Em Không Cần Anh

Năm nay thời tiết ở Nam Thanh hơi thất thường, vừa vào đông đã bắt đầu đổ mưa, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm đi nhiều. Giây phút mở cửa ra, gió lạnh ập tới khiến Tống Viện không nhịn được mà rùng mình.
 
Vết ửng hồng trên mặt đã nhạt đi, có một khoảnh khắc cô cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy người ngoài cửa.
 
Chu Diễn thản nhiên bước vào, anh vòng qua Tống Viện, đi vào phòng khách. Nơi này trang trí theo sở thích của anh, hai màu đen trắng giao thoa trông cực kỳ lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Vinh gật đầu nói: “Chào giám đốc Chu.”
 
Sau đó cô ấy nhìn Tống Viện, chỉ về phía cửa, rụt cổ, nhanh chân nhanh tay đi ra ngoài.
 
Cửa đóng lại, Tống Viện chậm rãi quay người, đi đến trước mặt Chu Diễn, bình tĩnh nói: “Sao anh lại rảnh rỗi đến đây?”
 
Mặc dù đang cười nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tâm trạng của cô không tốt, giọng điệu mang theo sự bất mãn.
 
Chu Diễn vừa cởi cúc áo vest, vừa ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo. Anh vỗ vị trí bên cạnh mình, hạ thấp giọng xuống: “Nào.”
 
Rất ít khi anh dỗ dành cô, chủ yếu là vì Tống Viện không cần dỗ, cho dù có giận thật thì chỉ cần tặng vài món quà là được.
 
Nhưng dường như lần này hơi khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiếm khi thấy Chu Diễn để tâm như vậy. Thấy cô không động đậy, anh nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Đứng đó làm gì, đến đây ngồi đi.”
 
Ánh đèn chiếu xuống mặt người đàn ông giống như những ngôi sao sa. Ánh sáng mờ ảo khiến cho đường nét khuôn mặt của anh trông càng tinh xảo, anh tuấn hơn, giống như một người bước ra từ trong tranh vậy.
 
Chẳng trách người Nam Thanh đều nói giám đốc Chu của tập đoàn nhà họ Chu đẹp tựa thiên tiên. Nhìn như thế này đúng là có dáng dấp của thần tiên thật.
 
Tống Viện không nói chuyện, cô lặng lẽ đứng nhìn anh.
 
Chu Diễn nới lỏng cà vạt rồi cởi cúc áo trên cùng, thấy cô vẫn không động đậy, anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Không một lời giải thích, anh kéo tay cô, dắt cô cùng nhau ngồi xuống sofa.
 
Tậm trạng Tống Viện không tốt nên không muốn nhìn thấy anh, còn chưa kịp ngồi ấm mông, cô đã đứng lên. Chu Diễn thấy vậy, ngăn cô lại, cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng mình.
 
Tống Viện vùng vẫy: “Buông tay.”
 
Chu Diễn chỉ coi như cô đang giận dỗi, anh không những không buông tay mà còn dùng sức hơn, ấn đầu cô lên ngực mình, bình tĩnh nói: “Giận à?”
 
Ai trải qua chuyện như thế này cũng sẽ giận thôi, cô tức giận không phải là điều đương nhiên à?
 
Tống Viện ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt di chuyển từ cằm lên đến mắt, thấy anh không có suy nghĩ hối lỗi, hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô bỗng chốc biến mất.
 
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ giải thích, sẽ xin lỗi nhưng xem ra là cô đã nghĩ nhiều, anh căn bản không hề có ý định xin lỗi.
 
Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu khó chịu: “Giận? Tôi có tư cách gì để giận? Tôi và giám đốc Chu có quan hệ gì đâu?”
 
Cô chưa bao giờ nói chuyện với Chu Diễn bằng giọng điệu này, nhất thời anh cảm thấy không thể chấp nhận được, nhíu mày, nói: “Tống Viện.”
 
Anh rất ít khi gọi thẳng họ và tên của cô.

 
Lúc tâm trạng tốt thì gọi cô là Viện Viện.
 
Lúc động tình thì gọi cô là mèo con.
 
Lúc trêu đùa cô thì gọi cô là Viện.
 
Mà cô thì trước giờ luôn ngoan ngoãn, chưa từng chọc giận anh nên anh chẳng mấy khi gọi hai từ ‘Tống Viện’ này. Tống Viện không nhớ được rằng đã bao lâu kể từ lần cuối anh gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.
 
Tống Viện ngước cằm lên như một con chim công kiêu ngạo, hàng mi dài cong vút, có thứ gì đó tràn ra từ trong đôi mắt đen láy.
 
Không biết là do ánh sáng chói mắt hay là do thứ gì khác, ánh mắt Chu Diễn hơi thay đổi nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại như bình thường. Anh buông tay, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng nói không có độ ấm: “Đừng gây sự nữa.”
 
Gây sự?
 
Anh nói cô gây sự?
 
Đây là điều buồn cười nhất mà Tống Viện nghe được trong hôm nay. Anh và người khác lên hot search, ngược lại còn nói cô gây sự, anh đúng là hài hước thật.
 
Tống Viện không muốn để ý đến anh, cô đứng dậy đi đến trước cửa, dùng sức kéo cửa ra, lạnh lùng nói: “Tôi buồn ngủ rồi.”
 
Ý định đuổi người rất rõ ràng. Vẻ mặt Chu Diễn lạnh lẽo, anh nhìn cô chằm chằm như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt cô.
 
Một lúc lâu sau anh nói: “Em chắc chắn muốn anh đi bây giờ?”
 
Tống Viện nhắc lại một lần nữa: “Tôi buồn ngủ rồi.”
 
Chu Diễn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Viện. Một giây sau, anh đè cô lên bức tường phía sau, nghiêng đầu cắn tai cô, giọng nói trầm xuống: “Em chắc chắn muốn anh đi bây giờ?”
 
“Đúng.” Tống Viện đứng thẳng lưng, không có bất cứ hành động đáp lại nào: “Mời anh ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ.”
 
Ngón tay Chu Diễn trượt xuống cằm cô, dùng sức nhéo một cái, cằm cô bị ép phải nâng lên. Anh hỏi lần thứ ba: “Em chắc chắn?”
 
Tống Viện hùng hồn trả lời: “Chắc chắn.”
 
Bầu không khí có chút căng thẳng, vẻ mặt Chu Diễn không vui, anh buông tay, nhấc chân bước tới cửa phòng.
 
Tống Viện dựa lên tường thở dốc, tim đập thình thịch không ngừng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, không biết là do tức giận hay do căng thẳng.
 
Cô chưa bao giờ có sức miễn dịch với anh, chỉ cần anh muốn cô đều sẽ đầu hàng. Vốn tưởng rằng lần này anh sẽ kiên trì lâu hơn một chút, không ngờ…
 
Tống Viện cười nhếch mép, là do cô đã quá đề cao bản thân mình. Người đàn ông như Chu Diễn căn bản sẽ không dừng lại vì bất cứ người phụ nữ nào.
 
Nghĩ đến đây, tim cô bỗng nhiên như bị siết chặt, đau đớn không thôi.
 
Cô ngửa cổ, cố gắng làm dịu nỗi cay đắng đang trào lên nhưng hiệu quả không khả quan lắm, có giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
 
Đèn hành lang hắt xuống, chiếu lên mặt cô, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, bỗng nhiên nước mắt chậm rãi chảy xuống, cô giống như một con nai nhỏ lạc đường, thất vọng không nói nên lời.

 
Cô không nhịn được thầm mắng: “Chu Diễn, anh là đồ tồi.”
 
Lời nói vừa dứt, cánh cửa khép hờ bị đá văng ra, một bóng người cao gầy xuất hiện trước mắt. Tống Viện nhìn người tới, mắt mở to, còn chưa kịp nói gì môi đã bị chặn lại.
 
Sau khi cô phản ứng lại bèn dùng sức đánh anh nhưng anh không bị lay động. Anh nâng cằm cô lên, dùng sức tàn sát đôi môi cô.
 
Tống Viện thấy không đẩy ra được nên cô nhấc chân định đá anh, không ngờ lại bị chặn lại trước. Chu Diễn nở một nụ cười khẩy, giơ tay nắm lấy mắt cá chân cô rồi kéo cô ôm vào lòng.
 
Tống Viện dựa vào lòng Chu Diễn với một tư thế có độ khó cao, mắt cá chân bị anh nắm trong tay, eo bị anh ôm chặt, nửa thân trên của hai người dường như không có một kẽ hở nào.
 
Dán chặt lại một chỗ, không thể tách rời.
 
Cô dùng sức rút chân ra: “Buông em ra.”
 
Chu Diễn lại nhấc cao hơn một chút, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên, như thể đang ban bố một mệnh lệnh mà không ai có thể phản đối: “Không, buông.”
 
Cho dù Tống Viện từng học múa cũng không thể dùng tư thế này nói chuyện với anh được, khí thế của cô nhất thời kém hơn một bậc: “Chu Diễn, anh buông em ra.”
 
Chu Diễn nhân cơ hội nhéo eo cô một cái, môi cong lên thành một nụ cười lưu manh, anh vẫn trả lời giống như lúc nãy: “Không, buông.”
 
Tống Viện cắn môi: “Vậy làm thế nào anh mới chịu buông em ra?”
 
Giọng điệu lúc nói chuyện mang theo vẻ cầu xin.
 
Dường như Chu Diễn chơi đến nghiện, anh biết chỗ nào trên người cô nhạy cảm. Ngón tay anh xoa mắt cá chân cô, xoa bên trái một cái, xoa bên phải một cái, không lên tiếng cũng chẳng buông tay, cứ chơi như vậy.
 
Cảm giác tê dại bắt đầu lan lên từ mắt cá chân, chỉ trong giây lát đã lan ra khắp người. Tống Viện không nhịn được mà rùng mình, đôi môi run rẩy nói: “Chu, Chu Diễn, đừng mà.”
 
Chu Diễn không dừng lại, ngón tay tiếp tục giở trò, men theo chân cô lên trên, để lại dấu vết trên làn da trắng nõn của cô.
 
Tống Viện không chịu nổi, nhắm mắt lại nói một câu: “Đừng.”
 
Chu Diễn dừng tay, cười như không cười: “Đừng cái gì?”
 
“Như thế này?”
 
“Hay như thế này?”
 
Ngón tay lạnh lẽo, thon dài của người đàn ông xoa lung tung. Toàn thân Tống Viện như có ngọn lửa đang thiêu đốt, lúc nói chuyện giọng cũng run hơn hẳn: “Buông, buông ra.”
 
Mặt cô gái đỏ ửng, trong mắt tràn ngập ánh sáng quyến rũ, đôi môi bị nụ hôn vừa rồi nhuộm đỏ tươi, trông cực kỳ xinh đẹp.
 
Chu Diễn là người chưa bao giờ để bản thân phải chịu oan ức, sau khi thấy một màn như vậy, anh không kiên nhẫn được nữa. Giây trước vừa mới buông tay, giây sau đã vác người lên vai.
 
Tống Viện chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi tới khi không còn váng đầu nữa, cô đã nằm trên bàn trà rồi. Đồ đạc trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu loảng xoảng.

 
Cô không nhịn được mà kéo cổ áo anh, đỏ mặt nói: “Anh, anh muốn làm gì?”
 
Chu Diễn xoa mặt cô như đang sờ một món đồ quý báu nào đó, chậm rãi di chuyển từng chút một, cuối cùng dừng lại trên tai cô.
 
Đây là một điểm nhạy cảm khác của cô.
 
Tống Viện khẽ run, cô giơ tay muốn ngăn lại nhưng lại bị anh nắm lấy kéo ra sau người. Bàn tay rảnh rỗi còn lại của anh xoa tai cô, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
 
Anh dịu dàng nói: “Mèo con ngoan, để anh yêu em nào.”
 
Tống Viện thua trận, không vùng vẫy nữa. Sự yêu thích mà cô dành cho anh đã khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù anh chỉ đụng chạm bình thường nhưng cũng có thể khiến cô hưng phấn lạ thường.
 
Trong đầu cô, một bên đang nói không được, không thể, anh còn chưa xin lỗi, không thể nhận thua thế này được. Bên còn lại cãi lại, Tống Viện đừng cố chấp nữa, mày biết đó, mày thích anh ấy, thích đến mức không thể từ chối, nhận thua đi.
 
Trong lúc sững sờ, bóng người phía trên càng ngày càng cúi gần xuống. Giây phút chạm vào môi đó, Tống Viện biết rằng lần này cô lại thua rồi.
 
Tiếng sột soạt vang lên dưới ánh đèn lơ lửng, dần dần khuếch đại lên cùng với tiếng mưa bên ngoài.
 

 
Giây phút Tống Viện mở mắt ra, việc đầu tiên cô làm là sờ sang bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo đã dập tắt ngọn lửa trên người cô.
 
Quả nhiên.
 
Anh lại đi rồi.
 
Không biết là thất vọng hay vì cái gì, cô chậm rãi cuộn tròn người lại, dường như chỉ có như thế này mới có thể khiến cô ấm áp hơn một chút.
 
Từng hình ảnh lúc nãy lóe lên trong đầu cô như một bộ phim, cô lại mất phương hướng trong giọng nói dịu dàng của anh một lần nữa. Đây đã là lần thứ bao nhiêu cô tha thứ cho anh vô điều kiện rồi?
 
Nhiều đến mức cô không nhớ nổi nữa.
 
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, có người gửi tin nhắn WeChat đến.
 
Là Chu Diễn.
 
“Đột nhiên có một cuộc họp.”
 
“Lần này đi công tác về anh có mua quà cho em, đặt ở đầu giường.”
 
Tống Viện quay đầu nhìn, trên tủ đầu giường bên kia có một chiếc hộp nhung hình tròn màu đỏ sẫm, lúc nhìn thấy chiếc hộp đó cô hơi sững sờ.
 
Sao có thể?
 
Tống Viện quấn chăn dịch người qua đó, cô cầm chiếc hộp lên trong ánh mắt tràn ngập mong đợi, khóe môi không kìm được mà cong lên, anh tặng… nhẫn à?
 
Có phải không?
 
Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, sau khi hít thở sâu mấy lần, Tống Viện mở hộp ra. Nụ cười trên mặt cô đông cứng lại, ý cười trong mắt cũng biến mất.
 
Nhẫn?
 
Sao anh có thể tặng nhẫn cho cô được cơ chứ?
 
Ha.

 
Là do cô mơ mộng hão huyền.
 
Trong chiếc hộp là một đôi khuyên tai kim cương, kim cương rất lớn, ánh sáng chiếu vào nó làm người ta chói mắt. Nếu như cô gái khác nhận được món quà như vậy chắc chắn sẽ rất vui nhưng Tống Viện thì không.
 
Thứ cô cần chưa bao giờ là khuyên tai kim cương, cô muốn…
 

 
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Tống Viện luôn không tốt, hầu như cả đêm cô đều gặp ác mộng chỉ vì đôi khuyên tai kim cương. Sau khi tỉnh lại cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa hay Nguyễn Văn Văn hẹn cô đến suối nước nóng ngâm mình.
 
Tống Viện đồng ý: “Được.”
 
Đã lâu rồi hai người không gặp nhau, vừa gặp đã nói chuyện không dứt. Nguyễn Văn Văn thấy trên người cô toàn là vết xanh tím, chân mày xinh đẹp nhíu lại.
 
“Chu Diễn là chó à? Sao anh ta hạ miệng độc ác vậy?”
 
Khi ở trên giường Chu Diễn luôn muốn cô kêu ra thành tiếng nhưng cô chỉ mở miệng lúc Chu Diễn cắn cô, lâu dần đã biến thành như vậy, anh thích để lại dấu vết tình thú trên người cô.
 
Tới khi tình nồng, anh còn cắn mạnh hơn.
 
Trước đây Tống Viện cảm thấy chẳng sao cả, nhưng bây giờ nhìn lại… đúng là hơi thê thảm.
 
Quảng cáo nước hoa ngày mai không thể quay được nữa rồi.
 
Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi hai cái: “Phải rồi, Chu Diễn có giải thích chuyện hot search với cậu không? Còn nữa, rốt cuộc anh ta và Ngô Hà có quan hệ gì? Lần trước tặng tranh cho Ngô Hà ngay trước mặt cậu, lần này lại cùng đi ăn tối với cô ta, rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy?”
 
Nguyễn Văn Văn vốn đang đi công tác ở nước ngoài, sau khi nhìn thấy hot search đó cô ấy đã vội vàng bay về nước. Với người khác, Tống Viện có thể cứng rắn được chứ đối mặt với Chu Diễn, cô chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, cô ấy sợ cô phải chịu tủi thân.
 
Tống Viện vốc nước lên người: “Giải thích rồi.”
 
“Anh ta nói thế nào?” Nguyễn Văn Văn hỏi.
 
Tống Viện nhớ lại, sau khi hai người làm xong, anh ôm cô vào phòng ngủ. Trong bồn tắm, anh vừa xoa sữa tắm cho cô vừa nói: “Anh và Ngô Hà không có gì cả, tặng tranh là vì yêu cầu công việc, ăn cơm cùng cô ấy cũng chỉ vì yêu cầu của công việc thôi.”
 
“Em đừng suy nghĩ linh tinh.”
 
Quen nhau ba năm, đây coi như là lần đầu tiên Chu Diễn nghiêm túc giải thích với cô. Mặc dù lời giải thích đó không được thuyết phục cho lắm nhưng Tống Viện vẫn lựa chọn tin tưởng anh như mọi lần.
 
“Cái gì? Chỉ vậy thôi hả?” Nguyễn Văn Văn trợn mắt, lớn tiếng nói: “Anh ta nói vậy mà cậu cũng tin?”
 
Tống Viện trả lời: “Ừ, tớ tin.”
 
“Tống Viện, có phải cậu trúng độc của Chu Diễn rồi không?” Nguyễn Văn Văn rất muốn bổ đầu cô ra xem thử xem bên trong được làm bằng gì, chuyện như vậy mà có thể dễ dàng cho qua được hả?
 
Phải tra hỏi thật nghiêm túc mới được.
 
Cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu có từng nghĩ rằng, nhỡ đâu bọn họ thật sự có gì đó thì cậu phải làm sao?”
 
Tống Viện cũng đã tự hỏi bản thân như vậy rất nhiều lần, nếu có một ngày Chu Diễn phản bội mình thì cô sẽ làm gì?
 
Nước trong bể rất ấm, hai gò má cô dần đỏ lên, hơi nước bay qua hàng mi khiến đôi mắt cô như được ngâm trong nước.
 
Cô nói: “Nếu thật sự như vậy, tớ sẽ rời khỏi anh ấy không chút do dự.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận