Em Không Cần Anh

Tống Viện cảm thấy mình đạp phải đồ, rũ mắt xuống nhìn lướt qua, ánh mắt rơi xuống mu bàn tay phiếm hồng của Chu Diễn, hơi dừng lại, nhấc gót chân ra, lướt qua bên cạnh tay của anh.
 
Thôi Dương thở hốc vì kinh ngạc, may mà cô Tống không đạp thêm một chân, nếu không có lẽ tay của ông chủ sẽ biến thành móng heo mất.
 
Tiêu Thần đi tới đỡ cô: "Nào, chậm một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viện gật đầu, trong con ngươi trong trẻo sáng ngời như phủ một tầng sương mù, mặt mày cong lên, khách khí nói: "Cảm ơn."
 
Khi cô nói chuyện với Tiêu Thần, mặt nở nụ cười, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng sáng treo giữa trời, tỏa sáng rực rỡ.
 
Tiêu Thần dịu dàng đáp lại: "Khách khí với tôi làm gì, nào, phía trước là bậc thang, cẩn thận chút."
 
Tống Viện gật đầu nói: "Ừm."
 
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, vừa nói vừa đi về phía trước.
 
Chu Diễn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống bóng dáng tựa sát bên nhau của bọn họ, đôi mắt nhắm lại không biết đang suy nghĩ gì.
 
Trước khi Tống Viện đi vào, khóe mắt nhìn lướt qua về phía sau, dưới đèn, người đàn ông duy trì tư thế uốn gối, mãi lâu không động, nhìn từ xa không rõ thần sắc của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện đoán, có lẽ sau đêm nay anh sẽ không tới nữa.
 
Người đã đi xa.
 
Thôi Dương vội vàng đi lên trước: "Giám đốc Chu, để tôi."
 
Nói xong đưa tay nhặt cơm hộp lên, khi muốn đi nhặt bò bít tết, Chu Diễn trầm giọng nói: "Không cần nhặt nữa."
 
Thôi Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Diễn đứng lên, đá một cước vào trên bò bít tết, mức độ ghét bỏ không cần nói cũng biết.
 
Đá xong, anh ngồi luôn vào trong xe.
 
Thôi Dương ôm hộp cơm đi theo.
 
Một lát sau, xe lái đi.
 
Sau khi xe đi một lát, có tiếng nói chuyện truyền tới từ cách đó mấy mét: "Cậu Trình, tiếp theo đi đâu?"

 
Trình Xuyên sờ cằm cười hì hì: "Đi tới câu lạc bộ Tinh Hải."
 
Dứt lời, anh ấy lấy điện thoại di động ra, nhắn liên tiếp mấy tin Wechat trong nhóm.
 
[Ngày mai các anh em tụ tập, mấy cậu phải đến hết đó.]
 
[Tớ nói trước, nhất định phải đến.]
 
Anh ấy còn @ riêng Chu Diễn.
 
[@Chu Diễn, nhất định phải tới.]
 
-
 
Ngày kế tiếp, ban đêm, câu lạc bộ Tinh Hải.
 
Ban ngày, thời tiết ở Nam Thành còn rất tốt, ánh nắng tươi sáng, gió cũng ấm, đến ban đêm, thời tiết thay đổi, bắt đầu mưa, mưa không lớn, nhưng gió thổi trên người hơi lạnh.
 
Cây cối hai bên đường phố lại lắc lư lần nữa, tiếng xào xạc thỉnh thoảng vang lên.
 
Tiểu Vinh đánh xe vào dưới hầm đậu xe, sau khi tìm được chỗ đậu thì dừng lại, quay đầu hỏi: "Chị Viện, bao giờ em tới đón chị?"
 
Tống Viện lạnh nhạt nói: "Ngày mai phải tiến tổ, hôm nay không thể chơi quá muộn, hai tiếng sau."
 
Tiểu Vinh nói: "Em tới gần đây mua chút đồ, mua xong sẽ đi lên tìm chị."
 
Tống Viện vừa gật đầu, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Nguyễn Văn Văn gọi điện thoại tới cho cô: "Cậu đang ở chỗ nào?"
 
Tống Viện: "Dưới hầm đậu xe."
 
Nguyễn Văn Văn: "Tớ xuống đón cậu."
 
Tống Viện mỉm cười nói: "Không cần, nói số phòng cho tớ là được."
 
Nguyễn Văn Văn là người không chịu ngồi yên, đúng lúc hôm nay có một ban nhạc nổi tiếng tới câu lạc bộ Tinh Hải hát, cô ấy nhớ Tống Viện muốn xem nên đã đặt phòng trước chờ cô đến.
 
"Sao vậy được, cậu chờ chút, tớ xuống dưới đón cậu."
 

Nguyễn Văn Văn vừa gọi điện thoại, vừa đi về phía thang máy, đi ngang qua một phòng bao “Thiên Thượng Nhân Gian”, vô tình nhìn lướt qua, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
 
Khe cửa quá nhỏ, cũng không thấy quá rõ, cô ấy ngừng chút, tiếp tục đi về phía trước.
 
Lát sau, trong phòng sau lưng có tiếng nói chuyện truyền đến.
 
"A Diễn nói chút đi, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra?" Người nói chuyện là Trình Xuyên, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, tay sờ bài, đuôi mắt cong lên, dáng vẻ muốn nghe trò hay.
 
"Tối hôm qua? Tối hôm qua làm sao?" Hứa Đông ném ra một lá K cơ, nhíu mày, "Mau nói, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
 
"Tớ cũng muốn nghe." Chu Sâm đã lâu không lộ diện nhìn bọn họ chăm chú: "Trình Xuyên cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi."
 
"Muốn nói cũng phải là A Diễn nói." Trình Xuyên ném câu chuyện lên người Chu Diễn một lần nữa, hất cằm: "Nói một chút xem, tối hôm qua cậu làm gì với Tống Viện?"
 
Chu Diễn chậm rãi ngẩng đầu, dáng vẻ không chút gợn sóng: "Còn chơi nữa không?"
 
"Chơi." Hứa Đông nói: "Chơi bài cũng không làm chậm trễ cậu kể chuyện xưa mà, đúng không."
 
"Rốt cuộc cậu làm cái gì, nói ra, để chúng tớ tham mưu cho cậu một chút." Tròng mắt của Chu Sâm cũng sắp lồi ra rồi.
 
Chu Diễn tỏ vẻ mặc kệ nét mặt của các cậu, ném bài ra, cầm ly rượu tự uống.
 
Trình Xuyên thấy thế thì biết không hỏi được cái gì, dứt khoát nói rõ chuyện mình thấy tối hôm qua một lần, tối hôm qua đúng lúc anh ấy đi qua, nhìn thấy cảnh tượng Chu Diễn xuống xe chặn Tống Viện.
 
Sau khi nói đại khái chuyện đã xảy ra một lần, anh ấy gõ tàn thuốc, khóe môi cong khẽ, lộ ra nụ cười bất cần đời: "Chuyện tối hôm qua cậu làm là cố ý sao?"
 
Tay cầm ly của Chu Diễn khựng lại, ánh mắt rơi trên mặt Trình Xuyên.
 
Trình Xuyên rít một hơi thuốc, sau đó từ từ nhả khói ra, ý cười bất cần đời trở nên hơi đắc ý: "Khổ nhục kế sao? Lúc trước không phải cậu đã hỏi tớ làm thế nào mới có thể khiến phụ nữ tha thứ sao. Tuy nhiên, cậu diễn khổ nhục kế này quá thật rồi, may mà tớ biết nội tình, nếu không cũng còn tưởng là thật đấy."
 
"Tớ thấy sau khi Tống Viện giẫm cậu một cước, cũng không dẫm cả chân còn lại lên, biết chuyện này có nghĩa gì không?"
 
Đầu ngón tay Chu Diễn cuộn tròn, vẫn không nói gì.
 
Chu Sâm hỏi: "Điều này có nghĩa là gì?"
 
Trình Xuyên chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ cậu quá non: "Có nghĩa là Tống Viện đã bắt đầu mềm lòng. Phụ nữ ấy mà, một khi mềm lòng, chuyện phía sau sẽ dễ giải quyết."

 
Hứa Đông hiểu ra, vỗ bả vai Chu Diễn: "Người anh em, cậu được nha, dùng mưu kế khi làm ăn lên người Tống Viện. Giống như cậu, có mười Tống Viện cũng không chống đỡ được, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quay về thôi."
 
Không thể không nói, về điểm này, Trình Xuyên cũng rất bội phục Chu Diễn, lúc đó anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh lại làm thật, chẳng những làm, còn làm giống đến vậy.
 
Lúc uốn gối ngồi xổm trên mặt đất kia, ngay cả anh ấy cũng bị chấn trụ, mẹ nó, diễn quá giống thật rồi, quả thực giống tình tiết trong phim truyền hình như đúc.
 
Trình Xuyên cầm ly khẽ chạm ly với Chu Diễn: "Người anh em, nếu cậu ôm được mỹ nhân về, cũng đừng quên người hiến kế tôi đây, nếu không phải tôi ra chiêu kêu cậu dùng khổ nhục kế, sao Tống Viện có thể mềm lòng với cậu. Tớ nói không sai chứ, phụ nữ ấy mà, dễ bị lừa."
 
"Phụt." Hứa Đông cười ra tiếng: "Gọi là dễ dụ."
 
Trình Xuyên xua tay: "Cùng một ý đó thôi, nói trắng ra là dễ đối phó. Nhất là loại phụ nữ đã từng một lòng một dạ với cậu như Tống Viện, chỉ cần cậu tìm đúng điểm mấu chốt, làm chút chuyện khiến cô ấy mềm lòng, lập tức giải quyết được."
 
Chu Sâm ngậm điếu thuốc, cũng phát biểu vài câu: "Tớ tán thành với lời này của Xuyên, phụ nữ ấy mà, dỗ dành đúng chỗ sẽ không sao, đừng quá để bụng, còn nữa, dỗ được rồi, lúc nên thờ ơ thì vẫn phải thờ ơ, có câu nói như nào nhỉ, à, không thể chiều quen được."
 
"Ha ha ha, đúng, chính là ý này." Hứa Đông phụ họa.
 
Bốn người chỉ lo nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới khe cửa mở rộng hơn, có bóng dáng đã đứng sững ở đó mấy phút, nghe toàn bộ câu chuyện của bọn họ.
 
Dưới đèn lồng trắng, phản chiếu hai khuôn mặt khó coi.
 
"Mẹ nó." Tính cách Nguyễn Văn Văn nóng nảy lên, đứng bên cạnh, xắn tay áo bước tới: "Ra là trong lòng Chu Diễn mang suy nghĩ thế này, khổ nhục kế? Anh ta cũng có can đảm đấy! Không được, tớ muốn đi mắng anh ta."
 
Tống Viện ngăn cô ấy lại: "Đừng đi."
 
Nguyễn Văn Văn chỉ vào cửa nói: "Không phải chứ, thế rồi mà cậu cũng có thể nhịn?"
 
Tống Viện cười lạnh một tiếng: "Nhịn? Sao tớ có thể nhịn."
 
"Phụt." Trình xuyên mở một chai Champagne: "Nào, chúng ta chúc cho A Diễn sớm theo đuổi được người thành công."
 
Hứa Đông cao giọng gào lên: "Không say không về."
 
Tiếp theo là âm thanh chén rượu va vào nhau, ánh mắt Tống Viện từ trên mặt Trình Xuyên chuyển qua trên mặt Chu Diễn, chỉ thấy mí mắt anh hạ xuống, đôi môi khẽ nhấp, không nhìn ra chút vui buồn nào trên mặt anh.
 
Hạ tầm mắt, di chuyển đến cái ly anh cầm trên tay, trên mu bàn tay có một mảng lớn vết đỏ sau khi bị bỏng, rất dễ thấy, dường như cũng không xử lý bằng thuốc.
 
Khi Tống Viện nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Chu Diễn, Trình Xuyên cũng nhìn thấy, mẹ nó một tiếng: "Vết thương kia của cậu cũng là cố ý làm ra sao, cậu ra tay cũng quá hung ác rồi, lần sau nhớ làm nhẹ chút, ra vẻ chút là được rồi."
 
Tiếp đó còn nói: "Vấn đề về phụ nữ này, thật sự không đáng để cậu phải tốn công nghĩ nhiều như vậy, không đáng."
 
Chu Diễn khẽ nhấp một ngụm Champagne, sau khi để ly xuống, cũng cúi đầu liếc nhìn vết thương trên mu bàn tay, cảm giác đau đớn lúc bị bỏng rõ mồn một trước mắt, cũng không biết nhớ tới cái gì, anh khẽ cau mày lại.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn thấy cảnh tượng này, chậc chậc hai tiếng: "Một người hai người đều không phải thứ gì tốt, đồ cặn bã."
 

Khóe miệng Tống Viện lộ ra nụ cười trào phúng, trong đôi mắt cong lên không có một chút động lòng nào, nếu nói trước đó cô còn có chút mềm lòng, hiện tại cũng mất sạch rồi.
 
Khổ nhục kế?
 
Diễn trò?
 
A.
 
Thú vị.
 
Tiếng âm nhạc điếc tai nhức óc vang lên, Tống Viện kéo cánh tay Nguyễn Văn Văn, cong môi nói: "Tiết mục bắt đầu rồi, đi, đi xem một chút."
 
Nguyễn Văn Văn bị cô cưỡng ép kéo đi.
 
Trước khi xuống tầng, Tống Viện ngoái nhìn thoáng qua, cái nhìn kia đã bao hàm quá nhiều thứ.
 
Chu Diễn cảm thấy có người đang nhìn anh, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở cửa, cửa phòng bao mở một khe hở lớn, đèn hành lang chiếu vào, chiếu ra một bóng dáng mơ hồ.
 
Anh nhăn mày, đứng dậy đi tới cửa, đẩy cửa ra, tập trung nhìn vào.
 
Bên ngoài trống rỗng, không có một người nào. Bức tranh dán ở vách tường trên hành lang bị gió thổi lệch một chút, lắc lư ở giữa như một bóng người.
 
Trình Xuyên bưng ly rượu đi tới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Sao vậy?"
 
Chu Diễn giãn lông mày, thản nhiên nói: "Hình như có người."
 
Trình Xuyên lướt qua anh ra ngoài, đứng trên hành lang nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc, thì không có một người nào.
 
Lúc anh ấy thu lại ánh mắt, liếc qua bức tranh trên vách tường, cong môi nói: "Là nó giở trò quỷ à."
 
Dường như để chứng minh cái gì, bức tranh lại bỗng nhúc nhích.
 
Trình Xuyên vui vẻ nói: "Xem đi, tớ nói đúng."
 
Nói xong đưa tay đẩy Chu Diễn: "Nào, tiếp tục uống rượu."
 
Lúc Chu Diễn quay người lần nữa, nhìn thoáng qua, đáy mắt ảm đạm không rõ thần sắc.
 
Hứa Đông thấy hai bọn họ đi tới, giơ bình rượu hỏi: "Sao thế?"
 
Chu Diễn xoay người ngồi ở trên ghế sô pha, hai chân tùy ý bắt chéo, thản nhiên nói: "Không có gì."
 
Ánh đèn mờ nhạt chiếu ra khuôn mặt ưa nhìn của người con trai, hàng mi dài mảnh, đôi mắt dài híp lại, bởi vì uống rượu mà đáy mắt có vết đỏ nhàn nhạt, hình thành đối lập rõ ràng với da thịt trắng nõn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận