Em Không Cần Anh

“Tống Viện, cô nói vậy là có ý gì?” Cô ta nhìn trái nhìn phải: “Cô đừng có ngậm máu phun người.”
 
“Tôi phun cô đó cô làm gì được tôi?” Cô ngừng một chút: “Chẳng lẽ cô muốn đi báo cảnh sát à? Ôi, lần trước có Chu Diễn đưa cô ra, không biết lần này vào rồi anh ta còn tiếp tục bảo vệ cô nữa không ha?”
 
Lần trước ra khỏi đồn công an Ngô Hà bị đánh, người đánh cô ta là tên đàn ông khốn kiếp họ Ngô, anh ta ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà mắng chửi cô ta. Cô ta đã không muốn ở bên anh ta từ lâu rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngô Hà không muốn đến đồn công an nữa, cao giọng nói: “Tống Viện, cô đừng có quá đáng.”
 
“Tôi quá đáng thế đó.” Tống Viện thổi thổi ngón tay: “Ngô Hà, chẳng phải cô thích Chu Diễn à? Thôi được, tôi nhường anh ta cho cô đó.”
 
“Thật sao?” Đáy mắt cô ta sáng lên: “Cô thật sự tình nguyện rời đi à?”
 
Tối đó quả thật cô ta đã nghe Tống Viện nói chia tay nhưng lại cho rằng cô chỉ đùa thôi, con rùa vàng như Chu Diễn mà ai lại bỏ cho được, rời đi là vờ vịt cả.
 
Tống Viện hất tóc, nói rất khí phách: “Là tôi không cần anh ta nữa.”
 
Đối với Ngô Hà, điểm này không quan trọng, chỉ cần xác định Chu Diễn đang độc thân là được. Cô ta sốt ruột đi không nhìn đường, bị Nguyễn Văn Văn đưa chân ra ngáng đường.
 
Một màn vồ ếch diễn ra rất đúng chỗ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện bật cười ra tiếng.
 
Ngô Hà đứng lên, trừng mắt nhìn họ đầy dữ tợn: “Tống Viện, cô coi chừng đó.”
 
Nếu cô ta không vội đi gặp Chu Diễn thì nhất định phải dạy dỗ Tống Viện cho ra trò.
 
Cô nhướng mày: “Được, tôi chờ.”
 
Tình huống nhỏ này khiến cô ta tức muốn ói máu bỏ đi.
 
Nguyễn Văn Văn cười ha hả: “Ha ha, dáng vẻ Ngô Hà lúc nãy buồn cười quá, thật hả giận.”
 
Tống Viện nắm tay cô ấy, chân thành nói: “Văn Văn, cảm ơn cậu.”
 
“Chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn gì chứ.”
 
Cô ấy véo mặt cô: “Sau này cậu đã có kế hoạch gì chưa?”
 
Chỗ ở hiện giờ của cô là do Chu Diễn cấp, mấy ngày nay cô đang dọn đồ, định dọn về chỗ của mình: “Về nhà.”
 
“Còn Chu Diễn thì sao?” Nguyễn Văn Văn cẩn thận hỏi: “Cậu còn…”

 
“Chia tay rồi.” Tống Viện bình tĩnh đáp.
 
“Thật sự bỏ được à?” Cô ấy sợ cô hối hận: “Hay là cậu suy nghĩ thêm đi?”
 
“Nghĩ gì nữa chứ?” Cô chỉ cần nhớ đến việc từ trước đến giờ Chu Diễn chưa từng yêu mình, trong lòng lại chua chát vô cùng. Rồi cô nhớ đến giải nữ chính xuất nhất lễ trao giải Kim Phi là do anh bí mật đưa cho Ngô Hà thì sự chua chát đó hoá thành giận dữ. Một tên đàn ông vô tình vô nghĩa như thế cô giữ lại làm gì.
 
“Không cần nghĩ.” Tống Viện nói: “Tớ muốn chia tay với anh ta.”
 
Lời chia tay nói thật dễ dàng nhưng đến khi làm thì lại không dễ như đã nghĩ. Sống cùng nhau ba năm có những kỉ niệm rất đẹp.
 
Tống Viện xóa sạch những kỷ niệm đó ra khỏi đầu, tự nhủ Chu Diễn không đáng.
 
-
 
Tối đó Tống Viện cùng Nguyễn Văn Văn đi ăn tối rồi mới về nhà. Cô vừa ra khỏi thang máy, nhìn lên đã thấy một bóng dáng sừng sững trước cửa. Mắt cô cứng lại, dừng bước.
 
Chu Diễn nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, đáy mắt có cảm xúc không rõ.
 
Cô dợm bước đến gần, lấy chìa khóa đút vào cửa, nhẹ nhàng xoay chìa, cửa mở ra. Cô cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh đi vào nhà.
 
Cửa sắp đóng lại thì có một cánh tay vói vào.
 
Cô không quan tâm, dùng sức hơn nữa.
 
Tiếng kêu rên truyền đến, cánh tay anh bị kẹp, rất đau.
 
Nhưng việc này không liên quan gì đến cô, đáng đời anh. Cô không buông tay, tiếp tục dùng sức.
 
Chu Diễn bật thốt: “Tống Viện.”
 
Cô vẫn không thèm để ý, thậm chí không thèm nhìn anh. Tay không được thì cô dùng chân đẩy, chỉ cần đóng cửa lại là được.
 
Nhưng cuối cùng sức phụ nữ vẫn không bằng đàn ông, cửa bị Chu Diễn mở toang.
 
Cô lùi ra sau vài bước, nếu không có tủ giày đỡ e rằng cô đã ngã ngửa.
 
“Chu Diễn, anh điên rồi à?” Từ trước đến nay, trước mặt anh cô luôn là chim nhỏ nép vào người, chưa từng như đêm nay.
 
Cũng không phải không có, đã từng có một lần.
 
Là lần chia tay mấy hôm trước.
 

“Tống Viện, rốt cuộc em giận gì thế?” Chu Diễn thật sự không hiểu được cô. Anh chưa từng để cô phải thiếu thốn, ăn mặc, cô muốn gì cũng có. Rốt cuộc cô còn không hài lòng chỗ nào.
 
Cô không để ý đến anh, cũng lười cãi nhau với anh. Sau ba năm đánh đi đánh lại một bản nhạc, cô mệt rồi.
 
“Chu Diễn, tôi không muốn nói gì cả. Xin anh… Lập tức rời khỏi nhà tôi đi.”
 
Anh bước đến trước mặt cô, nhìn cô khinh thường, trên tay cầm một bộ hồ sơ, hiển nhiên lần này anh đến đã có chuẩn bị trước.
 
“Nhà em à?” Anh lạnh lùng nói: “Nếu anh nhớ không lầm thì đây là nhà của anh.”
 
“Vậy thì sao?” Tống Viện hỏi lại: “Khuya vậy rồi anh còn chờ trước nhà tôi là để nói cho tôi biết đây là nhà anh sao?”
 
Cô tức đến run cả người.
 
Đương nhiên Chu Diễn đến không phải là để chứng minh đây là nhà mình, anh đưa hồ sơ đang cầm cho cô, vẻ mặt vô cảm nói: “Nhà đã chuyển sang tên em, từ nay đây là nhà của em. Tống Viện, tức giận cũng được nhưng cũng vừa phải thôi.”
 
“...”
 
“Tối nay anh chưa ăn, em nấu cho anh ăn đi.” Anh không mời tự vào nhà, cũng mặc kệ vẻ mặt lúc này của cô.
 
Trong nhận thức của anh, cho cô đứng tên ngôi nhà đắt giá thế này, cô nên biết ơn anh, không nhắc đến việc chia tay nữa.
 
Tống Viện cản anh lại, chầm chậm ngẩng đầu, đáy mắt có cảm xúc không rõ: “Chu Diễn, anh cho rằng tôi nói chia tay là vì muốn nhà của anh phải không?”
 
“Trong mắt anh, tình yêu của Tống Viện tôi chỉ bằng một cái nhà thôi đúng không?”
 
“Tôi là loại người có thể dùng tiền mua chứ gì?”
 
Cô hỏi liên tiếp ba câu, nước mắt vô thức chảy dài. Cô ngửa đầu nén nước mắt, cười tự giễu: “Chu Diễn, anh hiểu tôi quá. Tình yêu của tôi không phải thứ tiền tài mua được, tôi không phải gái anh bao.”
 
“Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
 
Cô mạnh bạo mở cửa, chỉ tay vào mặt mình: “Tôi không muốn gặp lại anh thêm một giây nào nữa!”
 
Chu Diễn nào cho cô toại nguyện, anh ôm chặt eo cô, ép cô vào cửa, nghiến răng nói: “Tống Viện, rốt cuộc em lại giận dỗi gì chứ!”
 
Cho đến tận lúc này, anh vẫn không biết cô thật sự để ý đến cái gì.
 
Tức giận thế này có ích gì?
 
Anh đã tự nhận định rằng cô vô cớ gây sự, là cô chuyện bé xé ra to.

 
Tống Viện nghển cổ nhìn thẳng vào mắt anh, chưa bao giờ quyết liệt thế này. Cô muốn chia tay với anh.
 
Cô giẫm mạnh lên chân Chu Diễn, nhân lúc anh không chú ý mà lách mình ra ngoài cửa: “Được, anh không đi đúng không? Vậy thì tôi đi!”
 
Thái độ bỏ đi của cô vô cùng kiên quyết. Cô vừa nói xong đã chạy vào thang máy.
 
Chu Diễn vươn tay kéo cô, tiếc rằng không nắm chặt.
 
Cửa thang máy đóng lại, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng đầy quyết tuyệt của cô, tim chợt nảy sinh cảm giác lạ thường không rõ, chưa kịp nhận ra đã biến mất.
 
Tối nay anh đã đợi rất lâu, vẫn không đợi được Tống Viện.
 
Ngày tiếp theo, Chu Diễn bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc. Anh xoa xoa trán nhấc máy, nhận được một cuộc gọi có nội dung rất máy móc. Nội dung cuộc gọi đại khái là cô Tống yêu cầu bọn họ xử lý bất động sản, còn quà mà Chu Diễn tặng thì cô sẽ trả lại. 
 
Bọn họ muốn nhờ anh hỗ trợ.
 
Sau khi Chu Diễn nghe xong thì khuôn mặt trầm xuống, anh ném chiếc điện thoại trong tay đi.
 

 
Các nhân viên của tập đoàn Chu Khang đều cảm thấy bất an nhưng không ai dám lên tiếng.
 
Hai ngày sau, Tống Viện nhận được một cuộc điện thoại, cô nhíu mày bắt máy. Sau khi cúp máy thì Tống Viện gọi vào số của Chu Diễn vẫn đang nằm trong sổ đen.
 
Đầu dây bên kia vừa được kết nối thì cô lạnh lùng nói: “Chu Diễn, ai bảo anh đưa tiền cho mẹ tôi?”
 
Cuộc gọi vừa nãy là của mẹ Tống Viện gọi đến. Mỗi tháng cô đều sẽ gọi điện để đưa tiền, nhưng mấy ngày nay bận “chữa trị” nên cô quên mất việc này.
 
Ai ngờ mẹ cô lại gọi điện cho Chu Diễn, càng đáng giận hơn là mẹ cô còn muốn tiền của Chu Diễn.
 
Tống Viện tức đến run người, âm thanh phát ra cũng run theo: “Cho tôi số tài khoản, tôi trả tiền cho anh.”
 
“Nói xong rồi đúng không?” Chu Diễn từ tốn nói: “Anh có thể nói chưa?”
 
“Anh nói đi.” Tống Viện hít một hơi thật sâu.
 
“Bác gái thiếu tiền, anh đưa tiền cho bác gái là điều đương nhiên.” Chu Diễn biết Tống Viện quan tâm tới điều gì nhất. Nhưng mà thật ra anh mới là người gọi điện cho mẹ Tống trước.
 
Anh không nói thẳng ra mà nói bóng nói gió, mẹ Tống cũng tận dụng tình huống đó để mở lời.
 
Thứ Chu Diễn không thiếu nhất chính là tiền, nếu có thể thông qua mẹ Tống tìm được Tống Viện thì số tiền đó rất đáng giá.
 
Tống Viện không muốn người trong nhà dính dáng đến Chu Diễn, trước kia cô không muốn, sau này càng không muốn.
 
Cô kiên nhẫn nói: “Đây là lần đầu cũng như lần cuối, anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh.”
 
“Muốn trả tiền cho anh?” Chu diễn nói: “Vậy thì em tự mình mang tiền đến đây.”
 

“Được, tôi đưa cho anh.” Tống Viện hỏi: “Anh đang ở đâu?”
 
“Công ty.” Chu Diễn nói: “Em đến thì anh sẽ bảo thư kí xuống đón. Cho đến khi tới thang máy thì thân phận của em vẫn sẽ được bảo mật.”
 
Điều khiến Tống Viện băn khoăn không còn nữa thì cô không có lý lo để không đi.
 
“Đã biết.” Tống Viện lạnh lùng đáp.
 
Hơn nửa giờ sau, Tống Viện đi theo Thôi Dương vào thang máy. Đây là lần đầu tiên Tống Viện đến tập đoàn Chu Khang. Nghĩ lại thì thấy thật buồn cười, cả hai hẹn hò ba năm nhưng cô chưa từng tới đây. Còn bây giờ đã chia tay thì cô lại ở nơi này.
 
Thôi Dương dẫn đường: “Cô Tống, ở bên này.”
 
Tống Viện đi theo.
 
Sau khi đi qua vào ngã rẽ thì cả hai dừng lại trước cửa văn phòng chủ tịch. Đây là căn phòng duy nhất của tầng này nên không sợ ai làm phiền.
 
Tống Viện gõ cửa nhưng không ai trả lời, cô đẩy nhẹ thì cửa lại mở ra.
 
Bài trí bên trong phòng giống như bài trí ở nhà, nó rất đơn sơ, thoang thoảng một loại cảm giác lạnh lẽo. Tống Viện vừa bước vào trong thì cửa ngay lập tức bị đóng lại.
 
Cô xoay người thì thấy Chu Diễn xuất hiện từ phía sau, anh dùng cơ thể để ép cô về phía cửa.
 
“Anh định làm gì?” Tống Viện hỏi.
 
Chu Diễn không làm gì cả, anh chỉ cúi đầu nhìn cô rất chăm chú. Không biết bao lâu sau thì tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý bưng khay đi vào.
 
“Giám đốc Chu, cà phê đây ạ.”
 
Chu Diễn gật đầu, trợ lý đi ra ngoài.
 
Trong văn phòng lại chỉ còn hai người bọn họ. Tống Viện đi đến trước bàn làm việc, cô lấy ra từ trong túi xách hai xấp tiền: “Đây là hai mươi vạn, anh đếm đi.”
 
Nếu Chu Diễn đưa tiền cho Tống Viện tiêu thì đừng nói là hai mươi vạn, dù có là hai trăm vạn thì anh cũng không hề chớp mắt.
 
Bây giờ Tống Viện nói như vậy thì không khác gì tát thẳng vào mặt anh.
 
Sắc mặt của Chu Diễn rất tệ, trong mắt anh tràn đầy lửa giận. Khi không có ai chú ý, anh dùng sức bẻ gãy cái bút, một đầu bút cắm thẳng vào lòng bàn tay của Chu Diễn.
 
Khi máu chảy ra, anh không thấy đau mà chỉ lấy khăn giấy ở trên bàn để lau đi.
 
Máu vẫn đang chảy nhưng anh không cũng thèm quan tâm, nói: “Tống Viện, anh cho em một cơ hội nữa. Nếu em ở lại thì chuyện đã từng xảy ra coi như bỏ đi. Còn nếu em rời đi, vậy chúng ta không còn là gì của nhau nữa.”
 
“Em nghĩ kĩ chưa, thật sự không muốn ở lại sao?”
 
Trả lời câu hỏi của anh chính là một tiếng đóng cửa thật mạnh.
 
“Rầm!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui