Em Không Cần Lại Cô Đơn


Khen người lớn là "dễ thương" ngay trước mặt người ta?
Ôn Dương đúng thật là to gan bất chợt.
Vậy mà Ôn To Gan đã không thể cầm cự được lâu trước ánh mắt của Lâm Nguyệt Thanh, lập tức hèn nhát rụt về.
Đôi mắt điềm tĩnh và dịu dàng, thêm cả đôi lông mày hơi nhướng lên...
Hai mẹ con họ thực sự rất giống nhau.
Ôn Dương vuốt tóc như muốn che đậy, hướng ánh mắt sang chỗ khác.
Để làm một người mẹ yên tâm, Ôn Dương đã nhận số tiền chuyển WeChat của Lâm Nguyệt Thanh.
Nàng sẽ không động đến khoản tình yêu nặng trĩu của người mẹ này...!Nếu Giản Mộc Tư có lúc cần, nàng sẽ để lại 10.000 tệ cho Giản Mộc Tư.
Nếu như Giản Mộc Tư cần...!cho dù Ôn Dương có tán gia bại sản cũng sẽ sẵn sàng giúp.
Đây là điều nàng sẽ làm cho dù không có sự ủy thác của Lâm Nguyệt Thanh.
Ôn Dương đoán Lục Nhiên và Minh Lạp cũng sẽ không động đến số tiền Lâm Nguyệt Thanh đưa.

Lúc này, nàng bỗng nhớ mẹ da diết.
Dương Trường Vinh...
Không biết trước đây mẹ nàng có làm vậy vì nàng hay không, có âm thầm quan tâm mà không để nàng biết hay không.

"Cô, cô yên tâm, đây là bí mật giữa hai ta."
Lâm Nguyệt Thanh cười.
Theo một cách nào đó, những người bạn của con gái đều rất giống con gái.
Chu đáo, ấm áp, còn có sự thấu hiểu xác đáng.
"Ôn Dương, con có biết Tiểu Mộc thích ăn gì không?"
"Ah?"
Đột nhiêm bị Lâm Nguyệt Thanh hỏi, sĩ quan Ôn không thể đáp lại ngay.

Hình như chủ đề chuyển nhanh quá nhỉ?
Dù thấy lạ, Ôn Dương vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của người lớn:
"...! Con biết chị ấy thích ăn rau, không thích những thứ có chứa hàm lượng tinh bột cao.

Thích ăn thịt trắng, không thích thịt đỏ.

Đại khái là như vậy."
Lâm Nguyệt Thanh gật đầu, một là vì đồng ý với Ôn Dương, hai là vì đã công nhận Ôn Dương.
Đại khái Lâm Nguyệt Thanh có thể đoán được Ôn Dương chỉ mới quen con gái mình từ khi con gái về Trung Quốc.
Bà đánh giá Ôn Dương rất giỏi vì có thể hiểu biết chính xác về sở thích ăn uống của con gái mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Những gì con nói đều đúng.


Tiểu Mộc nhà cô..."
Lâm Nguyệt Thanh cười nhẹ:
"Không biết con có phát hiện ra không, con bé còn rất ghét ăn bánh bao, đặc biệt là bánh bao nhân thịt heo.

Haha, là do hồi cấp 2 có lần con bé mua một lồng bánh bao về ăn trưa.

Lúc đó con bé vẫn có thể ăn được thịt đỏ, nhưng sau bữa trưa đó con bé bị viêm dạ dày ruột cấp tính phải nhập viện.

Từ đó trở đi, con bé vô cùng ghét bánh bao, đặc biệt là bánh bao nhân thịt, sau này khi làm bác sĩ, đến cả nhìn thịt đỏ cũng thấy ngứa mắt..."
Ôn Dương chăm chú lắng nghe những ký ức của Lâm Nguyệt Thanh.
Quá khứ của Giản Mộc Tư, quá khứ mà nàng không thể tham gia được nói ra một cách dễ dàng từ miệng Lâm Nguyệt Thanh, trái tim nàng bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Sự căng thẳng do coi Lâm Nguyệt Thanh là mẹ của Giản Mộc Tư đều tan biến thành hư vô trong những câu nói và nụ cười nhẹ nhàng của đối phương.
Nàng bỗng cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Lâm Nguyệt Thanh đã biến mất.
"Thảo nào~"
Ôn Dương cong môi, thầm trộm cười.
Thảo nào nàng không thấy Giản Mộc Tư ăn bánh bao bao giờ, thảo nào chị ấy vừa nhìn thấy bánh bao đã khó xử bối rối.
Trước đây nàng tưởng Giản Mộc Tư không thích bánh bao thịt đỏ, hóa ra cô ấy không thích tất cả các loại bánh bao.
Ôn Dương thấy đau lòng vì bệnh viêm dạ dày ruột cấp tính năm mười mấy tuổi của Giản Mộc Tư, nhưng cũng cảm thấy đáng yêu vì tính nhỏ nhen đối với bánh bao của cô sau sự việc này ra.
Tại sao Giản Mộc Mộc lại có thể dễ thương đến như vậy cơ chứ?
Đến tận năm 33 tuổi...
20 năm...
Một Giản Mộc Tư hận dai vô cùng.
"Còn có, Tiểu Mộc nhà cô thích ăn sò điệp hấp trứng hầm, chỉ cần trên bàn có món này, con bé sẽ chịu ăn hẳn hai bát cơm."
Ôn Dương bất giác kêu lên một tiếng "Oa".
"Chị ấy hẳn phải rất thích nhỉ.

Bình thường chị ấy ăn được một bát cơm đã thấy rất khó rồi."
Lâm Nguyệt Thanh nghe xong, liếc nhìn Ôn Dương rồi cười.
Những gì có liên quan đến Giản Mộc Tư, Ôn Dương nghe xong đều muốn khắc thật sâu vào lòng.
Mải mê chìm vào trong ký ức thực, sĩ quan Ôn hoàn toàn lỡ mất ẩn ý thâm sâu trong mắt Lâm Nguyệt Thanh.
Người mẹ này, vừa kiểm tra Ôn Dương, vừa nói cho Ôn Dương biết một số thông tin bí mật mà không để lại dấu vết.
"Thôi, chúng ta đi đưa đồ ăn cho cha con bọn họ đi, để họ khỏi phải chờ lâu."
......
Ôn Dương đi theo Lâm Nguyệt Thanh xuống tầng, đi ra khỏi ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, giả bộ như vừa sực nhớ ra điều gì đó:
"Cô...!ngày xưa khi cô sinh Giản Mộc Tư có lưu lại dấu chân em bé không?"
Ôn Dương cười ngây thơ:
"Hôm qua con ở nhà buồn chán, con tìm thấy dấu chân ngày bé của con, còn cả ảnh sơ sinh nữa.


Nếu cô vẫn còn giữ, cô có thể gửi qua WeChat cho con không?"
Lâm Nguyệt Thanh đứng hình một lúc, nhưng ngay sau đó đã đổi thành sự điềm tĩnh thường ngày:
"...! Có, chắc chắn là có.

Nhưng hình như được cất ở nhà cũ, để hôm nào cô về nhà cũ cô tìm giúp con, tìm xong cô sẽ chụp gửi ngay."
Ánh mắt Ôn Dương lấp lánh, nụ cười càng thêm ngây thơ:
"Vâng ạ, cám ơn cô, làm phiền cô ạ."
Ôn Dương nghĩ gì đó, rồi lại nói thêm:
"Cảm giác có trong tay ảnh hồi bé của Giản Mộc Tư, dùng chúng để uy hiếp Giản Mộc Tư sẽ vui lắm đây."
"Vậy sao?"
Lâm Nguyệt Thanh cười lên.
Muốn uy hiếp con gái nhà người ta ngay trước mặt người ta, vậy mà sĩ quan Ôn cũng dám nói ra.
Sĩ quan Ôn lại trở thành Ôn To Gan.
......
Khi sắp tới khu vực dành cho bệnh nhân nội trú, sĩ quan Ôn chợt nhận ra một điều.
Nàng ấy vốn không có ý định đích thân đến đưa đồ ăn cho Giản Mộc Tư.

Nhỡ như...
Nhỡ như Giản Mộc Tư lại doạ nạt thì phải làm sao?
Hơn nữa, nhỡ như Giản Mộc Tư nhìn thấy canh gà là do nàng hầm, chắc chắn sẽ đoán được tối hôm qua nàng ngủ không đủ giấc.
"Làm sao vậy, Ôn Dương?"
Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Lâm Nguyệt Thanh, Ôn Dương vừa do dự vừa ngại ngùng:
"Cô ơi, con chợt nghĩ ra con còn có việc...!Đơn vị! Đơn vị có nhiệm vụ! Bữa sáng này con đưa lại cho cô nha."
Ôn Dương ngay lập tức giao mọi thứ trong tay cho Lâm Nguyệt Thanh.
"Thật ngại quá, cô ơi, cô giúp con mang qua đó nha...!còn Giản Mộc...!nếu con mang chúng đến, có thể con sẽ bị Giản Mộc Tư doạ sợ chết khiếp...!thôi vậy, cô giúp con nha.

Nhất định! Nhất định đừng nói là do con mang tới nha.

Cảm ơn cô."
Bàn giao xong, Ôn Dương chạy mất hút.
Lâm Nguyệt Thanh muốn cản cũng không cản nổi.
Nhìn bóng dáng Ôn Dương bỏ chạy, Lâm phu nhân đoan trang vẫn không nhịn được mà bật cười haha.
Đứa trẻ này quá dễ thương ~
Bữa sáng được chuẩn bị cẩn thận đã nhận được lời khen của Hạ Lương.


Món canh này, chỉ ngửi thôi đã thấy hương thơm toả lên nghi ngút, chưa kể nói đến ăn.

"Sao hôm nay bà Lâm của tôi lại nổi hứng nấu canh vậy? Hình như trước đây tôi chưa từng nếm qua món này~"
Lâm Nguyệt Thanh nhẹ nhàng cười, hướng tầm mắt về cô con gái nhỏ đang ngồi trên ghế sofa.
"Tiểu Mộc có thấy chiếc bình giữ nhiệt này quen mắt không?"
Ôn Dương đã đổi thành một chiếc bình giữ nhiệt mới mà Giản Mộc Tư không thể nhận ra, cho nên đương nhiên cô không thấy quen mắt.
Nhưng vì Lâm Nguyệt Thanh đã hỏi vậy, chắc chắc có ẩn ý gì đó.
Bưng bát canh lên, hai cha con liếc nhìn nhau...
Khuôn mặt của sĩ quan Ôn chợt hiện lên trong đầu họ cùng một lúc.
Đối mặt với nụ cười ẩn ý của Lâm Nguyệt Thanh, Giản Mộc Tư mím môi, giả ngốc: "Không cảm thấy quen mắt, chưa từng thấy bao giờ."
"Vậy sao?"
Lâm Nguyệt Thanh tiếp tục mỉm cười nhìn Giản Mộc Tư chằm chằm cho đến khi mặt Giản Mộc Tư đỏ bừng.
Thành thật mà nói, Lâm Nguyệt Thanh thấy thật kỳ lạ khi cô con gái nhỏ của mình đỏ mặt.
Xem ra mị lực của sĩ quan Ôn rất đáng kinh ngạc.
"Phải lâu lắm rồi mẹ mới thấy con đỏ mặt đó?"
Giản Mộc Tư cố tình tỏ ra bình chân như vại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nguyệt Thanh mà không rời đi.
Như thể làm vậy có thể tỏ ra "cây ngay không sợ chết đứng".
Nhưng ngay giây tiếp theo...
"Vậy vì con không quen mắt nên mẹ không nói tiếp nữa ha?"
Phu nhân Lâm một chút cũng không giống một Lâm Nguyệt Thanh đoan trang nho nhã thường này, mà có chút giống như Viện trưởng xấu xa đang nằm trên giường kia.
Giản Mộc Tư bó tay:
"Khó trách xưa nay Trung Quốc có câu: Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.

Phu nhân và Viện trưởng đúng là trời sinh một cặp."
Lời vừa nói ra, người trên giường cùng người bên giường cùng phá lên cười.
Giản Mộc Tư cũng cười theo hai người bọn họ, nhưng ngoài mặt thì cười cười, trong lòng lại có chút phiền muộn.
Đương nhiên là bực mình vì sĩ quan Ôn.
Nàng cảnh sát ấu trĩ này, suýt chút nữa hại cô mất mặt và lộ bí mật trước hai vị phụ huynh.
"Cừu Cừu là một cô bé tốt.

Sáng sớm hơn 6 giờ đã lái xe đến ký túc xá giao bữa sáng, không chỉ chuẩn bị bữa sáng cho hai bố con mà còn chuẩn bị cho cả mẹ.

Món canh này là do con bé hầm, mẹ không có công gì hết.

Còn những món điểm tâm này nữa, cũng là con bé lái xe đi mua, cái này mẹ cũng không nhúng tay vô."
Hạ Lương hỏi:
"Vậy con bé đâu? Sao không thấy đến đây?"
Nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt của Lâm Nguyệt Thanh trở thành nét chấm phá đẹp mắt:
"Việc này phải hỏi con gái ngoan của anh, Cừu Cừu đã nói rồi, là do sợ con gái anh doạ nạt con bé, nên đưa đồ cho em, vừa quay đi đã chạy mất."
Lâm Nguyệt Thanh liếc nhìn cô con gái đang thẹn đỏ mặt, nói tiếp: "Canh này làm ngon đấy.

Hai cha con chưa từng hầm canh bao giờ nên không biết...! đây là món phải mất mấy tiếng mới nấu được, hơn nữa hôm qua cô bé về rất muộn, chỉ có thể chờ đến sáng sớm đi chợ đầu mối mua những nguyên liệu này..."

Giản Mộc Tư đặt bát canh và thìa trong tay xuống, trong lúc đứng dậy còn đặc biệt nhấn mạnh: "Con ăn xong rồi."
Lập tức rời phòng bệnh.
Hai vợ chồng trong phòng bệnh đều cười rạng rỡ, chứng kiến rõ sự e thẹn của con gái.
Còn cô con gái rời phòng bệnh giả vờ như đi ngắm cảnh thì sao?
Giản Mộc Tư đi đến cuối hành lang, đứng bên cửa sổ nhìn vào một điểm không xác định bên ngoài, trái tim được bao phủ bởi những viên kẹo bông gòn...
Rất nhiều, rất ngọt, rất mềm, rất ấm.
Có lẽ đó là những cục kẹo bông màu hồng có hương dâu.
Nhưng người được bao quanh bởi kẹo bông gòn vẫn không chịu nhận thua.
Rõ ràng khóe môi đã cong lên, nhưng vẫn muốn nhỏ giọng oán trách.
Lại không ngủ đủ giấc chứ gì!
Nít quỷ không chịu vâng lời!
Trong phòng bệnh, Hạ Lương đang định chan bát canh thứ ba thì bị đôi mắt sắc bén của Lâm Nguyệt Thanh ngăn lại.
Lâm Nguyệt Thanh nhướng mày oán trách:
"Giỏi nhỉ, đây không phải canh em nấu mà anh ăn nhiệt tình thế?"
Bà đưa mắt về hướng cửa phòng bệnh:
"Để lại một ít cho Tiểu Mộc."
Ông Hạ dựa vào giường bệnh, đưa tay tát vào môi mình hai cái:
"Phu nhân nói đúng, là tại tôi tham lam."
......
Về đến nhà, sĩ quan Ôn về giường ngủ tiếp.
Đã mất vài tiếng buổi sáng thả hồn vào nồi canh gà, thế là ngủ không đủ giấc.
Trước khi đi ngủ, Ôn Dương thực sự có ý muốn mang bữa trưa cho Giản Mộc Tư và Hạ Lương, hơn nữa nàng còn muốn thử làm món trứng hấp sò điệp yêu thích của Giản Mộc Tư.
Nhưng...
Làm vậy không phải tự vạch trần mình sao?
Vô duyên vô cớ biết về sở thích ăn uống riêng tư như vậy, chắc chắn Giản Mộc Tư sẽ nhận ra Lâm Nguyệt Thanh đã nói những gì với nàng.
Chỉ là ngủ bù, sĩ quan Ôn nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ rất nhiều.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi rồi ngủ mất tiêu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, đã là ba giờ chiều.
Không thể đi đưa bữa trưa rồi.
Sĩ quan Ôn nhìn thời gian, lập tức hối hận.
Nhưng cảm giác hối hận vừa len vào đầu, nàng đã lại tìm thấy niềm an ủi cho mình.
Nàng không nên đến đưa bữa trưa.
Để tránh bị Giản Mộc Tư dạy dỗ, tốt hơn hết nên ngoan ngoãn đừng xuất hiện.
Chỉ có điều nàng không biết, liệu cô Lâm có giữ bí mật cho nàng hay không?
Trong khi sĩ quan Ôn đang băn khoăn, thì trong phòng bệnh, Giản Mộc Tư đã vét hết phần súp gà hầm xương còn sót lại trong bình giữ nhiệt.
Đúng như Lâm Nguyệt Thanh đã đoán...
Giản Mộc Tư vô cùng trân trọng và để tâm đến món canh do tự tay Ôn Dương nấu.
Cả những thứ đồ ăn sáng còn lại do sĩ quan Ôn mua từ cửa hàng về đều được Giản Mộc Tư lấy làm bữa trưa.
Viện trưởng Hạ Lương ngồi ăn bữa trưa vợ làm trên giường cảm thán: Thật may, thật may.
May mà phu nhân nhắc nhở mình.
Quân tử không cướp đồ người khác thích, nếu không, làm sao Tiểu Mộc có thể ăn ngon như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận