Em Không Cần Anh

Nam Thành mưa như trút nước, mặt đất vừa hơi khô ráo được một chút giờ lại bị mưa xối ướt, hoa cũng bị nước mưa tạt đổ nghiêng ngả, cánh hoa rơi đầy đất.
 
Gió thổi mạnh đến mức không đứng vững nổi.
 
Lúc Tống Viện bước xuống xe, áo choàng trên vai bay lên theo gió rồi lại hạ xuống, gió thổi lên người khiến cảm giác lạnh lẽo nháy mắt lan ra toàn thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì tham gia tiệc rượu nên tối nay cô cố ý mặc sườn xám, hoa mẫu đơn trên bộ sườn xám cực kỳ nổi bật, cánh hoa sinh động như thật, thiết kế tinh xảo, tôn lên đường cong của Tống Viện một cách hoàn hảo.
 
Cô phù hợp với cả phong cách gợi cảm và phong cách thanh lịch, khó trách người hâm mộ gọi cô là tiểu tiên nữ, đúng là trông cô thật sự giống tiên nữ.
 
Nhất là trong khoảnh khắc ánh đèn rực rỡ chiếu lên người cô, xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.
 
Vô số ánh mắt đổ dồn về cô, có người còn khẽ bàn tán: “Ôi, cô nói xem, Tống Viện muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, tại sao người chiến thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Phi lại không phải cô ấy chứ?”
 
Người bên cạnh ghé lại gần, thì thầm: “Thì chẳng phải là vì cô ấy không có người chống lưng à?”
 
“Ý của cô là… Ngô Hà có ô dù?”
 
Người đó cầm chiếc ly chân cao lên, khẽ nhấp môi, nhún vai nói: “Tôi không nói gì đâu nhé, lời này là do cô tự nói đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi, người đó cầm ly rượu đi về phía trước, vẫy tay với Tống Viện ở phía xa, nhiệt tình chào hỏi: “Tống Viện, cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi đợi cô lâu lắm rồi.”
 
Người này là một ngôi sao mới trong giới giải trí, sau khi quay xong một bộ phim chiếu mạng đã quen biết được ông lớn, dựa vào sự dẻo miệng của mình mà giành được rất nhiều hợp đồng.
 
Ngoài mặt thì thân thiết với tất cả mọi người nhưng thực tế thì rất nhiều tin xấu của các nghệ sĩ đều do cô ta tiết lộ, cô ta là kẻ ba phải, ai mạnh thì nghiêng về phía người đó.
 
Người mà cô ta định lôi kéo là Ngô Hà nhưng ai mà ngờ được rằng không những không thành công mà còn bị Ngô Hà mỉa mai ngược lại là không có năng lực. Vậy nên bây giờ cô ta mới chuyển sự chú ý lên Tống Viện.
 
Suy cho cùng, ngoài Tống Viện ra gần như chẳng còn ai có thể cạnh tranh được với Ngô Hà.
 
Tống Viện nhìn người đi tới, nở một nụ cười khách sáo: “Chào chị Tô.”
 
“Ôi chao, gọi chị cái gì.” Tô Khanh lấy một ly rượu trên tay bồi bàn, mỉm cười, nói: “Gọi tôi là Tô Khanh là được.”
 
Chẳng có cô gái nào muốn nghe người khác gọi mình là chị, Ngô Hà không thích, Tô Khanh cũng không phải ngoại lệ.
 
Không phải Tống Viện không hiểu lý do, vừa nãy cô cố ý gọi như vậy. Cô vẫn còn nhớ, hai tháng trước, quảng cáo dầu gội đầu bị cái người tên Tô Khanh cướp đi.
 
Mặc dù làm trong im lặng nhưng chẳng ai là kẻ ngốc.
 
Tống Viện nhận lấy, nâng cao ly rượu: “Mời.”
 
Lúc cô giơ tay lên, Tô Khanh nhìn thấy chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay cô, ngạc nhiên đến nỗi quên cả uống rượu, nói: “Ái Chi Luyến?”
 
Tống Viện nhướng mày: “Hửm?”
 
Tô Khanh chỉ chiếc vòng trên cổ tay cô: “Chiếc vòng cô đang đeo được thiết kế bởi bậc thầy M nổi tiếng thế giới đó. Nghe nói ý định ban đầu khi ông ấy thiết kế nó là để tưởng nhớ mối tình đầu. Chiếc vòng tay này là hàng không bán, cô mua chiếc vòng quý giá này thế nào vậy?”
 
Tô Khanh lăn lộn trong giới thượng lưu lâu như vậy cũng không phải là phí công, cô ta cũng biết nhìn hàng.
 
Tống Viện nhìn chằm chằm chiếc vòng kim cương trên tay, cô nhớ lại hình ảnh tối qua, khi động tình, người đàn ông đã đeo chiếc vòng tay này lên tay cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, mắt anh sáng rực, ánh mắt tỏa ra ánh sáng say lòng người.
 
Cô cảm thấy hốt hoảng trong ánh sáng đó, không kìm được lòng, hỏi: “Chu Diễn, anh có yêu em không?”
 
Nói xong, cô căng thẳng chờ anh trả lời.

 
Chu Diễn nhẹ nhàng kéo cô dậy, mặt vùi trên hõm vai cô, nói: “Yêu, sao lại không yêu.”
 
Tống Viện còn muốn hỏi bắt đầu từ khi nào? Kéo dài bao lâu rồi?
 
Nhưng đáng tiếc, cô không nói ra.
 
Chu Diễn không cho cô cơ hội để hỏi tiếp nữa, anh dẫn dắt cô cùng nhau chìm đắm. Như sợ cô chưa đủ lạc lối, anh còn tạo ra hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác trên điểm mẫn cảm của cô.
 
Ngoài tiếng gầm nhẹ của anh ra, bên tai cô không còn bất cứ âm thanh gì.
 
Nhưng câu ‘yêu, sao lại không yêu’ đó của anh thật sự đã khiến cô vui vẻ. Cô đã giao toàn bộ bản thân mình ra trong quá trình yêu đó.
 
Không giữ lại chút gì.
 
Cho dù là thể xác hay trái tim đều chỉ thuộc về một mình anh.
 
Gần đây Tống Viện thường xuyên thất thần vì Chu Diễn, lần này cũng vậy. Tô Khanh gọi cô: “Tống Viện, cô còn chưa nói cô mua chiếc vòng này kiểu gì? Giá bao nhiêu?”
 
“Tống Viện, Tống Viện.” Tô Khanh vẫy tay.
 
Suy nghĩ đang bay đi xa của Tống Viện bỗng chốc quay lại vị trí: “Hửm? Cái gì?”
 
“Cô mua chiếc vòng này kiểu gì vậy?” Mặc dù ngoài mặt Tô Khanh cười trông rất vô hại nhưng trong lòng đã sớm tính toán xong. Nếu có thể nghe ngóng được bí mật gì đó, có lẽ sau này sẽ có lợi cho sự phát triển của cô ta.
 
Tống Viện cũng không ngốc, cô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Bộ lễ phục dạ hội của cô đẹp lắm, rất phù hợp với phong cách của cô.”
 
Ai mà không thích được khen, Tô Khanh tức khắc quên mất mục đích của mình, mặt mày xán lạn, nói: “Thật à?”
 
“Ừ, thật đó.” Tống Viện nói.
 
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa mở ra, có ai đó đi vào dưới sự mở đường của trợ lí. Không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài Ngô Hà ra thì còn ai khoa trương như vậy nữa.
 
Lúc Ngô Hà xuất hiện, tất cả ánh đèn flash đều tập trung trên người cô ta, hàng loạt tiếng ‘tách tách’ vang lên. Tô Khanh hừ mũi, lẩm bẩm: “Đắc ý cái gì.”
 
Tống Viện nhìn Ngô Hà, Ngô Hà nhìn cô cười đắc ý rồi chậm rãi giơ tay, chỉnh lại mái tóc không rối chút nào của mình.
 
Chỉnh tóc là phụ, khoe chiếc vòng kim cương trên tay mình là chính.
 
Tô Khanh đã nhìn thấu suy nghĩ đó của Ngô Hà, đến lúc nhìn rõ chiếc vòng kim cương trên tay cô ta, vẻ mặt khinh thường chợt thay đổi.
 
Đệt!
 
Tình huống gì thế này!
 
Lại là tác phẩm kinh điện của bậc thầy M?
 
Đúng là trùng hợp thật!
 
Tô Khanh có thể viết ra một quyển tiểu thuyết hàng vạn chữ ngay lập tức, trong đó là những bí mật không thể bật mí của Tống Viện và Ngô Hà.
 
Ánh mắt cô ta dừng trên người Tống Viện.
 
Tống Viện cũng nhìn thấy chiếc vòng kim cương trên tay Ngô Hà đầu tiên, nếu nói dây chuyền chỉ là vô ý, hai người không cẩn thận nên đã mua cùng một kiểu. Vậy chiếc vòng tay này thì sao.
 
Mặc dù kiểu dáng khác nhau nhưng người có mắt nhìn đều biết rõ chúng được làm ra từ cùng một nhà thiết kế.
 

Ý cười trên mặt cô dần biến mất, trong đôi mắt đen nhánh như có thứ gì đó cuộn trào ra.
 
Lần đầu tiên là trùng hợp, vậy lần này thì sao?
 
Cũng trùng hợp?
 
Mẹ nó, vậy thì đúng là trùng hợp quá.
 
Tống Viện không ngốc, cô cũng không tự lừa dối bản thân mình. Chắc chắn chiếc vòng kim cương trên tay Ngô Hà có liên quan đến Chu Diễn.
 
Nghĩ đến Chu Diễn, ngực cô lại căng lên đau nhói, tim như bị khoét vài lỗ, máu chảy ròng ròng.
 
Chu Diễn…
 
Thật sự là anh tặng cho cô ta à?
 

 
Trụ sở chính tập đoàn Chu Khang.
 
Trong văn phòng giám đốc, Chu Diễn hắt xì liên tục hai cái liền, Tiểu Thôi nói: “Giám đốc Chu, chắc là anh bị cảm rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem?”
 
Tối qua bỗng nhiên hắt hơi vài cái, hôm nay cũng vậy. Sức khỏe của ông chủ là quan trọng nhất, là thư ký đắc lực nhất của ông chủ, lúc nào anh ấy cũng phải duy trì cảnh giác.
 
Chu Diễn không bị cảm mà là dị ứng với thời tiết ẩm ướt, đây là bệnh vặt, lúc nghiêm trọng nhất có thể dẫn đến khó thở.
 
Thực ra lúc đầu bệnh này của anh không nghiêm trọng, lúc mới xuất hiện triệu chứng đã được chữa khỏi. Tất cả đều OK, nhưng không ổn ở chỗ những năm tháng đó anh không được sống tốt.
 
Lúc còn đang ăn nhờ ở đậu, chưa quay về nhà họ Chu, anh bị bệnh cũng chẳng ai quan tâm.
 
Sau khi quay về nhà họ Chu lại phải đối phó với bà Chu, đừng nói là uống thuốc, ngay cả việc uống nước thôi cũng phải cẩn thận. Nhà quyền thế thường có nhiều ân oán, chưa biết chừng đi sai bước nào đó sẽ xảy ra tai nạn bất ngờ.
 
Ngoài bản thân anh ra, không ai biết chuyện anh bị dị ứng, ngay cả Tiểu Thôi cũng không biết.
 
Tiểu Thôi còn muốn tiếp tục khuyên anh nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên. Anh ấy bấm nghe máy, một giọng nói nặng nề truyền đến từ đầu dây bên kia. Một phút sau, anh ấy cúp máy.
 
Chu Diễn hỏi: “Ai gọi đến.”
 
Tiểu Thôi trả lời: “Trợ lý của giám đốc Ngô.”
 
Mặt Chu Diễn không biểu cảm, nói: “Nói gì?”
 
Tiểu Thôi lúng túng: “Nói cô Ngô xảy ra chút chuyện, muốn anh xử lý.”
 
“Ngô Hà?” Chu Diễn nói: “Cô ấy đang ở đâu?”
 
Tiểu Thôi nói: “Sở cảnh sát.”
 
Chu Diễn đứng dậy, lấy áo vest trên giá xuống, khoác lên khuỷu tay: “Đi thôi.”
 
Vừa đi được hai bước điện thoại Tiểu Thôi lại vang lên.
 
Anh ấy nghe máy, chẳng bao lâu sau thì cúp máy. Mặt Tiểu Thôi trông còn khó coi hơn lúc nãy, ngập ngừng nói: “Giám đốc Chu.”
 
Chu Diễn: “Ai gọi?”

 
Tiểu Thôi: “Người cử đi theo cô Tống.”
 
Tống Viện?
 
Chu Diễn nhíu mày: “Cô ấy làm sao?”
 
Tiểu Thôi: “Cô Tô cũng xảy ra chuyện rồi.”
 
Chu Diễn trợn mắt: “Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
 
Tiểu Thôi nuốt nước bọt: “Lần này cô Tống cũng ở trong sở cảnh sát.”
 
Chu Diễn: “…”
 
Tiểu Thôi: “Cùng với cô Ngô.”
 
Chu Diễn: “…”
 

 
Nửa tiếng trước, Ngô Hà đang khoe khoang trước mặt phóng viên, hết tạo dáng rồi lại phát biểu, chậm rãi nêu lên cảm tưởng của mình sau khi nhận được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
 
Việc giẫm đạp trong giới giải trí là chuyện thường tình, Tống Viện và Ngô Hà là đối thủ cạnh tranh, vì cô không nhận được giải thưởng nào nên tất nhiên cô đã trở thành đối tượng bị giẫm đạp.
 
Lời nói sắc bén khiến người nghe tức giận, Tiểu Vinh không nghe nổi nữa, cô ấy nổi giận đùng đùng, nói muốn đi tìm Ngô Hà tranh luận.
 
Cao Tùng ra hiệu bảo cô ấy bình tĩnh, không nhìn xem họ đang ở trong trường hợp nào. Bọn họ tới đây để bàn việc hợp tác chứ không phải tới để gây chuyện.
 
Trách mắng Tiểu Vinh xong, Cao Tùng an ủi Tống Viện vài câu: “Em cũng biết đó, cái giới này là như vậy, đứng trên cao thì được tâng bốc, đứng dưới thấp thì bị giẫm đạp. Ai bảo năm nay chúng ta không có giải thưởng chứ.”
 
“Nhưng em đừng tức giận làm gì, trong liên hoan phim Hoa Mai lần tới, chúng ta sẽ lấy được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tới lúc đó Ngô Hà không đắc ý được nữa đâu.”
 
“Coi như chúng ta nhường cô ta lần này, lần sau chúng ta sẽ cướp lại,”
 
Tống Viện nhìn Ngô Hà chằm chằm, mãi lâu sau vẫn không nói chuyện.
 
Cao Tùng tưởng cô đã chịu nghe vào tai, anh chỉ ra sau: “Anh đi tìm đạo diễn Tôn bàn chút chuyện, Tiểu Vinh, em trông chị của em cho cẩn thận.”
 
Tiểu Vinh gật đầu: “Biết rồi ạ.”
 
Sau khi Cao Tùng rời đi, Tống Viện nâng ly lên nhấp một ngụm rượu rồi thuận tay đặt lên chiếc khay mà bồi bàn đang bưng, sau đó cô cầm hai ly khác lên, nhấc chân đi về phía trước.
 
Tiểu Vinh không hiểu gì, vội vàng đuổi theo: “Chị Viện, chị đi đâu vậy?”
 
Tống Viện không trả lời mà đi xuyên qua đám người, đến trước mặt Ngô Hà. Dưới ánh đèn, cô mỉm cười: “Chị Ngô, mời.”
 
Ngô Hà rất ghét bị người khác gọi là chị, nhất là Tống Viện.
 
Nếu không phải e ngại đang trong trường hợp này thì cô ta đã nổi giận từ lâu rồi. Cô ta mỉm cười nhận lấy, giả vờ vui vẻ, nói: “Cảm ơn Tống Viện.”
 
Ngô Hà nhận lấy.
 
Phóng viên nhân cơ hội chụp ảnh bọn họ.
 
Có người nhân cơ hội đưa danh thiếp cho Tống Viện, hy vọng có thể phỏng vấn cô. Tống Viện lịch sự nhận lấy, nói: “Anh có thể liên hệ với quản lý của tôi.”
 
Cách trả lời của cô rất bình tĩnh, chỉ chốc lát đã thu hoạch được rất nhiều lời khen ngợi. Những tin đồn thất thiệt nói Tống Viện kênh kiệu, không thân thiện, không cần bác bỏ đã tự sụp đổ.
 
Dường như độ nổi tiếng của Tống Viện còn cao hơn trước một chút,
 
Ngô Hà trang điểm lộng lẫy tham gia tiệc không phải là để làm nền cho Tống Viện, cô muốn nhân cơ hội này lôi kéo lòng người cũng phải xem cô ta đồng ý không mới được.
 
Ngô Hà cầm ly rượu bước tới gần, cô ta nâng ly: “Mời.”
 

Tống Viện vẫn mỉm cười vô hại như trước, xây dựng hình tượng trong sáng rất ổn thỏa.
 
Cô dịu dàng nói: “Vâng.”
 
Ngô Hà nhân lúc nâng ly ném cho Tống Viện một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
 
Tống Viện làm như không nhìn thấy, cười càng quyến rũ hơn.
 
Nhưng cô cười càng quyến rũ, tâm trạng Ngô Hà càng xấu. Suy nghĩ nào đó rục rịch trỗi dậy, đằng trước có một bồi bàn đang bưng rượu tới.
 
Cô ta nháy mắt ra hiệu với trợ lý, trợ lý hiểu ý rời đi.
 
Lúc bồi bàn tiến lại gần, trợ lý đưa tay đẩy một cái.
 
Bồi bàn nghiêng người về phía trước theo quán tính, chiếc khay đụng vào lưng Tống Viện, rượu vang hắt hết ra ngoài.
 
Bộ sườn xám màu hồng nhạt nháy mắt bị nhuộm đỏ cả một mảng, kéo dài từ eo đến tận vạt váy bên dưới, trông cực kỳ nhếch nhác.
 
Ngô Hà giả vờ tốt bụng tiến lên, đưa tay kéo Tống Viện. Cô ta bước đi không vững, loạng choạng nghiêng tay làm đổ rượu lên người Tống Viện.
 
Trước sau đều là rượu vang, lần này không thể dùng từ nhếch nhác để miêu tả nữa, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
 
Ngô Hà giờ vờ nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
 
Trong lúc không ai chú ý, cô ta nhếch môi cười đắc ý.
 
Tống Viện nhìn thấy nụ cười của Ngô Hà, cô cũng biết cô ta cố ý làm vậy nhưng cô không tức giận mà học theo dáng vẻ của Ngô Hà, kiệt sức ngã xuống.
 
Phóng viên bên cạnh đang cầm máy chụp ảnh, lúc Tống Viện bất ngờ ngã xuống đã đụng phải cánh tay anh ta, chiếc máy ảnh trong tay bay ra ngoài.
 
Rơi lên người Ngô Hà, không lệch chút nào.
 
Tiếng la hét và tiếng kêu ngạc nhiên vang lên cùng lúc, sự hỗn loạn đã xảy ra như vậy. Hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, ban tổ chức sợ sẽ xảy ra chuyện lớn nên đã báo cảnh sát.
 
Chẳng bao lâu sau, Tống Viện, Ngô Hà và những nhân viên liên quan bị đưa đi.
 

 
Cảnh sát đang tra hỏi đầu đuôi sự việc thì có người tiến vào, khách sáo nói với cảnh sát: “Chúng tôi là luật sự của cô Ngô, xin hỏi có tiện gặp cô ấy không?”
 
Cảm sát còn chưa mở miệng thì một người khác đã lên tiếng: “Làm phiền anh.”
 
Người Tống Viện run lên, cô nghe ra được giọng của người đó. Quay đầu lại nhìn, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Tiểu Thôi.
 
Tiểu Thôi?
 
Sao anh ấy lại tới đây?
 
Lẽ nào là…
 
Tống Viện nghi ngờ nhìn ra ngoài.
 
Quả nhiên là vậy.
 
Cô nhìn thấy chiếc Maybach màu đen đó.
 
Cửa kính đằng sau hạ xuống một khe hở rộng bằng ngón tay, nhờ ánh đèn trong sân cô có thể nhìn rõ người trong đó.
 
Mặc dù chỉ nhìn thấy cái trán nhưng chỉ lần nhìn một cái là cô có thể nhận ra đó là ai.
 
Mắt lóe lên sự thất vọng.
 
Chu Diễn…
 
Lại là anh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui