Em Không Cần Anh

Ông cụ Chu càng sống càng trẻ ra, sau khi xem lịch một lượt, ông cụ ấn định lễ thừa kế vào đầu tháng tư, vẫn là ngày mùng một tháng tư.
 
Một đứa cháu nào đó của nhà họ Chu to gan nói đùa: "Ông nội, ngày mùng một tháng tư là ngày cá tháng Tư, ông chọn ngày này không thích hợp đâu."
 
Hai mắt của ông cụ Chu híp lại, chọc cây ba toong trong tay nói: "Ai đón ngày lễ Tây kia, ông nói là ngày mùng một tháng tư thì chính là ngày mùng một tháng tư."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với ông cụ Chu mà nói, ngày mùng một tháng tư còn có một ý nghĩa đặc biệt, đó cũng là ngày mà năm đó ông cụ quen biết bà cụ.
 
Ông cụ còn nhớ, ngày đó trời đổ mưa phùn lất phất, khói mù lượn lờ, cách màn mưa mịt mù, ông cụ quen biết với thiếu nữ ấy, vừa đối mặt đã chung tình làm bạn cả đời.
 
Trước khi qua đời, bà cụ nắm lấy tay ông cụ nói không yên tâm về ông cụ nhất.
 
Ông cụ cố ý chọn ngày mùng một tháng tư cũng là vì muốn nói với bà cụ ở trên trời rằng, nhà họ Chu có người thừa kế rồi, thằng bé rất tốt, bà ấy có thể nghỉ ngơi được rồi.
 
-
 
Ngày mùng một tháng tư đã tới rất nhanh, con cháu nhà họ Chu đứng đầy trong nhà thờ tổ, Chu Diễn mặc một bộ Âu phục màu đen, phẳng phiu chỉnh tề, biểu cảm trên mặt nghiêm túc.
 
Dâng hương quỳ lạy nhận chìa khóa, tất cả mọi nghi thức tiến hành trong hơn một giờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa trưa còn có một bữa liên hoan gia đình.
 
Nhà cũ họ Chu không có bà chủ, quản gia bận trước bận sau, đám người giúp việc ra ra vào vào.
 
Những người phụ nữ khác của nhà họ Chu trò chuyện việc nhà ở trong phòng khách, vốn dĩ Tống Viện không muốn tới, dù sao cô và Chu Diễn cũng chưa chính thức kết hôn, xuất hiện trong trường hợp gia đình tụ họp như vậy không quá phù hợp, nhưng mới sáng sớm ông cụ Chu đã gọi điện thoại, dặn đi dặn lại muốn cô nhất định phải tới.
 
Cô có thể mặc kệ mặt mũi của bất kỳ ai, nhưng không thể không nể mặt ông cụ Chu, nên chỉ có thể đi cùng Chu Diễn tới đây.
 
Trước khi đi nhà thờ tổ Chu Diễn còn lo lắng cô không đối phó được, còn tìm thím Ngô đến, muốn bà ấy quan tâm đến mợ chủ nhiều hơn, thím Ngô hết lòng làm tròn trách nhiệm, vẫn luôn trông coi ở bên cạnh Tống Viện.
 
Có thím Ngô ở đây, những họ hàng chi khác cũng không dám nói lời gì quá đáng, chỉ chọn lời tốt để nói, không phải khen Tống Viện xinh đẹp thì chính là nói gu chọn quần áo của cô tốt, da dẻ cũng được chăm sóc tốt, người biết khen còn khen đến cả công việc của cô.
 
Nói cô là người có diễn xuất tốt nhất trong giới giải trí, người đó đã xem hết những phim truyền hình mà cô đóng.
 
Người biết khen này chính là chị dâu họ của Chu Diễn, dáng người xinh đẹp, nhưng màu da hơi đen một chút, đứng chung với Tống Viện quả là khác biệt một trời một vực.
 
Tống Viện nghe bọn họ khen ngợi thì trên mặt luôn nở một nụ cười nhạt, không thể hiện quá thân thiết với một ai.
 
Chu Diễn nói, cô không cần cố gắng lấy lòng người nhà họ Chu, không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, hiện giờ người nắm quyền trong nhà họ Chu là anh, cô chỉ cần làm chính mình là được.

 
Tống Viện đã làm rất tốt điểm này, cô thật sự chỉ làm chính mình.
 
Mọi người thấy Tống Viện chỉ cười mà không nói lời nào, nhất thời không đoán được suy nghĩ của cô, lúc nhìn cô thêm lần nữa thì ánh mắt chứa sự dò xét, có người ánh mắt ngay thẳng, như thể muốn nói: Người này không phải là người đơn thuần đấy chứ?
 
Bọn họ không có quá nhiều thời gian để tìm tòi nghiên cứu, ông cụ Chu đã dẫn một nhóm người trở về, đồ ăn đã mang lên bàn, dựa theo thói quen ở nhà họ Chu, mọi người tìm tới vị trí của mình và ngồi xuống.
 
Tống Viện được xếp ngồi ở bên cạnh Chu Diễn.
 
Thật ra điều này là không được phép ở nhà họ Chu, bình thường ở nhà họ Chu là đàn ông ngồi một bên phụ nữ ngồi một bên, như vậy cũng là để thuận tiện cho việc trò chuyện.
 
Chỗ ngồi ban đầu của Tống Viện là ở đối diện, lúc đi qua thì bị Chu Diễn kéo lại.
 
Sau đó.
 
Trước mắt bao người, Chu Diễn dẫn người đến bên cạnh chỗ ngồi của mình, tự mình kéo ghế ra cho cô, mời cô ngồi xuống.
 
Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, phụ nữ hâm mộ, đàn ông khẽ hừ, cảm thấy Chu Diễn vẫn không có phép tắc như khi còn bé, nhìn đi, làm hỏng hết truyền thống của nhà họ Chu rồi.
 
Có người liếc nhìn ông cụ Chu một cái, tưởng rằng rằng ông cụ sẽ nói gì đó, ông cụ Chu khẽ ho một tiếng, cười nói với Tống Viện: "Bé Tống, thích ăn cái gì thì bảo A Diễn gắp cho cháu."
 
Một câu đã ổn định địa vị của Tống Viện ở nhà họ Chu.
 
Tống Viện mỉm cười nói: "Dạ vâng."
 
Ông cụ Chu nghiêm khắc cả một đời, rất ít người có thể thật sự nhìn thấy ông cụ cười, đột nhiên nhìn thấy như vậy, sau khi ngạc nhiên thì nhiều hơn chính là đố kỵ, dựa vào đâu mà người được ưu ái đặc biệt không phải là bọn họ.
 
Trong lòng ông cụ Chu tựa như gương sáng, ngoài Chu Diễn ra, những đứa con cháu nhà họ Chu này đều là đồ vô dụng không đỡ nổi, kiến thức trong bụng chẳng có bao nhiêu, còn luôn muốn gây chuyện, đây cũng là ông cụ mượn cơ hội để nhắc nhở bọn họ một câu.
 
Bầu không khí lúc ăn cơm cũng coi như hài hòa, sau bữa ăn mọi người uống trà nói chuyện phiếm ở trong phòng khách, nói tới chuyện sinh con, mấy người phụ nữ vây quanh Tống Viện tôi một câu chị một câu.
 
"Tống Viện, bây giờ em phải gánh vác trách nhiệm lớn của nhà họ Chu rồi đấy, cái bụng này phải hăng hái lên một chút."
 
"Nhà họ Chu chúng ta trông cậy vào em sinh con nối dõi tông đường đó."
 
"Tuổi tác của A Diễn cũng không nhỏ nữa, đàn ông khác đến độ tuổi của nó thì con đã có thể đi mua xì dầu được rồi."
 
"Con trai của nhà họ Chu không nhiều, sinh một đứa không được đâu."
 
"Hai đứa cũng không được, ba đứa đi, ba đứa còn được."

 
"Vậy làm sao đủ, ít nhất phải bốn đứa."
 
"Chị thấy sau này em cũng đừng đóng phim nữa, vẫn nên tập trung làm bà Chu thôi."
 
"Chắc chắn phải thế rồi, phụ nữ của nhà họ Chu sao có thể xuất hiện trước đám đông chứ."
 
...
 
Chủ đề tiếp theo lại kéo đến chuyện sinh con, gì mà tốt nhất đều là con trai, nhà họ Chu đang chờ nó thừa kế đó.
 
Tống Viện có chút nghe không nổi nữa, mấy người này từ cổ đại tới nhà, toàn tư tưởng gì đâu không.
 
Bốn đứa? Năm đứa?

Cô là lợn nái chắc?

Cô nâng cái chén trong tay lên ngửa đầu uống hết, đặt mạnh xuống, đang định mở miệng nói gì đó, có người đã nói thay cho cô.
 
"Chúng em đã nhận được sự quan tâm của các chị dâu rồi, chuyện sinh con này vẫn nên để vợ chồng chúng em tự quyết định thì tốt hơn." Chu Diễn đi tới, kéo lấy tay của Tống Viện, giọng điệu thản nhiên nói: "Em cưới Tống Viện cũng không phải là để sinh con nối dõi cho nhà họ Chu, càng không phải vì thừa kế gia nghiệp gì đó.
 
"Còn vấn đề con trai con gái mà các chị nói." Chu Diễn ngừng một lát: "Có thể các chị không biết, em thích con gái nhất."
 
Anh xoa đầu Tống Viện, liếc nhìn cô, dịu dàng nói: "Chuyện công việc em cứ tự quyết định, muốn làm việc tiếp cũng không sao."
 
Tiếng hít không khí truyền đến, trên mặt mấy người phụ nữ đều là vẻ mặt không tin nổi, cùng là người làm dâu nhà họ Chu, tại sao đãi ngộ của bọn họ lại chênh lệch nhiều như vậy.
 
"Nhưng mà." Chu Diễn lại nói.
 
Mấy người phụ nữ nghe đến đây, hai mắt đột nhiên sáng lên, xem đi xem đi, đàn ông nhà họ Chu đều giống nhau, lúc nãy chỉ là dỗ người ta vui vẻ thôi, nhưng câu nói tiếp theo mới là trọng điểm.
 
Bọn họ cười nhạo mà nhìn, chờ đợi lời nói sau câu "Nhưng mà", tiện thể bỏ đá xuống giếng.
 
"Nhưng mà..." Chu Diễn nhếch môi cười nhạt: "Không được để mệt mỏi."
 
Nối lại với nhau: Làm việc thì được, muốn làm việc bao lâu cũng không sao, nhưng không được để mệt mỏi.
 
Đây là cái gì?

 
Đây là tình yêu ngập tràn.
 
Những người phụ nữ khác của nhà họ Chu hâm mộ không thôi, cười nhạo biến thành cười khổ.
 
Quả nhiên.
 
Là bọn họ có mắt không tròng, chọn đàn ông không ổn.
 
Tống Viện rất cảm động, nắm lại tay anh nói: "Được."
 
Ông cụ Chu cũng nghe thấy đối thoại của bọn họ, sau khi đặt chén trà xuống thì thản nhiên nói: "Nhà họ Chu của hiện tại không phải là nhà họ Chu trước đây, không còn có quá nhiều phép tắc nữa, ông lớn tuổi rồi, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy nữa, thế nên, bọn trẻ mấy đứa thích chuyện gì, muốn làm thì cứ việc làm."
 
"Ví dụ như bé Tống, con bé thích đóng phim, vậy thì con bé cứ tiếp tục đóng, bao giờ không muốn đóng nữa thì về nhà giúp chồng dạy con."
 
"Còn chuyện con cái? Tùy ý, muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì có thể không sinh."
 
"Mấy đứa vui vẻ là được."
 
Những lời này vào trong tai của những người khác nhau lại sinh ra hiệu quả khác nhau, ý cười trên mặt Tống Viện càng đậm hơn, người khác thì tức đến đỏ cả mặt.
 
Trước đây lúc bọn họ đến làm dâu nhà họ Chu, ông cụ Chu không hề nói như vậy, tại sao đến lượt Tống Viện này lại hoàn toàn thay đổi.
 
Có người nói thầm: "Ông nội bị gì vậy?"
 
Một người khác tiếp lời: "Còn bị gì được, thiên vị chứ sao nữa."
 
Thiên vị trắng trợn.
 
Chu Diễn biết Tống Viện không thích giao tiếp với người nhà họ Chu, từ sau lễ truyền chìa khóa kia thì không còn chủ động mời những người khác đến nhà cũ làm khách nữa.
 
Ông cụ Chu thích bên tai thanh tịnh nên cũng không đề nghị giữa họ hàng nên đi lại nhiều với nhau.
 
Quản gia thấy thế bèn cười nói: "Ông chủ, có phải là ông nuông chiều cậu chủ và mợ chủ quá rồi không?"
 
Ông cụ Chu nói: "Cháu trai cháu dâu của tôi, tôi chiều thì làm sao, đứa trẻ không cha không mẹ, còn không cho ông già tôi nuông chiều nữa hả, tôi cứ thích chiều đấy."
 
-
 
Chẳng mấy chốc đã đến tháng năm, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày tổ chức đám cưới của Tống Viện và Chu Diễn, gần đây áp lực của cô lại lớn hơn một chút, ban đêm thường xuyên mơ thấy ác mộng, nhiều lần mơ thấy Chu Diễn hủy hôn chạy trốn giữa chừng, tỉnh lại thì mồ hôi đầm đìa.
 
Chu Diễn hỏi ý kiến của bác sĩ, biết cô mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân nghiêm trọng, sau khi suy nghĩ kỹ, anh tạm gác lại công việc trong tay, dẫn cô đi lên núi lần nữa.
 
Lần trước bọn họ đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời dần dần nhô lên từ phía đông, ánh sáng vàng rực rọi khắp mặt đất rộng lớn, gió thổi vào mặt rất ấm áp, tâm trạng của con người cũng theo đó mà trở nên tốt hơn.
 
Lần này, anh dẫn cô đi ngắm sao băng.

 
Vì quyết định khá vội vàng nên sau khi lên xe, Tống Viện hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Chu Diễn nhếch môi nói: "Kỳ Sơn."
 
Tống Viện sửng sốt một lát: "Chẳng phải trước đây từng đi rồi mà?"
 
Chu Diễn nghiêng người ghé lại gần thắt dây an toàn cho cô, môi áp lên mặt cô, dịu dàng nói: "Lần này đi ngắm sao băng."
 
"Sao băng?" Vẻ mặt của Tống Viện trở nên hào hứng: "Thật sự có sao băng?"
 
Chu Diễn nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: "Đi xem thử sẽ biết thôi."
 
Đi xe hơn hai giờ, đến đó đã là buổi chiều, Chu Diễn dắt tay Tống Viện đi lên núi, nửa đường Tống Viện không đi nổi, Chu Diễn cõng cô đi lên.
 
Mặt cô dán ở trên lưng Chu Diễn, dịu dàng nói: "Anh đối xử với em tốt như vậy, không sợ chiều hư em hả?"
 
"Người phụ nữ của anh chính là để cưng chiều." Giọng nói của Chu Diễn truyền đến cùng tiếng gió: "Tống Viện."
 
Tống Viện khẽ đáp: "Cái gì?"
 
Chu Diễn liếc nhìn mặt trời lặn ở phía trước rồi cất lời thề: "Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em."
 
Lời tỏ tình rất sến, nhưng Tống Viện nghe xong lại như ăn mật, ngọt từ miệng đến trong lòng, đáy lòng như bị gảy một cái, vừa tê vừa ngứa.
 
Cô ôm lấy cổ Chu Diễn, miệng cắn lên vành tai anh, nói ậm ờ không rõ: "Em cũng sẽ đối xử tốt với anh."
 
Nói xong, cảm thấy ý của mình bày tỏ chưa đủ lắm, cô buông miệng ra, dán đến bên cổ anh nói: "Kiếp này kiếp sau đều sẽ đối xử tốt với anh."
 
Chu Diễn cõng cô đi về phía trước, đáy mắt chứa ý cười: "Chỉ có kiếp này và kiếp sau thôi hả?"

"Không." Tống Viện hôn lên mặt anh một cái: "Còn cả kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp em đều sẽ quấn lấy anh."
 
Chu Diễn ngẩng đầu hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn cô: "Anh cực kỳ vui lòng."
 
Ánh mắt của anh khi nhìn cô rất thâm tình, mặt của Tống Viện không khỏi đỏ lên, mi mắt chợt lóe rồi cụp xuống, bên cạnh có một con đường nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều cây cối, Chu Diễn liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó cõng cô đến trong rừng cây.
 
Sau lưng tựa vào thân cây, Tống Viện bị cấn một chút, ngước cổ nhìn Chu Diễn: "Anh..."
 
Chu Diễn nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên, hành động không có chút dịu dàng nào, còn cắn khóe môi cô một cái.
 
Tay của Tống Viện hơi nâng lên chống ở trước ngực anh, không lâu sau đã vòng lên cổ anh, cô nhón chân lên, chủ động dâng môi lên.
 
Trong tình yêu, đắm say ở trong đó chưa bao giờ là một người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận