Em Không Cần Anh

Tống Viện híp mắt nhìn chằm chằm vài giây, cô cho rằng là bị chơi khăm, khẽ cười một tiếng, vừa định ném điện thoại sang một bên thì lại có tin nhắn gửi tới.
 
Lần này là một bức ảnh.
 
Nhà hàng phương Tây, khung cảnh rất tao nhã, vị trí gần cửa sổ có một người phụ nữ ngồi, người phụ nữ này mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm, phần ngực căng đến mức như sắp xé rách bộ váy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, giơ ly rượu lên đối diện với camera, bày ra một nụ cười thâm ý.
 
Tống Viện chửi thề, không nhìn rõ diện mạo của người này, cô dí sát mắt vào điện thoại để nhìn kỹ hơn.
 
Ôi.
 
Đó là Ngô Hà. Tống Viện nhướng mày, không hiểu Ngô Hà đang làm trò gì.
 
Có lẽ có một điểm có thể khẳng định chính là mặc kệ cô ta làm khùng làm điên cái gì, cô cũng không muốn để ý tới cô ta.
 
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại di động tắt đi, âm báo tin nhắn lại vang lên, Tống Viện mở màn hình điện thoại di động ra.
 
Tin nhắn hiển thị: Giám đốc Chu cũng sắp tới nơi rồi, cô không muốn đến xem sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con nhỏ ăn mặc hở hang đó đang khiêu khích cô, ánh mắt Tống Viện híp lại, Ngô Hà đang nói cho cô biết, người ăn tối cùng cô ta là Chu Diễn.
 
Tống Viện không tin, Ngô Hà có đức hạnh gì thì cô biết rõ nhất, Chu Diễn làm sao có thể hết lần này đến lần khác vì cô ta mà làm cho mình thất vọng được.
 
Cô ném điện thoại sang một bên, chậm rãi trượt xuống sô pha, cô ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, cằm đặt trên mu bàn tay, mắt cô rủ xuống.
 
Ngô Hà hẹn Chu Diễn sao?
 
Không, không thể nào.
 
Anh nói rằng họ liên lạc chỉ vì nhu cầu công việc.
 
Chờ đã, chờ đã.
 
Chu Diễn và Ngô Hà có công việc gì cần gặp chứ?
 
Chẳng lẽ…
 
Có một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện, Tống Viện lắc đầu. Không, không, không, Chu Diễn không thể nào thích một người phụ nữ như Ngô Hà được.
 
Một ngàn lý do nói cho Tống Viện biết, Chu Diễn không thể nào thích Ngô Hà được.
 
Nhưng luôn có lý do thứ một ngàn lẻ một xé nát giả thiết đó, người như Chu Diễn, căn bản không ai có thể ép buộc được anh, trừ phi chính anh tình nguyện.
 
Vì vậy…
 
Anh thật sự hẹn Ngô Hà ăn tối sao?
 
Một khi ảo tưởng của con người được mở ra, trừ khi bạn nhìn thấy tận mắt, nếu không nó sẽ không thể dừng lại được.
 
Trước khi Tống Viện ra khỏi cửa, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Diễn, cô hy vọng anh có thể giải thích rõ ràng, cũng hy vọng anh nói cho cô biết, anh đang ở công ty.
 

Điện thoại kết nối đã lâu nhưng bên kia không nghe máy, trong tình thế cấp bách, cô gọi điện thoại đến văn phòng của anh.
 
Cuộc gọi do một người phụ nữ nhận, là trợ lý của Chu Diễn, cô ấy nói với Tống Viện, giám đốc Chu đã đi ra ngoài với thư ký Thôi.
 
Tống Viện thuận miệng hỏi có chuyện gì.
 
Nữ trợ lý nói anh đã hẹn ăn tối với người khác.
 
Theo lý thuyết thì trợ lý không nên nói với người không quen biết về hành trình của ông chủ, chỉ là trợ lý này là người mới, vẫn đang trong giai đoạn thử việc nên khó tránh khỏi nhiệt tình hơn một chút.
 
Tống Viện nghe xong, ngón tay cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất, cô mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương: "Cô gì ơi…"
 
Tống Viện nhặt điện thoại di động lên, cúp điện thoại, cô vừa vào thang máy vừa gọi điện thoại cho Chu Diễn, vẫn không có ai nghe máy, cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Thôi.
 
Tiểu Thôi cũng không nghe máy.
 
Tiểu Thôi không phải không nghe thấy, mà là…
 
Cậu ngồi ở ghế lái phụ, chậm rãi xoay người: "Giám đốc Chu, điện thoại của cô Tống.”
 
Chu Diễn rủ mắt nhìn lướt qua điện thoại di động của mình, trên màn hình hiện có ba cuộc gọi nhỡ, cũng là của Tống Viện gọi tới, anh không có ý muốn gọi lại, lạnh nhạt nói: "Không cần nghe máy.”
 
Ông chủ nói không cần nghe máy nên đương nhiên Tiểu Thôi không thể nhận, anh ấy mặc cho điện thoại di động vang lên rất lâu, cuối cùng tự động cúp máy.
 
Anh ấy do dự nói: "Hay là lát nữa tôi sẽ trả lời cho cô Tống nhé?”
 
Hai chân Chu Diễn vắt chéo, cánh tay đặt lên lưng ghế, tư thái nhàn nhã nói: "Cậu rất rảnh rỗi sao?”
 
Tiểu Thôi nuốt nước miếng xuống: "Không, không rảnh rỗi.”
 
Nói xong, anh ấy rụt cổ, xoay người lại, cúi đầu xuống, không dám nói thêm một câu nhảm nhí nữa.
 
Điện thoại di động của Chu Diễn lại vang lên, anh nhíu mày nhìn qua, sau khi thấy rõ số điện thoại phía trên, anh hắng giọng, nhận điện thoại.
 
"Doanh Doanh, có việc gì à?"
 
"Anh Diễn, hôm nay thật sự thật sự rất cảm ơn anh, để xem khi nào anh rảnh, em mời anh ăn cơm."
 
"Được, anh lúc nào cũng rảnh rỗi hết."
 
"Được rồi, vậy em gửi địa chỉ nhà hàng cho anh biết."
 
"Được."
 
Giọng điệu khi nói chuyện của Chu Diễn dịu dàng tựa như gió xuân.
 
Tiểu Thôi cũng không nhớ rõ đã bao lâu không nghe thấy ông chủ dùng giọng điệu này nói chuyện, giống như ngoại trừ cô Khương, những người khác chưa từng có đãi ngộ như vậy.
 
Cô Tống cũng không có.
 
Anh ấy không khỏi lẩm bẩm, vừa nghĩ vậy, đã có tiếng chuông điện thoại.
 
Điện thoại di động của Tiểu Thôi lại vang lên, anh ấy thầm nghĩ: Mẹ kiếp! Cô Tống, cô tha cho tôi đi.

 
Thông qua gương chiếu hậu, anh ấy lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cười nhẹ, xem ra đang rất thoải mái.
 
Tiểu Thôi nói: "Giám đốc Chu, cô Tống lại gọi điện thoại...".
 
Rõ ràng một giây trước tâm trạng anh còn rất tốt, một giây sau lập tức thay đổi sắc mặt, Tiểu Thôi hiểu ý, vội vàng nói: "Để tôi cúp máy.”
 
Tống Viện gọi điện thoại thì bị cúp, siết nhẹ chiếc máy trong tay, cô nói với Tiểu Vinh đang lái xe: "Nhanh lên."
 
Tiểu Vinh gật đầu: "Vâng.”
 
Đạp chân ga, xe tức khắc tăng tốc, phóng vèo vèo.
 
Tiểu Vinh vừa lái vừa nói: "Chị Viện, chị có chắc là nhà hàng Tây trên đường Hội Hải phía nam thành phố không?”
 
"Nhà hàng kia làm sao vậy?" Tống Viện hỏi.
 
Tiểu Vinh nói: "Nhà hàng phương Tây đó chỉ mới mở, mang phong cách thanh lịch, là nơi hẹn hò của rất nhiều cặp vợ chồng. Em muốn hỏi là tại sao chị đột nhiên lại đi đến đấy? Có ai hẹn hò với chị à?”
 
Hẹn hò với cô?
 
Không.
 
Tống Viện thản nhiên nói: "Đến đó gặp một người bạn.”
 
Tiểu Vinh mỉm cười nói: "Chị, người hẹn chị ở đó nhất định là có ý với chị, chị phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy.”
 
Cô gái trẻ tuổi tràn ngập khát vọng với tình yêu, thấy có người hẹn Tống Viện đến đó, không khỏi nghĩ đến đối phương có thể thích Tống Viện.
 
Nhưng Tống Viện thích ai, cô ấy sớm đã biết.
 
Tống Viện tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt đen láy, khác với ngày thường, dường như bên trong đôi mắt đang cuồn cuộn giông tố.
 
Tiểu Vinh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: "Chị, chị sao vậy?”
 
"Hả? Cái gì?”
 
"Em thấy tâm trạng của chị hình như không tốt lắm."
 
"Không có."
 
Tống Viện không muốn nói nhiều, càng nghĩ đến suy nghĩ kia, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.
 
Bóng cây bên ngoài vụt qua, ánh đèn đường chiếu vào gương mặt nửa sáng nửa tối của cô, mắt rủ xuống, che đi một chút ánh sáng ảm đạm.
 
Ngón tay cô dần cắm vào trong lòng bàn tay, hiện ra từng vết móng tay.
 
-
 
Tiểu Vinh lái xe rất nhanh, cô ấy dừng xe lại, xoay người hỏi: "Chị Viện, xuống xe không?"

 
Xe dừng ở vị trí ngay đối diện cửa, vừa vặn nhìn rõ cảnh tượng trong nhà hàng, Tống Viện lắc đầu: "Chờ một chút."
 
Cô nhìn thẳng về phía nhà hàng, không có ai bên cạnh cửa sổ ngoại trừ Ngô Hà.
Tiểu Vinh nhìn theo ánh mắt của cô và ngạc nhiên nói: "Này, chị Viện, là Ngô Hà."
 
Tống Viễn hừ mũi: "Quả nhiên là cô ta."
 
Tiểu Vinh: "Sao cô ta lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta cũng đã hẹn trước với ai đó sao?"
 
Tống Viện không nói.
 
Tiểu Vinh lại nói: “Hay là bạn của Ngô Hà hẹn với cô ta?”
 
Mọi người đều thích hóng hớt, Tiểu Vinh chăm chú theo dõi, tự hỏi ‘người bạn hẹn ăn cơm’ của Ngô Hà là ai.
 
Chỉ là cô không ngờ rằng sau khi chờ đợi, cô lại thấy người mà mình quen thuộc nhất.
 
"Chị Viện, tại sao..." Tiểu Vinh có chút không hiểu: "Giám đốc Chu và Ngô Hà lại ăn cơm cùng nhau?"
 
Tống Viện nhìn Chu Diễn chậm rãi đi vào, nhìn anh ngồi trước mặt Ngô Hà, cô nhìn thấy Ngô Hà mỉm cười đứng dậy, hai người nắm tay nhau, cuối cùng cô nhìn họ ngồi xuống.
 
Không lâu sau, một tấm biển được treo trên cửa nhà hàng.
 
Chữ viết tay rất lớn, có nội dung: Đóng cửa.
 
Tiểu Vinh cũng nhìn thấy, cô ấy chưa từng nhìn thấy điều này nên kinh ngạc nói: “Bọn họ bao cả nhà hàng rồi à?”
 
Câu trả lời là hiển nhiên, họ đã bao trọn nhà hàng này.
 
Cô vẫn biết một chút về tính cách của Chu Diễn, cho dù Ngô Hà đòi trả tiền thì cuối cùng anh vẫn là người trả tiền, anh…
 
Sĩ diện.
 
Tiểu Vinh nhìn hai người trong nhà hàng, sau đó nhìn Tống Viện, nhẹ nhàng nói: “Chị Viện, thật ra cùng nhau ăn cơm cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ... có lẽ là có chuyện cần nói trong công việc."
 
Tống Viện nhướng mày: "Em cảm thấy hai người bọn họ giống như đang nói chuyện công việc à?"
 
Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ vẻ mặt của Chu Diễn nhưng Ngô Hà thì khác. Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, trông rất nhiệt tình, thực sự không giống như cô ta đang nói về công việc.
 
"Em nghĩ..." Tiểu Vinh nói: "Có lẽ họ đang thực sự nói về công việc."
 
Sau khi nói, cô ấy thậm chí cảm thấy chột dạ.
 
Tống Viện biết Tiểu Vinh đang muốn an ủi mình cũng không tranh cãi với mình, cho nên cô chỉ dựa vào cửa lẳng lặng nhìn, bọn họ ăn bao lâu, cô xem bọn họ bấy lâu.
 
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Vinh rất lo lắng, sợ Tống Viện sẽ tức giận xông vào, dù sao với thân phận của Tống Viện, thật sự không tiện làm ầm ĩ lên.
Cô ấy lặng lẽ gửi một tin nhắn WeChat cho Cao Tùng.
 
[Anh Tùng, giúp em với.]
 
Cô ấy lén chụp một bức và gửi cho Cao Tùng.
 
Cao Tùng nhanh chóng hiểu ra và ngay lập tức gọi cho Tống Viện.
 
Tất cả sự chú ý của Tống Viện đều tập trung vào Chu Diễn và Ngô Hà nên cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cho đến khi Tiểu Vinh nhắc nhở cô ấy.
 
"Anh Tùng, có vấn đề gì thế?"
 
"Có, chuyện lớn hẳn hoi."
 

"Chuyện gì vậy?"
 
"Ừm… Đạo diễn Vương muốn gặp em, bây giờ em có rảnh không?"
 
"Bây giờ?"
 
"Ừ, ngay bây giờ."
 
"Em…"
 
"Tống Viện, mãi anh mới hẹn được với đạo diễn Vương đấy."
 
"Được, anh cho em địa chỉ, lát gặp lại."
 
"Anh gửi cho em luôn đây."
 
Cao Tụng nói xong là gửi luôn, sau khi cúp điện thoại, lập tức gửi tin nhắn trên WeChat.
 
Tống Viễn đọc tin nhắn, một lúc sau, cô đeo kính râm, bình tĩnh nói: "Tiểu Vinh, đi thôi."
 
Tiểu Vinh thở ra một hơi, nhanh chóng khởi động xe, vì cô ấy sợ rằng nếu chậm tay, Tống Viện sẽ đi xuống xe.
 
Đang cùng Ngô Hà trò chuyện, Chu Diễn vô tình liếc ra ngoài, dường như nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang lái đi. Khi biển số vụt qua, lúc trước hình như anh đã nhìn thấy.
 
Ngô Hạ nhìn theo ánh mắt của anh, không thấy gì bên ngoài, cô ta cười nói: "Giám đốc Chu, anh đang nhìn cái gì vậy?"
 
Chu Diễn thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
 
Ngô Hà: "Em đã mời giám đốc Chu tới nhà uống trà mấy lần nhưng lần nào giám đốc Chu cũng không có thời gian, đêm nay không biết..."
 
Chu Diễn đặt ngón tay lên đồng hồ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng hồ, còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của Ngô Hà đã reo lên.
 
Cuộc gọi là từ ông Ngô.
 
Ngô Hà đi vào nhà vệ sinh với điện thoại di động trên tay.
 
Chu Diễn nhận WeChat của Tiểu Thôi.
 
[Giám đốc Chu, xong rồi.]
 
Chu Diễn ngoắc ngón tay với người phục vụ, người phục vụ tiến lại gần, anh đặt thẻ lên khay: "Tính tiền."
 
Ngô Hà sau khi đi ra, sắc mặt không quá vui vẻ: "Xin lỗi giám đốc Chu, tạm thời xảy ra chút chuyện, tối nay em không thể mời anh uống trà được rồi."
 
"Không sao, chúng ta có thể hẹn ngày khác." Chu Diễn nói.
 
Ngô Hà không đạt được mục đích, lên xe lại vấp ngã, cô ta suýt nữa chửi thề, lúc này điện thoại di động nhận được tin nhắn.
 
"Nhặt đồ thừa của người khác, ngon không?"
 
-
 
Đầu bên kia, Chu Diễn lên xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Viện.
 
Mãi một lúc sâu, đối phương mới bắt máy.
 
Chu Diễn: "Em đang làm gì vậy?"
 
Tống Viện: "Làm tình."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận