Em khiến anh cuồng si

Nằm mơ Chu Uyển Doanh không nghĩ tới sẽ nhận được cuộc gọi từ thầy Mạnh Lan. 
 
Chiều hôm đó, khi cô đang tập thể dục ở bên ngoài thì bỗng dưng thầy Mạnh gọi điện cho cô, ông nói ông biết chuyện của cô rồi, bảo cô đến nhà ông một chuyến, ông sẽ nghĩ cách giúp cô. 
 
Chu Uyển Doanh thật sự rất bất ngờ, cũng có chút thụ sủng nhược kinh. 
 
Tuy rằng cô đã đóng phim của thầy Mạnh rồi, nhưng thật sự thì thầy Mạnh và cô cũng không thân thiết gì. Huống chi đóng phim từ hồi nào rồi, cô không ngờ thầy Mạnh vẫn còn nhớ tới cô.
 
Sáng hôm sau, Chu Uyển Doanh chuẩn bị quà, bắt taxi đến nhà thầy Mạnh.
 
Lần đầu tiên cô tới đây là vào dịp Tết âm lịch hồi tháng hai, nháy mắt cái thì đã qua hơn nửa năm. Hoàn cảnh bây giờ, đối với Chu Uyển Doanh mà nói thì cũng có chút cảnh còn người mất. 
 
Cô xách túi quà đi vào nhà thầy Mạnh, còn chưa đến gần, từ xa cô đã nhìn thấy cô Hạ đang đợi cô trước cửa.
 
Hạ Diệp Phương đứng trước cửa đợi một lúc, nhìn thấy Chu Uyển Doanh đang bước đến, bà cười đi đến: “Cô vẫn còn đang nghĩ có phải vì lâu rồi không tới nên con không nhớ đường tới không. Đang định gọi điện cho con đây.”
 
Chu Uyển Doanh ngượng ngùng xin lỗi: “Cháu xin lỗi cô Hạ, đã để cô chờ cháu như thế.”
 
“Không lâu đâu.”
 
Hạ Diệc Phương cũng mới nghe chồng kể về chuyện của Chu Uyển Doanh hai hôm trước thôi, bây giờ khi nhìn thấy cô bà lại có chút đau lòng, nắm chặt tay Chu Uyển Doanh, nhìn khuôn mặt của cô, đau lòng nói: “Mới mấy tháng không gặp mà thôi, sao con lại gầy đi nhiều thế này.”
 
Chu Uyển Doanh cũng ngại ngùng, cười nói: “Có thể do dạo này con ăn uống không được tốt nên có hơi gầy tí.”
 
Hạ Diệc Phương nắm tay Chu Uyển Doanh kéo vào nhà nói: “Con nên ăn nhiều hơn một chút, gầy thế này thật khiến người ta đau lòng.”
 
Bà nói thêm: “Bình thường cô và thầy Mạnh không quá để ý đến mấy chuyện trong giải trí, cô cũng chỉ mới biết tin con xảy ra chuyện vào mấy hôm trước thôi.”
 
“Con bé này, dù gì con cũng do lão Mạnh mang đến, xảy ra chuyện lớn như thế mà con cũng không biết nói cho chúng ta hay. Tuy thầy Mạnh của tụi con có hơi lớn tuổi nhưng cũng đã đi trên con đường này mấy chục năm rồi, ở trong giới cũng có chút quan hệ, ít nhiều gì cũng có thể nghĩ biện pháp cho con.”
 
Bỗng nhiên Chu Uyển Doanh muốn khóc, hạ giọng nói: “Con sợ sẽ gây thêm phiền phức cho cô và thầy Mạnh.”
 
Vào thời điểm cô mới xảy ra chuyện, đúng là cô nghĩ đến chuyện nhờ thầy Mạnh giúp đỡ. Nhưng cô biết, mấy năm nay thầy Mạnh chỉ chuyên tâm quay phim điện ảnh, cũng không biết nên hỏi chuyện ở trong giới giải trí thế nào.
 
Huống chi thầy Mạnh cũng đã lớn tuổi, một ông lão gần 70 rồi, cô thật sự rất ngại khi lấy chuyện của mình để làm phiền ông ấy. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Trong nhà, Mạnh Lan đang ngồi trên ghế so pha gọi điện thoại, nhìn thấy Chu Uyển Doanh bước vào thì lấy tay chỉ vào cái ghế ý bảo cô ngồi xuống.
 
Chu Uyển Doanh để quà lên bàn, sau đó cô mới lễ phép ngồi xuống ghế so pha. 
 
Mạnh Lan đang gọi điện với một người bạn cũ, cười nói: “Quyết định vậy đi, tối nay tôi mời, ở Đức Thắng Lâu, không gặp không về.”
 
Đầu dây bên kia nói cái gì đó, hai người cười hàn huyên một lát, Mạnh Lan cười nói: “Cái ông này cứ yên tâm, đêm nay chắc chắn sẽ cùng ông ăn uống no say. Đúng lúc bên chỗ tôi vẫn còn vài bình rượu ngon, tối sẽ mang tới.”

 
“Được, vậy tối nay gặp.”
 
Dừng cuộc gọi, Mạnh Lan để điện thoại lên trên bàn trà, lúc này mới nhìn về phía Chu Uyển Doanh, ông nói với cô: “Người mà lúc nãy thầy gọi chính là ông bạn cũ của thầy, gần đây ông ấy đang lập kế hoạch quay một bộ điện ảnh, vẫn chưa chọn nữ chính, tối nay thầy sẽ dẫn con đến làm quen một chút. Ông ấy nợ thầy một ân tình, chắc sẽ không làm thầy mất mặt đâu.”
 
Chu Uyển Doanh thật sự rất kinh ngạc khi nghe thầy Mạnh nói như vậy, cô không ngờ thầy Mạnh lại giới thiệu tài nguyên cho cô. 
 
Mạnh Lan sợ cô gái nhỏ nghĩ nhiều, giải thích: “Con yên tâm, như ăn một bữa cơm bình thường thôi, họ đều là những người đàng hoàng sẽ không làm những chuyện tầm bậy đâu.”
 
Đối với mấy bữa tiệc kiểu này đúng thật Chu Uyển Doanh vẫn còn ám ảnh, nghe thấy thầy Mạnh nói như vậy thì cũng nguôi ngoai phần nào. 
 
Cô tin rằng thầy Mạnh lo lắng cho cô như vậy là vì muốn giúp cô, nhất định sẽ không hại cô. 
 
Cô không biết nên để tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào, hốc mắt đỏ lên: “Thầy Mạnh, thầy lo lắng cho con như thế, con không biết phải báo đáp thế nào.”
 
Mạnh Lan xua tay, nói: “Dù sao con cũng là học trò của thầy, bây giờ con xảy ra chuyện, thầy giúp đỡ con một chút cũng chuyện nên làm.”
 
“Hơn nữa, con là người khắc khổ, nỗ lực, nghiêm túc và có năng khiếu diễn xuất, hiện tại trong giới showbiz khó mà tìm được người thứ hai, thầy cũng không muốn mai một nhân tài. Nếu con suốt ngày chỉ để ý đến chuyện bản thân xinh đẹp ra sao mà không chịu kiên trì nỗ lực đóng phim, thầy cũng sẽ không quan tâm đến con.” 
 
Mạnh Lan cũng có nguyên tắc, ông đồng ý giúp đỡ Tạ Lâm cũng vì ông hiểu rõ Chu Uyển Doanh, ông không muốn một cô gái nhỏ khắc khổ kiên định như con bé cứ thế mà bị mai một.
 
Nhưng đổi lại là một bình hoa đầu óc trống rỗng chỉ biết đi tìm lối tắt, dù do Tạ Lẫm mở miệng thì ông cũng sẽ không giúp. 
 
Chu Uyển Doanh rưng rưng nước mắt, cô cố gắng kìm nén chúng lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thầy Mạnh, con nhất định sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối không phụ lòng của thầy.”
 
Mạnh Lan vui mừng gật đầu: “Con đã có ý chí như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ thành công.”
 
Chu Uyển Doanh đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói với Mạnh Lan: “Nhưng mà thầy Mạnh ơi, trước kia con ký hợp đồng với công ty thì trên hợp đồng có viết là không được tự ý đóng phim, nếu giấu công ty đi diễn thì con phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất cao.” 
 
Mạnh Lan nói: “Chuyện này con không cần lo lắng, dù gì thầy cũng đã làm trong cái giới này mấy chục năm rồi. Nếu thầy ra mặt, ông chủ của công ty con cũng phải nể mặt thầy vài phần.” 
 
Lời này đương nhiên không phải sự thật.
 
Tuy ông đã làm đạo diễn mấy chục năm, ở trong giới cũng coi như đức cao vọng trọng, nhưng mà chuyện của tư bản, đúng thật là ông khó mà thọc tay vào được. 
 
Nhưng mà chuyện này sẽ do Tạ Lẫm giải quyết, nên cũng không đến lượt ông lo lắng. 
 
*
 
Buổi tối, Chu Uyển Doanh đi theo thầy Mạnh đến Đức Thắng Lâu ăn cơm, cô Hạ cũng đi chung với bọn họ. 
 
Những người có mặt trong buổi tối hôm nay đều là người có chút địa vị ở trong giới như đạo diễn, ông chủ công ty giải trí, họ đều là những người bạn tốt của Mạnh Lan. 

 
Suốt thời gian đó Hạ Diệc Phương đều nắm tay Chu Uyển Doanh, cười nói với mọi người rằng đây là con gái nuôi của bà, hy vọng mọi người có thể giúp đỡ con bé một chút.
 
Khi Hạ Diệc Phương giới thiệu Chu Uyển Doanh là con gái nuôi, Chu Uyển Doanh thật sự rất thụ sủng nhược kinh, đối với hai vợ chồng thầy Mạnh cô thật sự không biết nên dùng từ nào để diễn tả được sự biết ơn trong lòng.
 
Cô vô thức nhìn về phía cô Hạ, bên mặt bàn cô Hạ nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, trên mặt còn nở một nụ cười hiền từ. 
 
Những người ở đây đều là bạn cũ của hai vợ chồng Mạnh Lan, biết hai vợ chồng họ sẽ không dễ dàng nhờ vả bất kỳ ai. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Bây giờ họ lại tự đưa cô gái nhỏ này đến đây giao lưu, mong rằng sẽ được họ giúp đỡ, có thể cảm nhận được cô gái này khá quan trọng với bọn họ. 
 
Mọi người đều là người ở trong giới, lại là bạn cũ, một chút mặt mũi thì tất nhiên phải cho. 
 
Trong đó có một đạo diễn đã gọi điện với với Mạnh Lan khi sáng, người này cũng là một đạo diễn nổi tiếng. Ông chính là người đang có kế hoạch quay bộ điện ảnh mới gần đây, tuy nhiên nữ chính vẫn chưa được chọn, ông cũng tính mở buổi thử vai công khai.
 
Đi thẳng vào vấn đề chính ông nói với Mạng Lan: “Chúng ta làm bạn cũng đã mấy chục năm rồi, chắc hẳn ông cũng đã hiểu rõ tôi, đây là vì tình nghĩa, nhưng nếu kỹ thuật diễn của con bé không được tốt thì tôi khó mà cho ông mặt mũi được.”
 
Mạnh Lan nói: “Ông yên tâm. Chính vì biết tính của ông nên tôi mới cố ý tìm tới ông. Ông cứ để Uyển Doanh thử vai, nếu kỹ thuật diễn của con bé không tốt, hay không phù hợp với những gì ông mong muốn, ông cứ loại, tôi tuyệt đối không nói hai lời.” 
 
Trình Đào cười ha hả, nói: “Nghe ông nói những lời này tôi yên tâm hơn rồi!”
 
Sau đó nói với Chu Uyển Doanh: “Buổi chiều ngày mốt sẽ mở buổi thử vai công khai tại khách sạn Di Hoà, đến lúc đó cháu cứ trực tiếp vào thử là được.”
 
Chu Uyển Doanh vội gật đầu, cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn đạo diễn Trình.”
 
*
 
Quá trình chọn diễn viên cho phim của đạo diễn Trình rất lâu, có đến bốn vòng tuyển chọn và chúng chỉ dành cho buổi thử vai. 
 
Trong thời gian thử vai, Hạ Diệc Phương thường xuyên dẫn Chu Uyển Doanh tham gia các buổi trình diễn thời trang, tiệc từ thiện tối. 
 
Lúc Hạ Diệc Phương còn trẻ cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng có địa vị cao trong giới showbiz hồi đó, là một đàn chị mà ai gặp được bà cũng phải khen tặng vài câu.
 
Nhưng mấy năm nay bà cũng đã dần thoát ra khỏi giới giải trí, không tham gia nhiều hoạt động, bình thường cũng rất ít khi thấy bà. Bỗng nhiên thường xuyên đi xã giao, còn dẫn theo Chu Uyển Doanh, mặc kệ là ai thì cũng phải coi trọng mà liếc nhìn Chu Uyển Doanh một cái. 
 
Buổi tối hôm nay, vì mỗi năm giới giải trí đều sẽ có một bữa tiệc liên hoan phim vào buổi tối, nên Hạ Diệc Phương đã dẫn Chu Uyển Doanh đi dự với mình. 
 
Tối đó, Chu Uyển Doanh mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng tới tham dự, trên người cũng không mang những món trang sức đắt tiền nhưng khi cô xuất hiện thì lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
 
Tuy đây là giới giải trí, nhưng mà mỹ nhân đẹp tự nhiên lại còn không đeo trang sức như Chu Uyển Doanh thật sự vẫn rất hiếm. 

 
Trong mắt mọi người không thể giấu được vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ đẹp đó, có người hâm mộ thì cũng có người đố kỵ. 
 
Từ xa, Nhan Khanh nhìn thấy Chu Uyển Doanh, bất giác nhíu mày, quay đầu hỏi Trương Nguyệt: “Không phải chị nói đã phong sát cô ta rồi sao? Sao dạo này cô ta hay tới nhiều hoạt động vậy?”
 
Trương Nguyệt là người có khống chế dục rất mạnh, Chu Uyển Doanh không nghe lời cô, cô ước gì có thể phong sát cô ta đến chết. 
 
Cô nhìn Chu Uyển Doanh một cách tàn nhẫn nói: “Ai biết cô ta lại trèo lên người hai vợ chồng Mạnh Lan. Hai vợ chồng này cũng thật là, có tuổi rồi lại còn quản chuyện trong giới giải trí.”
 
Trước đó, cô còn phát hiện Chu Uyển Doanh lén tham gia buổi thử vai cho bộ phim mới của Trình Đào, đang định đi tìm cô ta thì bỗng nhiên ông chủ tới tìm cô, bảo đừng can thiệp vào chuyện của Chu Uyển Doanh nữa.
 
Sau đó Hạ Diệc Phương thường xuyên dẫn Chu Uyển Doanh tham gia hoạt động, đương nhiên cô sẽ cho rằng Chu Uyển Doanh bám lên người hai vợ chồng Mạnh Lan, cô nghĩ chắc cô ta đã lén chào hỏi Mạnh Lan.
 
Nhan Nhan tức giận muốn chết, nói: “Lần này cô ta lại cướp vai diễn với em, em không đội trời chung với cô ta.”
 
Trương Nguyệt nhìn mắt Nhan Khanh, nhíu mày nói: “Em cũng đừng mắng người ta đoạt vai diễn của em nữa, có thời gian thì mài dũa kỹ thuật diễn của mình đi. Với kỹ thuật diễn của em, chị nhìn thấy mà cũng phải đau đầu.”
 
*
 
Các buổi tiệc có quy mô lớn như vậy trong giới giải trí, phần lớn đều đến rạng sáng mới kết thúc. 
 
Cả đêm Chu Uyển Doanh đều đi theo cô Hạ, cô Hạ giới thiệu cô cho một vài người bạn trong giới thời trang, gặp người ta thì đều cười tươi giới thiệu cô, nói cô là con gái nuôi của bà, nói họ giúp đỡ cô một chút. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Hạ Diệc Phương cũng có địa vị ở trong giới thời trang, mọi người cũng bằng lòng cho bà mặt mũi. Huống chi Chu Uyển Doanh rất xinh đẹp, dáng người cũng khá tốt.
 
Tổng biên tập thời trang thâm niên nhìn Chu Uyển Doanh thì cảm thấy cô có tiềm năng lớn, có vài tổng biên tập còn lén để lại số điện thoại cho Chu Uyển Doanh, chờ sau này cô nổi tiếng sẽ mời cô về chụp tạp chí đầu tiên. 
 
Chu Uyển Doanh không biết nên vui hay như thế nào, cô chỉ thấy khoảng thời gian gần đây quá thoải mái. Mỗi ngày chỉ cần học tập, đi thử vai, chờ đợi kết quả thử vai, mối quan hệ xung quanh cũng rất sạch sẽ, không có những loại người khiến người ta sợ hãi như trong mấy bữa tiệc trước kia. 
 
Gần đây cô cũng mới biết được, thật ra cái giới này cũng không dơ bẩn đến thế. Cũng giống như bất kỳ doanh nghiệp nào khác, có mối quan hệ dơ bẩn và cũng có mối quan hệ sạch sẽ. 
 
Nếu thấy những người dơ bẩn thì nhất định phải tránh thật xa. 
 
*
 
Sau khi tiệc tối sắp kết thúc, cô vào toilet một chút.
 
Khi sắp tới toilet, xa xa cô thấy Tạ Lẫm đang đứng hút thuốc bên cạnh bồn hoa ở ngoài toilet.
 
Cô cũng không nhớ rõ bao lâu chưa gặp Tạ Lẫm rồi, cầm lòng không nổi mà nở nụ cười, đang định tiến tới chào hỏi, bỗng nhiên có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ, từ sau lưng nhảy lên người Tạ Lẫm còn thân mật vòng tay qua cổ anh. 
 
Cô lập tức dừng bước, bỗng nhiên đầu óc trống rỗng.
 
Tạ Lẫm nâng tay thả cô gái xuống, cô gái kia lại đi tới phía trước tay ôm lấy cánh tay của Tạ Lẫm, mi mắt cong cong như đang làm nũng.
 
Chu Uyển Doanh biết cô gái kia.
 
Là một nữ minh tinh hàng đầu — Tống Nam Chi.
 

Cô đứng ở xa nhìn Tống Nam Chi và Tạ Lẫm, sắc mặt trở nên tái nhợt.
 
Ngay lúc này, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười trào phúng của Trương Nguyệt, châm chọc cô: “Tôi biết cô thích Tạ Lẫm. Đáng tiếc, người đàn ông có thân phận như Tạ Lẫm, loại phụ nữ ngay cả tiểu học cũng chưa học qua như cô cũng dám mơ ước sao?”
 
“Cô cũng nên nhìn xem thân phận của Tống Nam Chi là gì, đại tiểu thư của hào môn. Dù Tạ Lẫm muốn hẹn hò, tất nhiên cũng sẽ tìm đến người con gái môn đăng hộ đối với mình.”
 
“Loại gà rừng chạy ra từ núi như cô mà cũng muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao, mơ mộng hảo huyền làm gì.”
 
Bỗng hai mắt Chu Uyển Doanh trở nên phiếm hồng, cô quay mặt qua, lạnh lùng nhìn Trương Nguyệt.
 
Trương Nguyệt thấy mắt Chu Uyển Doanh đỏ hoe, càng đắc ý, nói: “Nói thật loại như cô, để cô làm ấm giường cho người ta cũng chưa chắc người ta nhìn trúng.”
 
“Chị nói đủ chưa!” Chu Uyển Doanh không nhịn được nữa, lạnh lùng mắng Trương Nguyệt. 
 
Trương Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Đâm trúng điểm đau rồi à?”
 
Chu Uyển Doanh không muốn quan tâm chị ta nữa, nhanh chóng quay người rời đi. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cô đi rất nhanh lại như đang chạy trốn.
 
Tất nhiên, cũng không nhìn thấy Tạ Lẫm bỏ tay Tống Nam Chi ra, vô tình nói: “Trước mặt công chúng, đừng có lôi lôi kéo kéo.”
 
Tống Nam Chi biểu môi hừ một tiếng: “Lâu rồi anh không về nhà. Anh không ở nhà, ngày nào mẹ cũng nhắc em mãi, ép em đi xem mắt hoài luôn.”
 
Tạ Lẫm nói: “Em không đi là được rồi, mẹ có thể trói em đi à?”
 
Tống Nam Chi ôm lấy cánh tay của Tạ Lẫm, làm nũng: “Anh ơi, xin anh đấy, anh nói với mẹ một tiếng giúp em đi mà, nói bây giờ em không muốn đi xem mắt, cũng không muốn kết hôn.”
 
Tạ Lẫm nói: “Được rồi. Bà ấy không nhắc em thì lại nhắc anh, khó khăn lắm mới được sống yên ổn hai ngày, em để tai anh thanh tịnh chút coi.”
 
Tống Nam Chi nhăn mặt nói: “Vậy em phải làm sao bây giờ?”
 
Tạ lẫm nói: “Em cứ mặc kệ bà ấy, nếu không chịu được nữa thì tự dọn ra ngoài ở.”
 
“Em chuyển đến ở với anh hả?” Hai mắt Tống Nam Chi sáng rực.
 
Tạ Lẫm nói: “Thôi khỏi, em đừng tới đây làm phiền anh.”
 
Tống Nam Chi cười tủm tỉm, đột nhiên hỏi: “Anh, trong nhà anh có phụ nữ hả? Anh Tần Chiếu nói, dạo này anh bị một người phụ nữ mê hoặc đến chết mê chết mệt.”
 
Tạ Lẫm liếc nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: “Dạo này em rảnh quá ha? Còn xía đến chuyện của anh.”
 
Mắt Tống Nam Chi tò mò, nhiều chuyện hỏi: “Em chỉ muốn biết người con gái ấy có bản lĩnh lớn như nào mà lại có thể khiến anh chết mê chết mệt thế?”
 
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Để em đoán thử, cô gái này làm trong giới giải trí đúng không?”
 
Sao Tạ Lẫm có thể để cô đoán được, nói: “Em quản cho tốt bản thân đi, bớt quản chuyện của anh lại.”
 
“Đi thôi. Về sớm chút.” Nói xong thì xoay người rời đi. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận