Em Không Cần Anh

Tiêu Thần vén tay áo lên, tông cửa vào.
 
Bên ngoài cửa ra vào chỉ còn mỗi Cao Tùng, Thôi Dương và Tiêu Thần, còn những người khác đã bị Thôi Dương đuổi đi cả rồi.
 
Tiêu Thần sải dài bước đi đến, vịn chặt tay lên vai Tống Viện, kiểm tra hỏi: "Chị ổn chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viện nhẹ nhàng cong môi cười: "Ừm,tôi rất khỏe."
 
Dường như Tiêu Thần vẫn còn nghi ngờ, nên đi vòng cơ thể cô một vòng, thấy cô vẫn khỏe mạnh, mở thở dài, nói: "Không sao là tốt rồi."
 
Gương mặt Tống Viện cong lên nở nụ cười sáng lạn với anh ấy, rồi gật gật đầu nói: "Ừm, tôi không có chuyện gì thật mà…"
 
Hai người đứng bên nhau, nói chuyện trêu đùa thật chói mắt, Chu Diễn nheo mắt lại, giữa trái tim như bị ai đó đánh một cú, cô từng nói chuyện với anh với dáng vẻ này, cũng với giọng điệu nhỏ nhẹ, dịu dàng giống hệt như thế.
 
Tiêu Thần nói: "Thế chúng ta đi thôi."
 
"Ừm." Tống Viện đi với Tiêu Thần ra ngoài, lúc hai người đi lướt  qua Chu Diễn, không hề đụng chạm đến cánh tay của anh.
 
Ngón tay của Chu Diễn nâng lên, muốn nắm lấy cô nhưng đã bị cô khéo léo tránh đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chốc lát, cửa ra vào cửa căn phòng đã trống trơn, Thôi Dương ho nhẹ, hỏi: "Giám đốc Chu, thế mấy món quà còn lại có tặng tiếp không?"
 
Chu Diễn không chỉ chuẩn bị những thứ trên mặt bàn, mà còn rất nhiều đồ sau cốp xe.
 
Nhưng anh muốn tặng, mà cô có nhận không?
 
Chu Diễn đè giọng nói: "Cứ cất vào phòng trước đã."
 
Trong giọng nói của anh lộ ra chút bất đắc dĩ.
 
Thôi Dương chỉ những thứ trên mặt bàn hỏi: "Thế đống đó sao đây?"
 
Chu Diễn không thèm nhìn, mà nói: "Cậu cứ xử lý đi."
 
Tống Viện đã không cần mấy món đó, thì anh cũng không muốn nhìn nhiều nữa.
 
Anh nói xong lập tức nhấc chân đi khỏi phòng, chẳng biết khi nào bên ngoài trời đã đổ mưa, lúc anh đẩy cửa ra, mưa và gió lập tức tạt vào. Lúc này, anh nhíu mày như đã thấy gì đó.
 
Bên ngoài cách anh vài mét, Tiêu Thần đang cầm một chiếc ô, một tay khác nắm tay Tống Viện đi ở trước, hai người sóng vai nhau, thân thiết đến mức không diễn tả nổi.
 
Chu Diễn nhìn bóng lưng của hai người họ, hai tay âm thầm siết chặt lại.
 
Họ đã lên xe rời đi, anh vẫn đứng dưới hàng lang ngẩng người thật lâu. Lâu đến mức Thôi Dương gọi anh nhiều lần, anh mới lên xe.
 

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió từ ngoài luồng vào, Thôi Dương bảo tài xế để kéo cửa kính xe lên. Nhưng Chu Diễn đã cất giọng u ám của mình nói: "Cứ mặc kệ nó."
 
Tài xế dừng lại, cửa kính thủy tinh vẫn giữ ở nửa một khung cửa sổ.
 
Mưa và gió bên ngoài tấp vào, rơi xuống trên đầu Chu Diễn, tóc của anh bị nước mưa thấm ướt, từng giọt nước nhỏ giọt lăn dài trên ngọn tóc rồi run rẩy rơi xuống mặt anh, chảy ra hai hàng lệ nóng.
 
Thôi Dương quay đầu đột nhiên thấy gương mặt Chu Diễn ướt sũng, thầm nghĩ: Nếu biết có tình cảnh ngày hôm nay, thì phải chi lúc trước đừng làm, để bây giờ đau lòng thế chứ.
 
---
 
Đêm nay Tiêu Thần xuất hiện ở nhà hàng, vì anh ấy nhận được cuộc gọi của người đại diện, có người đã đăng lên mạng rằng anh ấy và Tống Viện đang cố ý tạo tình cảm yêu đương giả đối trên mạng, chứ hai người hoàn toàn không có chút quan hệ nào.
 
Những hình ảnh xuất hiện trên mạng trước đó toàn chụp ở thành phố P, còn lại những chuyện ngoài lề gì đó đều do thêu dệt lên.
 
Ban đầu chủ đề này không ai để ý, nó sắp biến mất rồi nhưng đối phương trắng trợn mua một tài khoản marketing để đẩy nó hot lên lại, những nghi ngờ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thứ duy nhất có thể đè xuống tin tức đang được tìm kiếm hot bây giờ chỉ có đề tài mới.
 
Bây giờ Tiêu Thần cầm ô nắm tay Tống Viện đi với nhau, cũng xem như là một đoạn kịch họ đã bàn bạc và sắp xếp từ trước.
 
Ngoại trừ hình ảnh này ra, khi hai người sẽ giả vờ như đang đi trên đường Tiêu Thần cố ý xuống xe mua một ít đồ ngọt cho Tống Viện, rồi mới lên xe, Tống Viện cầm khăn tay lau nước mưa lên mặt anh.
 
Còn khi xuống xe, Tiêu Thần bước xuống trước, rồi nắm tay Tống Viện kéo cô ra ngoài, hai người sẽ nhìn nhau đầy ngọt ngào trong vòng năm giây.
 
Nhiêu đó thôi đã được đám chó săn núp gần đó chụp lại rồi, Cao Tùng không muốn xuất hiện sơ hở nào, nên cũng đã gọi người đi theo, trong lúc đó họ cũng chụp được rất nhiều hình.
 
Tóm lại, mục tiêu của họ vẫn là muốn cho nhóm fans đẩy thuyền cặp Thần Viện hét ầm lên.
 
Hiệu quả cách làm của họ rất tốt, nhóm fans đẩy thuyền cặp Thần Viện đã hét ầm rồi, hu hu mẹ ơi con không chịu nổi, ngọt sún cả răng rồi.
 
Gần đây Chu Diễn đang bận rộn ký hợp đồng với tổng giám đốc Ngô, nên không chú ý tin tức trên mạng. Thôi Dương lại sợ anh đau lòng, nên cũng cố gắng lấp liếm chuyện này đi, anh ấy nghĩ thầm, cứ im hơi lặng tiếng cho qua đi là tốt nhất.
 
Nhưng hết lần này đến lần khác, lại có người cố ý khơi chủ đề này lên.
 
Hôm nay là lễ ký hợp đồng của tập đoàn Chu Khang và tập đoàn Ngô Thị, vì họ muốn tạo dựng thanh thế nên cố ý mời ký giả truyền thông đến.
 
Lễ ký hợp đồng rất thành công, lúc hai người đứng đối diện bắt tay nhau, tia sáng huỳnh quang của đèn máy chụp liên tục nhấp nháy trên người họ.
 
Sau lễ ký hợp đồng chấm dứt, họ sẽ bước vào giai đoạn trả lời câu hỏi của phóng viên, về chuyện này đã được sắp xếp từ trước, mỗi câu hỏi đã có sẵn câu trả lời cho họ học thuộc là được, nên Chu Diễn chỉ cần nhẹ nhàng trả lời vài câu là được.
 
Sau khi ba người phía trước hỏi xong, tự nhiên có một người đứng dậy, hỏi: "Xin hỏi, giám đốc Chu với Tống Viện có quan hệ gì?"
 
Thôi Dương nghe xong tự nhủ thầm: Toi rồi, đâu ra cái tên phá nhà thế.
 
Gương mặt của Chu Diễn lạnh lùng, anh thản nhiên nói: "Hôm nay không nói việc tư."
 
Nam phóng viên lại cố ý hỏi: "Anh không nói, chẳng lẽ vì xấu hổ khi bị đá à?"

 
Chu Diễn muốn rời đi, lại nghe nam phóng viên kia nói, anh khựng bước, quay đầu đưa mắt sắc lẹm nhìn anh ta.
 
"Anh nói cái gì đấy?"
 
Ký giả truyền thông khác thấy có cơ hội đưa tin nóng, nên vội vàng liên tục bấm máy chụp ảnh.
 
Nam phóng viên kia lạnh nhạt nói: "Tôi có một tin tức rất thú vị, nghe đâu Tống Viện từng là người yêu anh, chỉ là sau này cô ấy từ bỏ tình yêu nồng cháy với anh. Không biết, giám đốc Chu có thể trả lời chuyện này là thật hay giả không?"
 
Chu Diễn đi từng bước đến gần người kia, lông mày của anh nhíu lại thật chặt, ẩn chứa sự tức giận cực hạn: "Anh nói lại lần nữa xem?"
 
Nam phóng viên kia bị khí thế của anh dọa sợ. Nhưng anh ta nhớ đến số tiền mình sẽ nhận sau vụ này, lập tức vùng vẫy một lúc, mới cứng càng hỏi lại: "Anh bị đá đúng không?"
 
Trước khi Chu Diễn ra tay đánh người, bảo vệ đã xuất hiện đè nam phóng viên kia lại, nói: "Chỗ của chúng tôi có một vị khách mất món đồ quý, chúng tôi nghi ngờ là anh lấy nên mời anh theo chúng tôi đi một chuyến."
 
Thôi Dương sợ có gì sai sót nên cố ý nhờ bảo vệ còn lại dẫn các phóng viên khác đến phòng nghỉ ngơi.
 
Chu Diễn giật mạnh cà vạt của mình, thốt lên giọng đầy u ám: "Đi thăm dò xem kẻ nào đã sai tên đó đến."
 
Thôi Dương gật đầu, nói: "Vâng."
 
---
 
Một nơi khác, Ngô Hà đang xem lễ ký hợp đồng trên TV lại nhận được tin nhắn, trên màn hình chính là một dãy số, nhìn kỹ phía dưới chính là thông tin tài khoản từ ngân hàng gửi đến.
 
Cô ta tiếp tục chuyển tin nhắn sang một số điện thoại khác, với dòng chữ: Đến số tài khoản này lấy tiền.
 
Ngô Hà cầm điều khiển chỉ vào TV ấn nút tạm dừng, khóe môi nhàn nhạt cong lên, nở nụ cười đắc ý. Tống Viện đã khiến cô ta khó chịu như thế, thì làm sao cô ta để cô thoải mái đây.
 
Không phải Chu Diễn rất che chở cho cô à?
 
Được rồi, cô ta quậy to một trận để xem anh còn bảo vệ được cô hay không!
 
Fans lâu năm trong nhóm người hâm mộ đẩy thuyền của cặp Thần Viện vô tình thấy video trên mạng, lập tức tràn vào bình luận mắng, nữ thần Tống Viện của họ thuần khiết như thế, làm gì có chuyện phụ tình được.
 
Giả dối.
 
Chắc chắn có người ác ý, muốn hãm hại nữ thần.
 
Có người tin Tống Viện, cũng có người nghi ngờ, có người vội vàng chạy đến Weibo của cô gửi tin nhắn hỏi, để làm sáng tỏ mọi chuyện.
 
Nhưng phần bình luận ba xàm này lại là bước ngoặt quan trọng nhất của một nghệ sĩ, làn sóng này có thể thao túng và bôi đen con đường sự nghiệp và cơ duyên của Tống Viện, chỉ một đêm có rất nhiều người hâm mộ hủy theo dõi group đẩy thuyền Thần Viện.

 
Sau khi Cao Tùng thấy thế, thiếu điều tức đến hộc máu, cuối cùng đứa nào tinh trùng lên não, ăn no rửng mở đi gây chuyện thế? Nếu để anh ấy bắt được, xem coi anh ấy có lột da bọn chúng không!
 
Trợ Lý Ngô Hà nhìn cũng hơi sợ, lo lắng nói: "Chúng ta sẽ không bị điều tra ra đâu nhỉ?"
 
Ngô Hà bình tĩnh nói: "Chắc chắn là không rồi."
 
Cô ta với nam phóng viên kia trước giờ chưa gặp mặt nhau, liên lạc chỉ dựa vào điện thoại, nếu có điều tra bằng giọng nói, cũng nghe không ra là ai.
 
Còn về chuyện chuyển khoản thì không phải cô ta làm, cho nên có điều tra cũng không tra ra cô ta.
 
Ngô Hà đang đắc thắng, mà không biết Chu Diễn đã có manh mối, chỉ cần có người gây chuyện thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Chu Diễn cứ dựa theo dấu vết này, mà điều tra thôi.
 
Hôm nay, Tống Viện đang chụp quảng cáo bìa tạp chí, đột nhiên điện thoại vang lên, cô bắt máy lại tiếng tiếng gọi khẩn thiết từ trong truyền ra: "Tống Viện, giúp tôi với."
 
Tống Viện nhận ra tiếng của ai, còn ai khác ngoài Ngô Hà đây chứ.
 
Cô không quan tâm, nói lại: "Cô gọi nhầm số rồi."
 
Ngô Hà run rẩy nói: "Tôi gọi không sai, tôi đang gọi cho cô, xin cô giúp tôi đi, nếu cô không giúp tôi thì giám đốc Chu sẽ dẫn tôi đi mất."
 
Tống Viện nhíu mày: "Chu Diễn?"
 
Ngô Hà nói: "Xin cô đấy."
 
Tống Viện không thèm quan tâm giữ Ngô Hà và Chu Diễn đã xảy ra chuyện gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngại quá, tôi không quen anh ta, không giúp cô được."
 
Ngô Hà bị cô từ chối, nên không còn giữ được dáng vẻ yếu đuối của mình, mà lập tức thay đổi sắc mặt chửi: "Tống Viện, cô đang cố y đúng không, cô cố ý đặt bẫy cho tôi nhảy vào?"
 
Tống Viện nhíu mày nói: "Cô bị mắc bệnh hoang tưởng bản thân là người bị hại à, đừng có đến tìm tôi đấy, tôi không rảnh chơi với cô."
 
Ngô Hà cãi lại: "Cô bớt giả vờ vô tội đi, nếu không phải cô thì tôi cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả do cô tại cô hết. Không phải tại cô luôn quấn lấy Chu Diễn thì sao tôi bí quá hóa liều, tại cô, tại cô!"
 
Vừa ăn cướp vừa la làng, Tống Viện có thấy cũng chẳng thèm nghe cô ta xàm xí nữa, cúp điện thoại.
 
Sau khi công việc quay chụp buổi chiều kết thúc, Tiểu Vinh nhân lúc vắng người, lập tức tám chuyện: "Chị Viện, Ngô Hà này thảm lắm luôn á."
 
Tống Viện đang tháo trang sức ra, không quan tâm chỉ hỏi lại cho có lệ: "Cô ta bị sao thế?"
 
Tiểu Vinh nói: "Cái tin tức giám đốc Chu bị đá, chị thành người phụ tình đó, do cô ta bảo người khác tung tin bậy bạ hết. Cuối cùng giám đốc Chu điều tra ra chính cô ta gây chuyện nên nổi trận lôi đình, chặt gãy hết tất cả tài nguyên của cô ta đấy."
 
Chu Diễn có dư năng lực làm chuyện này, chỉ cần anh muốn thì có thể chặt đứt tài nguyên của bất cứ ai tùy thích, cho nên chẳng có gì lạ.
 
Tống Viện nhớ Chu Diễn đã từng nói, anh liên lạc với Ngô Hà chỉ coi như là nể mặt của giám đốc Ngô, sao rồi? Bây giờ anh đã đạt được việc ký hợp đồng, nên không thèm nhìn sắc mặt của ông ta nữa à?
 
Tiểu Vinh nói tiếp: "Mà không phải nhiêu đó thảm nhất đâu, em nghe bảo có người moi ra được tin tức là Ngô Hà muốn lấy tài nguyên lâu dài nên đã tìm người bao nuôi, còn không cẩn thận bị nhiễm..."
 
Tống Viện: "Hửm? Nhiễm cái gì?"
 
"... Cái bệnh đó đó." Tiểu Vinh nói: "Dù sao lần này, Ngô Hà bị phanh phui thảm hại lắm, em đoán cô ta bò dậy không nổi nữa đây. Nhưng mà em thấy cũng đáng đời lắm, ai bảo cô ta chọc giận giám đốc Chu làm gì."
 
---

 
Ở câu lạc bộ Tinh Hải.
 
"Chời đựu! Cậu vô tình ra tay thế luôn." Trình Xuyên giật mình nói: "Cậu đâu phải người thiếu kiên nhẫn thế, dù sao cậu với họ Ngô vẫn đang có quan hệ hợp tác. Sao cậu chân trước trước vừa ký hợp đồng, chân sau lại phá quan hệ thân thiết với người ta rồi, cậu không sợ ông ta dừng hợp tác sao?"
 
Chu Diễn lắc ly rượu đế cao, cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, giọng điệu rất bình thản trả lời: "Ngô Thành không bị đần, ông ta biết cái nào thiệt hơn, cho nên không dám tự chặt đứt con đường tài lộc của mình đâu."
 
"Bỏ cái chuyện đần hay không đần sang một bên đi. Nhưng mà cậu không nể ông ta, ông ta có thể sẽ tức giận đấy." Trình Xuyên nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, hình như anh ấy hiểu ra gì đó, lập tức vỗ đùi bôm bốp nói: "Cậu đừng nói với tớ, cậu đang xả giận cho Tống Viện đấy nhé."
 
Tay đang lắc ly rượu của Chu Diễn dừng lại, mí mắt của anh từ từ giật nhẹ. Nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ bình thản như mây trôi nước chảy.
 
Trình Xuyên: "Cái lùm mía! Cậu làm vì Tống Viện thật đấy hả?"
 
Hứa Đông lại xen vào: "Không phải Ngô Hà tìm người tung tin Tống Viện phụ tình à? Sao thành thế này?"
 
Dù sao trong kiến thức của anh ấy, thằng bạn này không thể nào chỉ vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến đối tác với mình được.
 
Có lẽ trước đây Chu Diễn cảm thấy không đáng. Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất đáng.
 
Chu Diễn đặt ly xuống, nhíu mày nhìn họ, hỏi lại: "Các người nói cái gì?"
 
Trình Xuyên nhún vai.
 
Hứa Đông không tỏ ý kiến.
 
Mười giờ đêm, Chu Diễn rời khỏi câu lạc bộ Tinh Hải, Thôi Dương đỡ anh ngồi vào xe, tài xế hỏi: "Đi đâu đây?"
 
Thôi Dương muốn nói. Nhưng Chu Diễn đã chen vào: "Quân Nhã Uyển."
 
Đáy lòng Thôi Dương lộp bộp, nhắc nhở anh: "Giám đốc Chu, có lẽ bây giờ cô Tống ngủ rồi, hay là tôi đưa anh về nhà trước nhé?"
 
Chu Diễn lặp lại: "Quân Nhã Uyển."
 
Thôi Dương đành bảo tài xế chở họ đến Quân Nhã Uyển.
 
Nhân viên bảo vệ ở Quân Nhã Uyển đã rất quen với Chu Diễn rồi, thậm chí quen luôn xe của anh, họ thấy anh đến lập tức xì xầm bàn tán.
 
"Người có tiền trên thế giới này thật khó hiểu, có giường không ngủ chỉ thích lấy xe làm ổ, chẳng lẽ ngủ trong xe thoải mái hơn à?"
 
"Ông không hiểu rồi, đây gọi là đốt tiền nấu trứng đấy."
 
Người còn lại cũng im lặng gật đầu, xem như mở mang được kiến thức.
 
Chu Diễn nghiêng người tựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sổ lên trên lầu, không biết anh nhìn bao lâu rồi vươn cánh tay ra đỡ cái đầu tê rần của mình, rút di động ra ấn số của Tống Viện. Sau đó, anh áp điện thoại lên lỗ tai, mượn men rượu, dịu dàng nói: "Anh nhớ em lắm."
 
Thôi Dương bất ngờ nghe ông chủ bộc bạch cảm xúc, lập tức bị dọa cho choáng váng, rùng cả mình. Nhưng lúc anh ấy vô tình lại quay đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại..
 
Sau đó, anh ấy lập tức khựng lại.
 
Thầm nghĩ: Ông chủ, anh đã nói mấy lời hù người thế rồi, sao không gọi thẳng cho người ta luôn đi trời!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui