Em Không Cần Anh

 
Tống Viện nghe xong, theo phản xạ có điều kiện muốn cúp điện thoại, Chu Diễn ngăn cô lại: “Đừng cúp vội, anh có việc muốn nói.”
 
Tống Viện hỏi: “Chuyện gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Diễn: “Muốn mời em ăn bữa cơm.”
 
Trước khi Tống Viện từ chối, anh lại nói: “Kỷ niệm một ngàn hai trăm ngày chúng ta quen nhau.”
 
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Tống Viện: “Một ngàn hai trăm ngày?”
 
Đây là lí do mà Chu Diễn vắt óc mãi mới tìm được để có thể ăn một bữa cơm với cô, còn là nhờ Trình Xuyên chỉ điểm mới nhớ ra.
 
Chu Diễn hạ giọng mềm mỏng: “Đừng từ chối anh, cùng đi, được không?”
 
Tống Viện nghe xong càng cảm thấy buồn cười, khi bọn họ quen biết tròn một năm, cô cũng từng lấy lý do này để chúc mừng với anh, lúc ấy anh làm như thế nào?
 
Đã đồng ý với cô rồi, trên đường đi lại thả bồ câu cho cô, để cô một mình đợi ở nhà ăn thật lâu thật lâu, đến tận khi người ta đóng cửa cũng không thấy anh tới.
 
Sau đó, anh say khướt về nhà, cô hỏi anh đã đi đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nói, có bữa tiệc xã giao, cô không hiểu được.
 
Ngày kỷ niệm tròn hai năm, anh chủ động nhắc tới muốn chúc mừng, cô ăn diện lộng lẫy, muốn cùng anh trải qua một buổi tối không giống bình thường, người thì đúng là có tới, nhưng không ở lại được bao lâu đã rời đi.
 
Lý do là, công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, cần anh trở về xử lý.
 
Sau đó anh lại xin lỗi, lại dỗ cô, cảm giác tiếc nuối thất vọng cứ tích lũy từng chút một như vậy.
 
Ngày kỷ niệm ba năm quen nhau, cô muốn thử tin tưởng anh một lần nữa, lần đó vẫn khiến cô thất vọng, anh không tới, chỉ để Thôi Dương đưa quà tới.
 
Món quà rất quý giá, nhưng cô không thích.
 
……
 
 
 
Tống Viện nghe thấy anh nhắc đến kỷ niệm một ngàn hai trăm ngày đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, đừng từ chối anh? Vậy anh từ chối cô nhiều lần như vậy thì tính là cái gì?
 
Chu Diễn không nghe được câu trả lời của Tống Viện, lạnh nhạt nói: “Hoặc là em muốn làm chuyện khác cũng được, toàn bộ thời gian đêm nay của anh đều cho em.”
 
Người đã quen ra lệnh, cho dù đang đi cầu xin người khác, giọng điệu cũng khiến người nghe khó chịu.
 
“Chu Diễn, có phải anh cảm thấy chỉ cần nói như vậy tôi sẽ thỏa hiệp? Ngoan ngoãn làm theo lời anh nói?” Tống Viện cười lạnh: “Tôi đã không còn là người con gái mà trước kia anh tùy tiện dỗ dành một chút đã cho qua, tôi nói lại lần nữa, chúng ta kết thúc rồi!”

 
Dứt lời, Tống Viện không chút khách khí cúp điện thoại.
 
Hai hàng lông mày của Chu Diễn nhíu chặt lại với nhau.
 
Buổi tối hôm nay, hội anh em lại tụ tập với nhau, Trình Xuyên cảm khái nói: “Chu Diễn, vị ớt cay nhỏ nhà cậu quả thật là ca siêu khó. Tớ thấy thế này, hay là cậu từ bỏ đi, phụ nữ nhiều như vậy, chọn ai cũng dễ hơn cô ấy.”
 
Vừa dứt lời, đầu Trình Xuyên đã bị đập một cái, anh ấy đón được chiếc gối dựa: "Cậu đập tớ cũng vô dụng, tớ chỉ nói thật.”
 
Chu Diễn ghét nhất là mấy lời nói thật của anh ấy, giận dỗi: “Câm miệng.”
 
Hứa Đông thấy thế cũng xen vào, dựa lên sô pha nói: “Phụ nữ ấy mà, nếu muốn dỗ dành kỳ thật cũng không khó lắm đâu. Sinh nhật của vị kia nhà cậu là khi nào, cậu tổ chức cho cô ấy một buổi sinh nhật long trọng một chút, không phải được rồi sao? Uống thêm chút rượu, chuyện sau đó cũng dễ làm hơn nhiều.”
 
Nói đến sinh nhật của Tống Viện, hai hàng lông mày của Chu Diễn càng nhíu chặt hơn.
 
Trình Xuyên thấy thế chậc lưỡi tấm tắc: “Không phải chứ? Cậu còn không biết sinh nhật của con gái nhà người ta là khi nào sao? Ba năm trước khi còn yêu đương các cậu cũng không tổ chức gì à?”
 
Chu Diễn đúng là không biết sinh nhật của Tống Viện là khi nào. Ba năm ở bên nhau đều là cô nhường nhịn anh, làm những món ăn anh thích, mặc quần áo theo gu của anh, cho dù là cách trang điểm, cũng là anh nói nhìn rất đẹp, cô mới trang điểm như vậy.
 
Mỗi dịp sinh nhật anh, cô sẽ tự mình xuống bếp, làm đầy một bàn đồ ăn, hai người cùng uống rượu chúc mừng. 
 
Còn sinh nhật của cô?
 
Cho đến tận bây giờ anh vẫn không nhớ rõ sinh nhật cô là ngày nào.
 
Chu Diễn lâm vào trầm tư.
 
Trình Xuyên vẫn ở bên cạnh nói mãi không ngừng: "Người anh em, chuyện này là cậu không đúng rồi. Cô gái nhỏ nhà người ta một năm chỉ có một lần sinh nhật, sao cậu lại không nhớ rõ? Cậu như thế này cũng quá không quan tâm đến người ta đi, vậy thì đừng trách tại sao người ta đá cậu, nếu là mình, mình cũng bỏ cậu mà đi……”
 
Lát sau, Chu Diễn gửi tin nhắn cho Thôi Dương.
 
[ Sinh nhật của cô Tống là khi nào? ]
 
Thôi Dương nhắn lại trong một giây: [ Ngày mai. ]
 
-
 
Tống Viện tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm, di động đã vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi là: Tiêu Thần.
 
Cô nhận máy: “Alo, có việc gì sao?”
 
Trước giờ Tiêu Thần chưa từng gọi điện thoại cho cô vào lúc muộn như vậy, trực giác mách bảo cô, có lẽ anh ấy có việc.
 
Tiêu Thần nói: “Mấy ngày hôm trước mẹ tôi đã xuất ngoại, tôi cũng không có nhiều bạn bè ở Nam thành, ngày mai là sinh nhật của tôi, chị có thể đến ăn mừng sinh nhật với tôi không?”
 

Như sợ cô từ chối, anh ấy lại nói: “Đúng rồi, tôi không chỉ mời mỗi chị thôi đâu, còn có người đại diện của tôi và Tôn Sướng nữa, chị cũng có thể gọi Tiểu Vinh đi cùng, được không?”
 
Người ta đã khẩn cầu như vậy, Tống Viện cũng không thể từ chối, mỉm cười nói: “Được.”
 
Hai người lại nói chuyện thêm chốc lát, Tống Viện cúp điện thoại trước.
 
Sợ lịch trình ngày mai không còn chỗ trống, cô gọi điện thoại cho Tiểu Vinh .
 
Tiểu Vinh kinh ngạc: “Chị Viện, ngày mai cũng là sinh nhật của chị đấy. Không ngờ chị với thầy Tiêu lại có duyên như vậy, sinh nhật cùng một ngày.”
 
Tống Viện đã rất lâu không chúc mừng sinh nhật của mình, nếu không phải Tiểu Vinh nhắc nhở, cô đã sớm quên chuyện ngày mai cũng là sinh nhật cô, thấp giọng dặn dò: “Việc này đừng để cho Tiêu Thần biết.”
 
Tiểu Vinh cười cười, chế nhạo nói: “Không chừng, thầy Tiêu chúc mừng sinh nhật là giả, tìm cớ chúc mừng sinh nhật chị mới là thật.”
 
Tống Viện không để ý tới lời của Tiểu Vinh, bản thân cô cho rằng, Tiêu Thần sẽ không nhàn rỗi như vậy.
 
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Viện lại đi vào phòng tắm một lần nữa, lau khô mái tóc mới đi ra.
 
Di động lại vang lên, Nguyên Văn Văn gọi điện thoại tới.
 
“Cưng à, rất xin lỗi cậu, ngày mai tớ có việc không thể trở về chúc mừng sinh nhật với cậu được.”
 
Tống Viện biết cô ấy còn bận việc, mỉm cười nói: “Không sao đâu, công việc của cậu quan trọng hơn.”
 
Nói đến đây, Nguyên Văn Văn có một bụng lời muốn nói: "Đều do tên Lộ Phong kia, sớm không xuất ngoại, muộn không xuất ngoại, cố tình chọn ngày hôm nay để xuất ngoại, hại bà đây phải đi với anh ta, tức chết tớ.”
 
“Tớ thật sự không sao đâu.” Tống Viện cầm di động đi đến chỗ sô pha, khom lưng ngồi xuống: "Được rồi, đừng buồn bực nữa. Ngoan, chúng ta nói chuyện khác.”
 
Nguyên Văn Văn hỏi: “Cậu với Chu Diễn hiện tại thế nào rồi?”
 
Tống Viện: “Chẳng ra gì?”
 
Nguyên Văn Văn cười mờ ám: "Vậy chó con kia thì sao?”
 
“Chó con?” Tống Viện nhướng mày: "Chó con gì?”
 
“Được rồi, cậu đừng giấu tớ.” Nguyên Văn Văn híp mắt nói: "Cái người xào CP với cậu ấy, Tiêu Thần.”
 
“Cậu ấy hả? Cậu ấy không phải chó con gì đó.” Tống Viện nói: “Tớ với cậu ấy cũng không giống như cậu nghĩ đâu.”
 
“Hiện tại không phải, tương lai có thể mà.” Nguyên Văn Văn cười mờ ám nói: "Tớ bật bí với cậu nhé, ánh mắt cậu ta nhìn cậu tuyệt đối có tình cảm, nhất định là cậu ta thích cậu.”
 
“Ánh mắt cậu nhìn tớ cũng có tình cảm, có phải cậu cũng thích tớ?” Tống Viện trêu chọc.

 
“Cậu đừng có mà hòng nói sang chuyện khác nhé.” Nguyên Văn Văn cẩn thận hỏi thăm: "Nói đi, sinh nhật lần này ở với ai? Có phải là cậu ta không?”
 
Tống Viện cào cào trán, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
 
“Xem đi, tớ đoán đúng rồi.” Sau đó, Nguyên Văn Văn hô to một tiếng: "Cưng à, giá thị trường của cưng rất được đấy nhé. Vừa mới đá một tên tổng tài bá đạo, lại tới một chó con, tớ thấy Tiêu Thần hợp với cậu hơn Chu Diễn, cậu phải nắm chắc mới được.”
 
Tống Viện trợn mắt, bình tĩnh nói: “Chị gái ơi, bây giờ ngoại trừ sự nghiệp, tớ không muốn nghĩ đến gì hết, cậu đừng ghép đôi linh tinh.”
 
Nguyên Văn Văn chậc chậc hai tiếng: “Cậu không muốn, nhưng chó con muốn. Tớ dám đánh cược, chó con chắc chắn có ý tứ với cậu.”
 
Tống Viện không muốn tiếp tục cái đề tài này với Nguyên Văn Văn, giơ tay ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, tớ muốn ngủ, ngủ ngon.”
 
Bên kia Nguyên Văn Văn còn muốn nói gì nữa, điện thoại đã bị cúp.
 
Tống Viện nhìn màn hình di động dần dần tối đi, mím môi, cô với Tiêu Thần…… Không có khả năng.
 
Có lẽ là do cuộc điện thoại này của Nguyên Văn Văn, buổi tối cô nằm mơ, một lát mơ thấy Tiêu Thần một lát lại mơ thấy Chu Diễn, còn mơ thấy bọn họ lao vào đánh nhau.
 
Tiêu Thần thường xuyên tập thể hình, thể trạng còn tốt hơn Chu Diễn, mới đầu là Chu Diễn đánh Tiêu Thần, sau đó lại biến thành Tiêu Thần đánh Chu Diễn.
 
Mỗi một cú đánh giáng xuống, một câu chất vấn lại vang lên: “Chu Diễn, anh xứng ở bên Tống Viện sao?”
 
“Anh luôn làm chị ấy khổ sở!”
 
“Anh chính là tên cặn bã!”
 
“Sau này Tống Viện để tôi bảo vệ!”
 
“Anh cút đi!”
 
Chu Diễn cũng không cam lòng yếu thế, không bao lâu sau vị trí của hai người lại thay đổi, anh cho Tiêu Thần một quyền: "Tống Viện là của tôi! Trước giờ đều là của tôi! Cậu cút đi cho tôi!”
 
Tống Viện hét lớn một tiếng: “Hai người đều cút cho tôi ——”
 
Sau đó, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời đã len lỏi chiếu vào căn phòng, cô ngẩng đầu vắt tay phủ lên trán, thở dài một hơi.
 
Thì ra vừa rồi là nằm mơ.
 
Di động vang lên tiếng chuông thông báo của WeChat, là Tiêu Thần gửi tin nhắn đến qua WeChat, nhắc nhở cô đừng quên chuyện đêm nay cùng nhau ăn cơm.
 
Cô trả lời: [ Được. ]
 
Sau đó lại gửi tin nhắn cho Tiểu Vinh, nhờ cô ấy chuẩn bị một phần quà sinh nhật.
 
Hai ngày này cô vẫn luôn bận rộn chuyện công việc, ngủ không đủ giấc, gửi tin nhắn WeChat xong, Tống Viện lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, lần này không mộng không mị, ngủ giấc đến tận chiều.
 
Khi cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là ba giờ chiều .
 
Lần này cũng không phải ngủ đến tự tỉnh, mà là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
 
Dãy số xa lạ gọi đến, vốn cô không định nhận, nhưng người bên kia rất cố chấp. Cô nhận cuộc gọi, điện thoại vang lên giọng của mẹ Tống.

 
Không có cãi nhau không có chế nhạo, mẹ Tống dịu dàng nói: “Viện Viện, hôm nay là sinh nhật con, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ.”
 
Khó có khi mẹ cô biểu hiện dịu dàng như vậy, Tống Viện cũng nguyện ý phối hợp: "Cảm ơn mẹ.”
 
Mẹ Tống lại nói: “Chuyện lần trước là mẹ không đúng, mẹ không nên nói chuyện như vậy, con yên tâm, sau này mẹ sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
 
Lần này Tống Viện không tiếp lời.
 
Mẹ Tống: “Là mẹ nói sai, hôm nay là sinh nhật của con, chúng ta phải nói những chuyện vui vẻ. Đúng rồi, quần áo mà con gửi cho mẹ, mẹ rất thích, mấy người hàng xóm đều khen đẹp.”
 
Tống Viện: “Thích thì tốt.”
 
Mẹ Tống ngừng một chút, lại hỏi: “Cái kia…… Viện Viện, bây giờ con với giám đốc Chu thế nào rồi? Các con ——”
 
“Bây giờ bọn con không có quan hệ gì hết.” Tống Viện cắt ngang lời bà ta: "Sau này đừng nói về anh ta với con.”
 
“Sao lại không có quan hệ gì hết?” Giọng của mẹ Tống cao lên mấy quãng: "Người đàn ông như giám đốc Chu con cũng không cần, vậy con còn muốn người như thế nào nữa? Mẹ nói cho con biết, phụ nữ ấy, tuổi càng lớn càng không còn giá trị, chờ đến khi con hoa tàn ít bướm, ai còn thèm nữa? Con nghe mẹ nói, con người giám đốc Chu thật sự không ——”
 
Hình tượng từ mẫu chỉ mới diễn được năm phút, sau năm phút liền hiện nguyên hình.
 
Tống Viện không cần nghe cũng biết bà ta muốn nói gì, lại cắt ngang: “Được rồi, cúp máy đây.”
 
Mẹ Tống: “Cái con bé này, lần nào cũng như thế này, con muốn khiến mẹ tức chết sao?”
 
“Tút tút tút.”
 
Tống Viện trực tiếp cúp điện thoại luôn.
 
Một lát sau, cô cầm quần áo cần thay đi vào phòng tắm.
 
Tiểu Vinh gọi điện thoại tới, hỏi cô khi nào có thể xuất phát.
 
Tống Viện nhìn thời gian, cô đã tắm hai tiếng, lạnh nhạt nói: “Em tới đón chị đi.”
 
Ai ngờ, phía sau còn một trận Tu La tràng.
 
Sáu giờ, Tiểu Vinh đến đón Tống Viện, hai người vừa đi ra khỏi thang máy được vài bước đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng yên trước cửa.
 
Một trái một phải.
 
Một đen một trắng.
 
Giống như hai môn thần canh cửa.
 
Bọn họ đồng thời đi lên trước, vươn tay về phía Tống Viện.
 
Tiêu Thần: “Tôi tới đón chị.”
 
Chu Diễn: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh mời bác gái cùng tổ chức sinh nhật với em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận