“Đương nhiên là khác rồi, ta đã nói cái tặng cho anh là độc nhất vô nhị.”
Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đây là họa tiết tôi mỡi vẽ cho bạn anh, cô ấy mới kết hôn nên tôi đã vẽ hai con thỏ nhỏ ôm nhau, có phải đáng yêu lắm không?”
“Cũng được.” Lý Triệt cố đè ép khóe miệng rồi buông chiếc cốc thủy tinh xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vũ Thanh đi tới bên người đối phương, hỏi tiếp: “Bộ cốc tôi đưa cho anh, anh có dùng để uống nước không?”
“Không.”
Diệp Vũ Thanh cũng không để ý: “À, vậy khẳng định là vì cốc quá đẹp, anh sợ làm rơi nên không nỡ dùng.”
“...” Lý Triệt quay đầu đi lên trên tầng, giọng nói anh ta từ phía xa truyền tới: “Tôi đi đổi bộ quần áo, sau đó chúng ta sẽ trở về.”
“Được.”
Diệp Vũ Thanh ôm quần áo ngồi chờ đến phát chán, cô đi vào trong vườn nhìn mấy con cá Koi được nuôi trong hồ.
“Cô đang nhìn gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được giọng nói từ phía sau truyền đến, Diệp Vũ Thanh quay đầu nhìn lại, im lặng nhìn anh ta: “Cái anh này, sao mỗi lần anh xuất hiện đều không có tiếng động gì chứ.”
Lý Triệt đút một tay vào túi: “Là cô lúc nào cũng không chú ý xung quanh, ngơ ngơ ngác ngác.”
“Tôi mới không ngơ, tôi đang nhìn con cá kia mà.” Ngón tay Diệp Vũ Thanh chỉ cho đối phương thấy con cá xinh đẹp mà cô ngắm nãy giờ.
“Chính là con cá đó, cả mình màu trắng, bên trên có khoang đỏ.”
Lý Triệt rũ mi, ánh mắt nhìn theo con cá kia vài giây rồi giương mắt hỏi: “Không thì tôi tặng cho cô nhé?” Coi như thù lao của công việc ngày hôm nay.
Diệp Vũ Thanh nghiêm túc nghĩ một chút, đầu cô gục xuống: “Không được đâu, chắc con cá này cũng không muốn chết trong bể cá nhà tôi đâu, nó ở chỗ này rất tốt, tự do tự tại.”
Lý Triệt nghe xong thì cười lớn. Diệp Vũ Thanh nghiêng mặt sang nhìn anh ta, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô thấy đối phương cười ra tiếng rồi.
Cô thầm nghĩ trong đầu, cá đẹp đưa cho cô thì có khả năng không nuôi sống được, nhưng nếu là người đẹp thì... ngược lại có thể kiếm tiền thử một lần xem sao.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ mà thôi, không dám to gan lớn mật nói ra, dù sao hôm nay cũng đủ dũng cảm rồi. Chỉ cần lần đầu tiên thôi, sau này sẽ tự nhiên hơn rồi. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có lúc to gan như vậy!
-
Chiếc xe hôm nay Lý Triệt lái là một chiếc Audi A8, sau khi Diệp Vũ Thanh chui vào xe thì trong lòng thán phục, bạn bè có xe của anh ta đúng là nhiều thật đấy. Mỗi lần gặp là một chiếc khác nhau. Nhưng mà cũng đúng, khách của CLB đều là người có tiền mà.
Buổi tối mùa thu có chút lạnh, phần đùi không có gì che đậy của Diệp Vũ Thanh nổi tầng gai ốc. Cô cúi đầu liếc nhìn, đang muốn lấy bộ đồ đã bị ướt ra để đắp lên thì người bên cạnh đã mở điều hòa trong xe lên.
Gió nóng chầm chậm thổi ra, Diệp Vũ Thanh lập tức cảm thấy ấm áp. Cô nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn người đang ngồi lái xe. Mới đầu thực sự cô không dám nhìn, sau đó lại chỉ dám len lén liếc một chút. Còn bây giờ đã tự nhiên hơn rồi, chỉ khi ánh mắt của hai người chạm nhau quá vài giây, cô mới dời đi.
Diệp Vũ Thanh còn đang suy nghĩ nên tìm chủ đề gì để nói với đối phương, nhưng khi vừa dựa lưng vào ghế thì sự mệt mỏi rã rời sau một ngày lao động miệt mài lại ập tới. Cô chỉ muốn ngủ khoảng năm phút, nhưng khi mở mắt ra thì xe đã chạy vào nội thành rồi. Cảnh sắc bên ngoài đã hoàn toàn khác nhau.
Chỉ qua một con phố nữa là tới nhà của cô rồi. Diệp Vũ Thanh dụi dụi đôi mắt, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, 5 giờ 45. Cô có chút tiếc nuối, giọng nói vẫn còn mang theo cảm giác ngái ngủ: “Anh ơi, nếu lần sau anh vẫn muốn trồng cây thì có thể gọi em nhé.”
Lý Triệt sợ run người, trong lòng có cảm giác kì dị: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
“Anh.” Diệp Vũ Thanh ngừng lại, cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ anh muốn em gọi anh là... chú?”
“...”
“Em cảm thấy như vậy không tốt lắm đâu.”
Diệp Vũ Thanh nghe nói sau khi Jason tốt nghiệp thì tiếp tục đi học nghiên cứu sinh. Cô cảm thấy tuổi của đối phương hẳn phải lớn hơn mình mới đúng.
Tâm tư Lý Triệt khẽ động: “Cô... về sau cô gọi tên tôi đi.”
Không gian khép kín, cả lộ trình anh ta ngửi thấy mùi sữa tắm hương thảo quen thuộc trên người cô.
Anh ta từng có một người em gái. Vào một ngày rất nhiều năm về trước, bố uống say đã đẩy mẹ đang mang thai bốn tháng xuống lầu. Cuối cùng cô bé không có cơ hội để tới thế giới này được nữa.
Đương nhiên Lý Triệt hiểu rõ, cô không phải là em gái của mình. Anh ta cảm thấy rất kì lạ, con người này tại sao lại nhiệt tình như vậy, rồi sau đó lại không ngừng cẩn thận từng bước tiếp cận mình.
Nhìn ánh mắt trong suốt không thấy đáy của đối phương, đột nhiên anh ta nghĩ đến người đàn ông cả ngày say rượu kia. Ánh mắt đó đục ngầu. Cái chết của người đàn ông kia khiến anh ta bị tình nghi mưu sát bố ruột trong một khoảng thời gian rất dài.
Năm giờ sáng ông ta uống rượu say, sau đó rơi xuống từ tầng năm, không sống được. Không ai biết là khi đó là ông ta không cẩn thận, hay bị người nào đó đẩy từ phía sau. Ở trong mắt người thân bạn bè của ông ta, một đứa con trai bị bạo hành trong thời gian dài là đối tượng có hiềm nghi gây án lớn nhất.
Dĩ nhiên không phải anh ta đẩy xuống, nhưng anh ta cũng không thoát khỏi liên can.
Lý Triệt năm đó mới học lớp một đã đến xin giáo viên trong trường sắp xếp cho mẹ mình một công việc trong nhà ăn. Thời gian ăn sáng của trường là 6 giờ 30, người làm công 4 giờ phải tới đây, mẹ anh ta 3 giờ đã phải ra ngoài.
Buổi chiều về đến nhà chỉ nghỉ ngơi được một chút lại phải đến quán ăn làm đến tận đêm khuya. Bởi vì hai công việc quá bận rộn nên gần như bà không có thời gian ở nhà, cũng không hơi sức đâu vì lo chồng uống quá nhiều rượu mà lén đổ thêm nước vào, cũng không còn thời gian chăm sóc đối phương mỗi khi ông ta uống say nữa.
Lý Triệt rút hết tiền gửi ngân hàng ra, bao gồm cả số tiền được nhà trường thưởng để cho người đàn ông kia mua rượu mạnh uống, muốn uống say thế nào thì uống say thế đấy. Mãi cho đến khi ông ta chết.
Thời điểm anh ta nghe tin ông ta đã ngã chết, liền thờ ơ nghĩ rằng, cuối cùng cũng đến cái ngày này. Thậm chí anh ta còn hơi chút tiếc nuối, vì sao không sớm hơn một chút chứ?
Ánh mắt Lý Triệt hạ xuống, tâm trạng vừa nãy nháy mắt biến mất.
Diệp Vũ Thanh xuống xe, vẫy tay về phía người đang cầm lái: “Bai bai, em đi lên đây.”
Lý Triệt không nói gì, quay đầu xe lái đi, anh ta biết mình không phải người lương thiện gì, mấy năm này người nguyền rủa anh ta chết không phải 1000, 500 thì cũng gần như thế. Hơn nữa, anh ta và cô gái này là người của hai thế giới, cô không nên vượt qua giới hạn đó.
-
Hàn Xuyên vẫn tự nói với bản thân rằng anh ta và Diệp Vũ Thanh đã kết thúc rồi. Kết cục đã sớm dự đoán nhưng lại đi đến bước này khiến anh ta càng ngày càng không cam lòng.
Cho dù Diệp Vũ Thanh đã khiến anh ta mất đi công việc dùng để chống đối với bố mẹ, hiện tại phải quay về công ty của bố để làm việc, thì gần đây chỉ cần khi rảnh rỗi anh ta lại nhớ đến cô, càng lúc càng nhiều.
Anh ta biết Weibo của Diệp Vũ Thanh, nhưng gửi tin nhắn cho cô cũng không nhận được hồi âm. Thậm chí chỉ vài câu trong status mới nhất còn tiết lộ cô đã có niềm vui mới.
Anh ta rất hiểu tính cách của Diệp Vũ Thanh, trong thời gian ngắn như vậy căn bản không có khả năng. Mặc dù anh ta chưa từng nghĩ đối phương sẽ tuyệt tình như vậy, khiến anh ta mất hết danh dự.
Hàn Xuyên đã sớm tra ra được địa chỉ nhà mới của Diệp Vũ Thanh, chỉ là vẫn không dám tìm đén. Đúng lúc hôm nay có việc cần xử lí ở gần đây, anh ta lái xe lòng vòng một lát đến khi dừng lại mới giật mình nhận ra đây là bên dưới nhà mới của cô.
Hàn Xuyên đã ngồi trên xe hai tiếng đồng hồ, anh ta mở cửa sổ ra, một điếu lại một điếu, cho đến tận khi hút hết cả bao thuốc lá. Không ngừng có các cô gái đi ra đi vào nhà trọ, nhưng tất cả đều không phải cô. Nếu như là cô, nhất định anh ta chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.
Hàn Xuyên thở dài, khi chuẩn bị rời khỏi chỗ đỗ xe thì có một chiếc xe ngừng tại phần trống cách đó ba mét. Cửa xe mở ra, cô và người đàn ông vừa nói vừa cười, giống như trước đây mỗi khi cô tiễn anh ta đi làm, nhưng bây giờ lại đổi thành người khác. Chiếc xe kia quay đầu đi, Diệp Vũ Thanh còn đứng tại chỗ nhìn theo, không lập tức rời đi.
Hô hấp Hàn Xuyên ngưng lại, đau đớn giống như bị đầu kim châm vào, sự phẫn nộ xông lên tận đỉnh đầu.
Anh ta mở cửa xe ra đi về phía cô.
Đứng trước mặt cô, nhìn gương mặt đã lâu không gặp, sự phẫn nộ của Hàn Xuyên hơi giảm xuống, giọng nói cũng không thể khống chế mà nhỏ lại: “Vũ Thanh, tin nhắn anh gửi em có nhận được không? Nếu em đã thấy... vì sao không trả lời anh?”
Diệp Vũ Thanh tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, lập tức quay đầu đi về phía tòa nhà. Cô không còn gì để nói với anh ta cả.
Tại hành lang tầng một, Hàn Xuyên cản đường của cô.: “Chúng ta đã lâu không gặp mà em đã muốn đi rồi à?”
-
Phía trước liên tục có mấy đứa trẻ đi qua đường, Lý Triệt thả chậm tốc độ xe lại. Anh ta nhàm chán nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó thi giật mình.
Diệp Vũ Thanh đang giằng co cùng một người đàn ông khác?
Có chàng đẹp trai khác thật à?
Mặc dù biết rằng khả năng không lớn, Lý Triệt vẫn quay đầu xe trở lại.
-
Cách hai mét trước chỗ nghỉ chân, Lý Triệt mở miệng hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”
Hàn Xuyên không thèm quay đầu lại đã mắng luôn: “Tôi cãi nhau với bạn gái, anh mẹ nó ít chõ mõm vào thôi! Cút sang một bên!”
Diệp Vũ Thanh trợn to hai mắt, tại sao anh ta lại quay trở lại?
Bạn gái sao?
Khóe miệng Lý Triệt cong lên một vòng cung, cười hỏi: “Em muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, hay muốn tới bên cạnh anh đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...