại kết nối thành công.”
Nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, cô giật bắn người.
Trên màn hình điện thoại, Lý Triệt bình thản hỏi: “Sao thế?”
Đầu óc Diệp Vũ Thanh kẹt cứng vài giây, sau đó cầm điện thoại đứng lên, đi tới góc bên cạnh. Dưới ánh sáng nhu hòa của bóng đèn ở tiệm làm tóc, cô nhìn chính mình qua ống kính vài giây. Đâu có vấn đề gì chứ.
Cô muốn khóc rồi, trong đầu có chút hơi loạn, giận dỗi nói: “Em giống chỗ nào chứ? Nếu anh cố ý nói như vậy thì giới thiệu công việc của rapper cho em nhé?”
“Ok.” Lý Triệt ngừng một chút, khóe miệng mang theo ý cười, còn nói: “Giọng cô cũng không tệ đâu.”
Diệp Vũ Thanh nghĩ đến bài hát “Bài ca của phú bà” kia, trái tim cô đột nhiên trở nên lạnh giá.
“Tốt lắm ha, hơ hơ, đừng đưa sân khấu cho em, bằng không em sẽ xé toạc nó ra đấy!”
Lý Triệt cười ra tiếng. Không phải nụ cười như có như không trên khóe môi ban nãy, lần này mặt mày anh đều thả lỏng ra rồi.
“...”
Một lát sau, Diệp Vũ Thanh nhịn không được mà nói: “Hôm nay em tốn mất mấy tiếng mới nhuộm ra màu này đấy, cơm trưa cũng chưa được ăn nữa. Nhìn không đẹp thật à?”
Cô cảm thấy nếu đối phương còn nói “không đẹp” chắc cô sẽ khóc luôn mất.
Ánh mắt Lý Triệt nhìn vào khuôn mặt tủi thân cách lớp kính kia, tâm tư anh ta khẽ động, chậm rãi nói: “Rất đẹp.”
Diệp Vũ Thanh lập tức ngước mắt lên, ể, sao lại nói tiếng người rồi?!
Cô hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao vừa nãy anh lại nói như vậy? Em sẽ buồn lắm đấy, không thể nói chuyện với con gái như vậy được, không tốt đâu.”
Lý Triệt không trả lời vấn đề của cô, anh ta nghĩ lại, hình như con gái làm tóc rất phiền phức. Anh ta mở miệng hỏi: “Cô còn phải làm mất bao lâu?”
Diệp Vũ Thanh sửng sốt chừng vài giây, rồi nháy máy lấy lại tinh thần: “Anh hỏi như vậy là muốn đến tìm em sao? Em sắp xong rồi, anh tới đi!”
Nói xong nhanh miệng nói địa chỉ nơi này ra.
“Tôi không đến.” Lý Triệt nói tiếp: “Tôi còn có việc, không nói với cô nữa.”
Bên kia tắt video, Diệp Vũ Thanh chưng hửng mất một lúc. Khỉ gì thế này? Hơ, hỏi xong lại không đến, xem cô là trò cười à? Anh mới là rapstar ấy!
-
Lý Triệt đã có hẹn với bạn bè. Cũng có thể tạm coi là bạn bè, trước đây đã có khoảng thời gian ngắn hợp tác với nhau, coi như cũng kiếm tiền chung. Bên kia trịnh trọng mời anh ta, đúng lúc anh ta đang ở CLB, trước sau cũng không có việc gì nên đến xem có dự án nào có lợi ích khả quan hay không.
Rất rõ ràng, không hề có.
Mấy tên trẻ tuổi kia định lừa anh ta, ba hoa chích chòe về cái gọi là đầu tư vào “sáng tạo khoa học công nghệ”. Nói trắng ra chính là tóm lấy ý tốt của người ta, lấy tiền đổ vào việc nghiên cứu, biết đâu chừng có thể đẩy mạnh sự phát triển của ngành. Lợi ịch không thể bảo đảm. Đây đều là những thứ anh ta chơi còn thừa lại, từ trước đến nay chỉ có anh ta đi lừa tiền người khác mà thôi.
Lý Triệt nghe đến phát chán, lấy điện thoại ra nghịch. Lúc này anh ta không có việc gì mới ấn vào vòng bạn bè của Diệp Vũ Thanh, còn nhìn thấy cái video ở ngay trên đầu. Cô ấy dễ thương hơn mấy cái tên này nhiều.
Từ đầu đến cuối Lý Triệt đều không lên tiếng, bộ dáng khó chơi của anh ta khiến người ta nơm nớp lo sợ. Ở trước mặt vị này, phương án thuyết phục khổ cực chuẩn bị lại đột nhiên biến thành bài diễn thuyết của học sinh tiểu học...
Đến tận khi anh ta bảo mọi người im lặng, sau đó anh ta nhận được một cuộc gọi video. Một mình Lý Triệt ngồi trên chiếc ghế phía trước, không một ai trông thấy màn hình điện thoại của anh ta. Chỉ có thể nghe ra giọng nói của một cô gái trẻ tuổi. Dựa vào bầu không khí khi hai người nói chuyện mà nói, mối quan hệ của cả hai không bình thường.
Đúng lúc Lý Triệt cũng muốn rời đi, chuyện này không còn cơ hội nữa rồi. Anh ta tắt video rồi đứng lên: “Tôi có việc đi trước, mọi người tùy ý đi.” Nói xong, anh ta không đợi người khác lên tiếng đã nhấc chân đi ra ngoài. Bỏ lại những người trong phòng hai mắt nhìn nhau.
Vậy nên, người vừa rồi là ai thế? Không phải nói ông chủ Lý này nam nữ đều không đến gần hay sao? Lời đồn hình như nhầm lần rồi.
Nghĩ lại thì, anh ta có tiền như vậy, lại mang dáng vẻ của một tiểu bạch kiểm, so sánh với những minh tinh nhỏ mà người khác muốn lấy lòng, không biết ai sẽ là người chịu thiệt.
Có người trước đây anh ta lập kỷ lục về doanh số tại CLB, rất nhiều năm sau không có ai có thể phá vỡ. Mặc dù mọi người thảo luận chuyện này ở sau lưng, nhưng khó tránh khỏi có lúc đùa giỡn.
-
Lý Triệt ra khỏi phòng bao, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Bình thường anh ta đều nghỉ ở khách sạn, hai khách sạn trong thành phố này anh ta đều có phòng thuê lâu dài. Thông thường thì gần bên nào hơn sẽ tới bên đó.
Anh ta không nấu cơm, cũng không đặt mua đồ đạc gì, tài liệu quan trọng có thể giao cho tâm phúc xử lí, hoặc khóa trong tủ bảo hiểm. Một thân một mình, ở khách sạn ngược lại còn thoải mái hơn.
Lý Triệt có không ít bất động sản, tất cả đều lấy được từ trong tay người khá nên thấp hơn giá thị trường rất nhiều. Bao gồm tòa biệt thự ở ngoại thành và mười mẫu đất gần nơi đó. Nhưng ngoại trừ tòa biệt thự kia thì những tài sản khác anh ta cũng chỉ liếc mắt khi phải kí tên chuyển nhượng mà thôi.
Anh ta không ở trong tòa biệt thự kia, nhưng anh ta sẽ đến đó trồng cây, cho cá ăn. Anh ta tự ngăn cách bản thân bên ngoài khói lửa nhân gian.
Đi vòng qua hành lang, khi đi ngang qua sảnh chỉnh, Lý Triệt vẫy tay gọi người quản lí hôm nay tới đây.
“Giúp tôi đưa một hộp bánh ngọt dến địa chỉ này, tốc độ nhanh một chút.”
Tiệm làm tóc ở trung tâm thành phố, CLB nằm ở rìa đường Nhị Hoàn. Tốn không đến nửa tiếng là có thể đưa tới được rồi.
Quản lí liên tục gật đầu, mặc dù chuyện này chưa từng có tiền lệ, nhưng ai bảo anh ta là ông chủ, ông chủ nói cái gì cũng đúng. CLB này ngoại trừ bán trà, còn bán cả bánh ngọt. Vị đầu bếp làm điểm tâm mới tới tay nghề cực kì tốt. Lý Triệt tốn rất nhiều tiền để mời về, cộng thêm khách ở CLB cũng không nhiều lắm, số lượng bánh ngọt mỗi ngày làm ra không nhiều, công việc thoải mái, vị đầu bếp đã về hưu kia nguyện ý xuống núi thêm lần nữa.
Bánh ngọt của CLB là thứ mấy khách sạn vài sao trong thành phố không thể nào sánh nổi. Chỉ có thể ăn trong CLB, không được mang ra ngoài, muốn gói về cũng đừng có mơ.
Rất nhiều vị khách đều thích bánh ngọt ở đây, còn vì mùi vị thơm ngon của nó mà trở thành khách quen. Chỉ duy nhất có nơi này, không đâu có thể thưởng thức được mùi vị này nữa.
-
Diệp Vũ Thanh nhìn cái hộp gỗ trước mặt, trong đầu có chút mông lung. Vừa rồi ở bên ngoài tiệm làm tóc có một tiểu soái ca hỏi rằng: Xin hỏi ở đây có tiểu thư giàu có nào không ạ?
Dưới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, Diệp Vũ Thanh chạy ra nhận lấy hộp bánh.
Tiểu thư giàu có? Phú bà tiểu thư???
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì thế!
CLB không bán mang về nên cũng không chuẩn bị hộp. Ông chủ cố ý dặn dò nên quản lí ra tay rất thoáng, dùng hộp mà bình thường CLB hay dùng để đựng bánh đưa tới, còn đặt vào trong một chiếc túi đặc biệt.
Hộp bánh được làm bằng gỗ chạm rỗng, điêu khắc tinh xảo, đẳng cấp nháy mắt tăng vọt. Con gái trời sinh đã yêu thích những đồ vặt nhỏ nhắn xinh xắn, mọi người xung quanh đều tò mò bu lại. Đây là đồ của cửa hàng nào thế, đóng gói nhìn như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Diệp Vũ Thanh mở hộp gỗ ra, sáu ô vuông đặt sáu loại bánh khác nhau. Mỗi cái đều rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Tiêu Dao vào nhà vệ sinh trang điểm lại sau đó quay về đây, từ xa đã thấy vài cô gái đang vây quanh Diệp Vũ Thanh. Ban đầu cô còn không để ý, đến khi nhìn thấy hai chũ “Ngọc Lam” trên hộp thì ngây ngẩn cả người.
CLB không bán mang về mà.
Cô nghi ngờ nhìn Diệp Vũ Thanh: “Đây là chuyện gì thế?”
“... Bạn tôi đưa cho tôi đấy.”
Một ánh chớp xẹt qua trong đầu Tiêu Dao, cô hộc ra một cái tên: “Jason?”
“...”
Vốn Tiêu Dao chỉ thuận miệng nhắc tới, một lúc lâu sau dưới sự im lặng của Diệp Vũ Thanh, cô trợn tròn mắt nhìn.
Đờ mờ?!
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, cô hít sâu một hơi: “Cầm hộp bánh thân thương của cậu lên, tôi làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Trong phút chốc rất nhiều ý niệm xẹt qua trong đầu Tiêu Dao. Bên cạnh Jason cả nam lẫn nữ đều như tre già măng mọc, đơn vị đo lương chính là “tốp”. Mẹ nó, một tốp rồi lại một tốp. Là cái tên đứng đầu ở CLB, anh ta có thể ngoại lệ tặng bánh cũng không phải không thể. Mấu chốt là, tại sao anh ta lại đưa cho Diệp Vũ Thanh?
Cô ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, Diệp Tử đúng là có tiền đồ. Tiêu Dao mới chỉ cùng Jason nói qua vài câu, thích người đẹp trai là thiên tính của phụ nữ, cô biết quan hệ của hai người này không tệ, lần đầu tiên đã muốn lấy điện thoại ra nhờ Diệp Vũ Thanh nói với Jason thêm WeChat của mình. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, dù sao chị em của cô cũng đã thân với đối phương.
Diệp Vũ Thanh thấy biểu tình của Tiêu Dao thay đổi vài lần, nhịn không được mở miệng trước: “Cậu cứ nói đi.” Cô đã chuẩn bị tâm lí xong rồi.
Tiêu Dao: “Trâu bò!”
“...”
Ể? Diệp Vũ Thanh giật mình, không mắng cô bừa bãi à?
Tiêu Dao khen từ tận đáy lòng: “Tôi xem thường cậu rồi!”
Diệp Vũ Thanh: “...”
“Dùng tiền thì sao chú, nếu là Jason thì ai chẳng muốn bâu vào!”
Phải biết rằng lần trước sinh nhật Jason, có khách quen còn tặng anh ta một cái chìa khóa xe, nhưng anh ta không nhận. Rất nhiều người xếp hàng để vung tiền cho Jason nhưng anh ta lại rất ít khi nhận quà tặng.
Đây là đặc quyền của mỹ nhân, trời sinh đã rực rỡ gấm hoa, bị rất nhiều con mắt truy đuổi. Xinh đẹp là tài nguyên khan hiếm, huống chi đầu năm nay anh đẹp trai còn hiếm hơn em đẹp gái! Lời to!
Diệp Vũ Thanh: “Cậu... không nói gì tôi à?”
Tiêu Dao chẳng có gì để nói. Có cơ hội này thì cô cũng muốn vùng lên nữa là!
Lùi một bước mà nói, Jason có thể trở thành người đứng đầu bảng thì khẳng định nhân phẩm không thành vấn đề. Thảo nào khi Diệp Vũ Thanh nhắc tới Hàn Xuyên không còn khổ sở nữa.
“Lên là đúng! Dùng hết cái thứ đồ chuẩn bị hết hạn kia đi, coi như cống hiến để bảo vệ môi trường.
Tiêu Dao có hơi kích động, con mắt sáng bừng đánh giá Diệp Vũ Thanh từ trên xuống dưới.
“...”
“Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Jason còn trẻ như vậy, một tối ba lần chắc cũng không khó.
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...